Translator: Nguyetmai
Lúc lên lầu, McGonagall nghe thấy quả trứng được bọc trong chiếc khăn lông phát ra âm thanh sột soạt khe khẽ. Hắn mỉm cười quay đầu nhìn lại, không biết có phải con vật bên trong quả trứng bị Amy dọa rồi không.
Một đêm ngon giấc, năm giờ sáng hôm sau, gã đã bị đồng hồ báo thức nhét dưới gối đánh thức. Gã nhanh tay tắt chuông, nhẹ tay nhẹ chân dậy thay quần áo, rửa mặt rồi xuống lầu, bắt đầu vào bếp làm thịt kho.
Kho thịt phải mất đến hai giờ, cho nên gã phải dậy thật sớm. Dù rằng kỹ thuật nhào bột của gã đã tiến bộ hơn, nhưng để nhào được hai phần bột lớn cũng tốn không ít thời gian.
Khi ở trong sàn huấn luyện thần bếp, gã đã luyện tập nghiêm túc vô số lần để có thể làm ra được món bánh kẹp Thiểm Tây thật hoàn mỹ, đủ khiến một kẻ chuyên bắt bẻ như bản thân gã cũng phải vừa lòng.
Thịt ba chỉ được ướp qua một đêm vẫn chưa đạt đến mức gã muốn, nhưng dù sao, buổi sáng hôm nay, ngoài gã và Amy, gã cũng chỉ định làm vài chiếc cho mấy người Macbeth nếm thử mà thôi.
Để thực sự ghi lên thực đơn và bán rộng rãi cho các thực khách khác, đương nhiên phải đảm bảo đáp ứng đầy đủ điều kiện mới được.
Giữ hương vị của món ăn ổn định theo thời gian chính là một trong những yêu cầu cơ bản của các nhà hàng được gắn sao Michelin, đồng thời cũng chính là yêu cầu mà gã tự đặt ra đối với nhà hàng của chính mình.
Đương nhiên, kiếm tiền vẫn là quan trọng nhất, quyền lợi được nếm thử món ăn mới chính là một trong những điều kiện tiên quyết để kêu gọi mấy người Macbeth góp vốn.
McGonagall đeo tạp dề, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc, thuần thục gắp miếng thịt ba chỉ lớn đã ướp vào nồi, cẩn thận làm theo từng bước mà hôm qua bản thân đã đúc kết ra, gia giảm các loại gia vị, hương liệu, sau khi bắt đầu kho lửa nhỏ thì chuyển sang nhào bột làm vỏ bánh.
Nhào bột quả thực là một việc rất tốn sức, cũng may khi ở trong sàn huấn luyện thần bếp, McGonagall đã dần tìm ra cách thức nhồi bột mà không tiêu hao quá nhiều sức lực. Dẫu vậy, để nhồi hai khối bột, phải nghỉ giữ chừng hai lần, gã vẫn tốn mất một giờ mới xong.
Chuẩn bị bột xong rồi đặt qua một bên, gã cũng không vội nướng bánh, thấy đồng hồ đã chỉ bảy giờ năm phút.
Thịt còn phải kho trong khoảng mười lăm phút nữa mới xong. Bình thường, vào khoảng thời gian này, Amy vẫn còn chưa thức dậy, gã đành rửa tay, cởi tạp dề đi lên lầu.
Khi gã vào phòng, Amy vẫn nhắm nghiền mắt, như thể vẫn còn chìm sâu trong giấc mộng đẹp.
Nhưng hàng mi dài hơi rung rung và khóe môi mím lại cố nhịn cười của cô nhóc đã bán đứng cô nhóc mất rồi.
"Ái chà, hình như có cô tiên nhỏ còn chưa chịu dậy, làm sao để đánh thức cô tiên nhỏ này bây giờ nhỉ?" McGonagall đứng bên giường, nhịn cười nói, dáng vẻ như thể vô cùng buồn bã.
Amy hé mắt ra nhìn gã một cái, rồi lại nhắm tịt mắt lại, nghiêng mặt nói: "Cô tiên nhỏ nói, cha phải thơm một cái thì mới thức dậy được."
"Chà, thì ra là thế, cô tiên nhỏ của chúng ta nhanh dậy thôi nào." Vẻ mặt gã như vừa bừng tỉnh, vội bước đến, cúi xuống hôn khẽ lên hai má cô nhóc.
"Cô tiên nhỏ dậy rồi đây!" Amy lập tức mở mắt, choàng tay ôm lấy cổ McGonagall, bật cười khanh khách, cố níu cổ gã để đứng dậy, háo hức hỏi: "Cha ơi, món bánh ngon gấp trăm lần bánh quy bơ đã làm xong chưa?"
"Sắp xong rồi, nhưng phải ăn nóng mới ngon, Amy thay quần áo, rửa mặt rồi xuống nhà sẽ có bánh ngay thôi." McGonagall cười gật đầu, mới sáng sớm mà tâm trạng đã ngập tràn hạnh phúc. Gã nhìn chiếc váy nhỏ màu đen ở bên cạnh, thầm nói: "Hệ thống, tôi muốn mua một chiếc váy nhỏ màu tím, loại nào đáng yêu một chút, trả bằng tiền mặt."
Lần này hệ thống không thèm nói gì, trong đầu McGonagall tức thì hiện ra hàng trăm chiếc váy nhỏ, được xếp theo thứ tự giá tăng dần, từ 1 cho đến 500 đồng vàng.
"Chọn chiếc váy 10 đồng vàng kia đi." Gã nhìn thoáng qua chiếc váy đính đầy pha lê có giá 500 đồng vàng kia, thực sự không cảm nổi phong cách lòe loẹt này, nên quyết định chọn chiếc váy nhỏ màu tím, trước ngực có thêu hoa tử kinh bằng chỉ đỏ xen vàng, bên ngoài là một lớp sa mỏng.
"Vâng ạ, Amy sẽ đi thay quần áo ngay." Mắt Amy sáng rỡ, gật đầu lia lịa nói.
"Cha mua váy mới cho Amy này, con xem có thích không." Nghe hệ thống xác nhận lại xong xuôi, gã đi đến trước tủ quần áo, quay sang nói với cô nhóc.
"Thật ạ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Amy đầy chờ mong.
McGonagall mở tủ quần áo, lấy chiếc váy đã treo sẵn bên trong ra, đi đến bên giường, giơ ra cho cô nhóc xem, cười nói: "Có thích không nào?"
"Đẹp quá, lại còn là màu tím nữa, Amy thích lắm ạ." Amy nhìn chiếc váy nhỏ, ánh mắt hân hoan, vui vẻ nhảy nhót trên giường, kiễng chân thơm McGonagall một cái rồi gật đầu nói: "Amy yêu cha lắm."
"Cha cũng yêu Amy bé bỏng, nào, chúng ta thay quần áo mới xem nào." Thấy cô nhóc vui sướиɠ đến thế, gã cũng vui lây, giúp cô nhóc thay váy mới.
Thân váy thêu hoa văn xinh đẹp, đóa hoa tử kinh mang sắc đỏ xen vàng trước ngực khiến cả chiếc váy bừng sáng, ngoài vạt váy còn có một lớp voan mỏng màu tím.
Amy xoay một vòng trên giường, cúi đầu thấy lớp voan mỏng bay bay trong không khí thì ngạc nhiên không thôi, chơi một lúc lâu mới chịu dừng lại.
McGonagall thấy cô nhóc mặc váy mới, trông xinh đẹp như thiên thần nhỏ, cười xoa đầu cô nhóc: "Đi thôi, mang giày vào rồi đi rửa mặt, cha xuống lầu làm bánh cho con."
"Vâng ạ." Amy ngoan ngoãn gật đầu, tự trèo xuống giường, mang giày màu trắng rồi rửa mặt đánh răng.
Gã len lén quan sát, thấy cô nhóc biết tự nặn kem đánh răng, thầm nghĩ sau này có thể yên tâm cho cô nhóc tự làm vệ sinh cá nhân được rồi, lúc này mới xuống lầu.
Tắt bếp đun nồi thịt kho vừa chín tới, đặt bột mì đã nhồi xong cạnh lò nướng, McGonagall nghĩ ngợi một lúc rồi xếp lần lượt đủ mười sáu chiếc bánh vào lò.
Chỉ chốc lát, Amy đã vệ sinh cá nhân xong đi xuống lầu, đứng ngoài cửa bếp rướn người nhìn vào, ngửi thấy mùi thịt kho thơm lừng, hít hà mấy cái, tò mò hỏi: "Thơm quá đi, cha ơi, đây là cái gì vậy? Mùi khác hẳn với món cơm chiên cầu vồng."
"Amy ngồi xuống đã, lát nữa con sẽ biết." McGonagall quay đầu cười nói, miệng vẫn kín như bưng.
"Vâng ạ, vậy con đi ra xem vịt con xấu xí đây." Cô nhóc gật đầu, đi ra sau quầy rồi ngồi xổm xuống, nghiêng tai lắng nghe hồi lâu, lại khẽ vỗ vỗ chiếc khăn lông: "Vịt con xấu xí, mau dậy đi thôi, hôm nay hãy ngoan ngoãn chui ra ngoài đi, nếu không chị sẽ nướng em lên ăn đấy."
Quả trứng lớn vốn không động đậy lại đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt, có vẻ hơi gấp gáp.
"Ừm, thế này mới đúng, cố lên nhé." Amy gật đầu khích lệ.
Tiếng sột soạt càng thêm dồn dập, con vật bên trong quả trứng như đang e sợ, nếu bây giờ nó không tích cực hơn, có khi sẽ bị cô nhóc nướng ăn thật.
Trong nhà bếp, McGonagall cười lắc đầu, tuy cảm thấy cô nhóc nhà mình rất đáng yêu, nhưng con vật trong quả trứng kia cũng đáng thương biết bao.
Con dao mỏng trong tay lướt qua vỏ bánh đã nướng chính, gắp một miếng thịt ba chỉ trong nồi, đặt lên thớt cắt nhỏ, sau đó nhét hết vào làm nhân bánh, rưới thêm một thìa nước thịt vào, một chiếc bánh kẹp Thiểm Tây chính tông đã ra lò.
"Amy à, bánh kẹp Thiểm Tây ngon gấp trăm lần bánh quy bơ đã xong rồi đây, qua đây ăn thử nào." Một tay gã cầm bánh, tay khác cầm một chiếc đĩa bước ra khỏi bếp.