“Lùi lại!”
Mặc Sĩ Cảnh Hầu gào to lên, chỉ thấy có một thứ gì đó dính đầy máu kéo ra từ cửa động, thứ kia hình như vẫn còn động, dựa vào sườn núi nhảy lên, “Grào!” một tiếng rống to.
Lữ lão đại kéo dây thừng, là người đứng gần cửa động nhất, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị thứ đáng sợ kia nhào tới, “Bịch!” một cái ngã xuống đất, sau đó gào lên: “A! A! A! A!”
Mọi người nhìn kỹ, là một huyết bánh ú, trong tay nó nắm lấy một cái đầu người rất vặn vẹo, bánh ú đã cắn trúng má của Lữ lão đại.
Mọi người vẫn còn đang sửng sốt thì Mặc Sĩ Cảnh Hầu đã bắn “Đoàng đoàng!” bắn ra hai phát đạn. Lữ lão đại chỉ biết bánh ú đã cắn mặt mình, sau đó khí lực toàn thân như bị rút hết, ngã xuống.
“A!”
Gã hoảng sợ gào to lên, sau đó bị bánh ú đè ngã xuống đất, hoảng sợ mở to mắt, không dám cử động.
Mọi người đợi đến nửa ngày cũng không thấy bánh ú kia tiếp tục chuyển động, tay chân của Lữ lão đại nhanh chóng xông tới, ném huyết bánh ú đi, đỡ người dậy.
Trên mặt Lữ lão đại có một hố máu rất to, bàn tay che lên đều là máu, Mặc Sĩ Cảnh Hầu hờ hững bảo: “Mau tiêu độc, không chừng lại có độc thi.”
Gã kinh hoàng, luống cuống chỉ huy những người khác lấy thuốc trong balo để tiêu độc.
Ôn Bạch Vũ hỏi: “Tại sao lại có huyết thi xồ ra từ cái hố này được? Người ban nãy đâu?”
Mặc Sĩ Cảnh Hầu hất hất cằm, ý bảo anh hãy nhìn thứ đồ trên tay huyết thi, mọi người lập tức hít khí lạnh, trong tay huyết thi nắm chặt một người, người đó bởi vì đau nên mặt vặn vẹo, ngón tay co quắp trông vô cùng quỷ dị, ngón tay cái đeo một cái nhẫn, chính là người đi vào động kia.
Thoạt nhìn dữ nhiều lành ít…
Lữ lão đại xử lý vết thương, mấy người kia liền quây lại, bàn bạc xem phải xuống thế nào.
Bằng Tử nói: “Thực sự quá quỷ quái, không phải trước đó đã có một đội đi trước chúng ta sao? Bọn họ đi xuống thế nào vậy? Lẽ nào cái đạo động này chỉ là muốn che mắt để khiến chúng ta cùng sập bẫy sao?”
Mặc Sĩ Cảnh Hầu không nói gì, chỉ ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn đạo động, nhẹ nhàng sờ sờ mặt đất, một mặt như đang suy nghĩ.
Bằng Tử thấy hắn không nói gì, mấy người kia liền nói: “Tôi thấy, con đường này không thể đi, chúng ta nên đào một cái xung quanh chỗ này đi.”
Thẩm Lâm nói: “Mọi người nói xem, có phải cái đạo động này là hầm táng không? Vì thế mới có bánh ú bò lên?”
Mọi người nghe xong, không nói gì.
Nói như thế nào, bánh ú ở đây quá dũng mãnh, nói rõ rằng dưới lòng đất còn rất nhiều bánh ú khủng bố, hoặc là cơ quan phức tạp, còn chưa hạ mộ đã dính bẫy, chết mất một người, đúng là không phải khởi đầu tốt.
Hơn nữa, mỗi người đều có toan tính riêng, không cùng một đội, ai cũng muốn làm một mình nhưng trước mắt đều không có khả năng.
Ôn Bạch Vũ nhìn hành động của Mặc Sĩ Cảnh Hầu, liền khẳng định hắn có phát hiện, anh ngồi xổm xuống cạnh hắn, hỏi: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Mặc Sĩ Cảnh Hầu chỉ đạo động trên đất, nói: “Hình dáng của đạo động này vô cùng kỳ lạ.”
Ôn Bạch Vũ cũng nhìn kỹ, tuy anh không phải dân chuyên gì, nhưng bây giờ thì cũng đã có tí gọi là hiểu biết, miệng đạo động nếu không phải hình tròn thì là vuông, hơn nữa cũng phải rất chỉn chu.
Thổ phu tử chuyên nghiệp không thể đào được một đạo động trong thời gian ngắn, hơn nửa phải rất tốn công, thiết kế một chút để không bị sụp.
Nhưng cái đạo động này trông rất bất quy tắc, cửa động không khác gì hình tam giác.
Mặc Sĩ Cảnh Hầu dựng ba ngón tay lên, nói: “Thứ nhất, động này không phải mới được đào, có chút cổ, hơn nữa tuổi thọ cũng không ngắn… Thứ hai, rất có thể nó không phải dùng dụng cụ để đào ra.”
Ôn Bạch Vũ kinh ngạc: “Không sử dụng công cụ? Có nghĩa là sao? Chẳng lẽ chỉ dùng mỗi tay đào ư?”
Anh chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ hắn lại gật đầu, ý bảo đúng vậy.
Ôn Bạch Vũ càng thêm kinh ngạc: “Thật sự là dùng tay đào?”
Nói rồi, anh dùng đèn pin chiếu xuống, nói: “Đạo động sâu thế này, đèn pin soi cũng không thấy điểm cuối, có thể dùng tay đào được sao? Mà người đào, có bao nhiêu nghị lực vậy?”
Anh nói xong, hỏi: “Vậy thứ ba là gì?”
Bằng Tử cũng ngồi xổm xuống, hỏi: “Cảnh gia phát hiện được gì sao?”
Mặc Sĩ Cảnh Hầu không để ý gã, nói: “Thứ ba…”
Hắn chỉ chỉ đất trong động, đáp: “Nhìn vết tích của động này, không phải đào từ bên ngoài vào.”
Bằng Tử cũng là một dân chuyên, vừa quan sát xong, lập tức trợn mắt: “Trời ơi! Đây không phải là đạo động! Mà là hố đào mạng! Tất cả vết đào đều là từ trong ra!”
Nói rồi, gã cũng lấy đèn pin soi vào hố đào mạng, chỉ có điều không may mắn như Ôn Bạch Vũ, Bằng Tử vừa soi, lập tức: “Ô!” lên.
Ôn Bạch Vũ muốn hỏi hắn tìm được đầu mối gì thì thấy Bằng Tử đột nhiên trợn mắt như có phát hiện. Ban nãy có vẻ không nhìn rõ lắm, gã liền nhoài người về phía trước nhìn, trong một chốc đó, mặt Bằng Tử liền trắng bệch.
“A a a a a!!”
Gã gào lên, ngã bệt xuống đất không khác gì một đứa trẻ bị dọa sợ, hành động của gã khiến mọi người đều sửng sốt rồi bật cười ngay tức khắc.
Có người mắng to: “Bằng Tử! Mày làm gì vậy?!”
Gã đột nhiên dùng cả tay cả chân bò dậy, gào thét: “Mẹ ơi! Có thứ đang bò! Đang bò! Sắp sửa lên tới nơi rồi!”
Ôn Bạch Vũ nghe vậy, lập tức nhìn về cửa động, theo đó cũng sợ giật mình, lùi lại, suýt nữa thì cho mông hôn đất, chỉ thấy một gương mặt to đùng nhô lên từ cửa động.
Khuôn mặt to bê bết máu me, đôi mắt đã không còn, chỉ dư lại da cùng xương khô quắt, gương mặt đầy máu bám chặt lấy khung xương, miệng còn cười rất dị dạng.
Huyết bánh ú đầu tiên là thò mặt ra, sau đó vươn lên một cánh tay, bám chặt lấy bờ cửa động, trong một chốc muốn bò ra ngoài.
Tay nó bắt được cổ chân của Ôn Bạch Vũ, anh căng cứng người, chân đạp loạn, “Bịch!” một phát, đá huyết bánh ú trở lại.
Ôn Bạch Vũ choáng váng, sau đó dùng cả tay lẫn chân chạy trở lại, huyết bánh ú bị anh đạp xuống rất nhanh lại bò ra, mọi người lập tức kêu lên: “Mau nổ súng! Nổ súng! Cho nó một phát đạn! Mẹ!”
Lập tức tiếng súng liên tiếp vang lên, “Đoàng đoàng đoàng!” mười mấy phát liền, huyết bánh ú lập tức đã thủng lỗ chỗ, ngã “Bịch!” xuống đất, không nhúc nhích nữa.
Ôn Bạch Vũ thở hổn hển, sợ không chịu nổi.
Bằng Tử phản ứng lại, nói: “Quá… quá lãng phí đạn, nếu tiếp tục như vậy thì chưa vào bên trong chúng ta đã dùng hết đạn rồi.”
Thẩm Lâm chửi: “Con bà nó! Cứ ném thuốc nổ xuống, nổ chết đống bánh ú đó đi!”
Lữ lão đại cười lạnh: “Đúng thế, đồ cổ bên trong cũng tan tành hết.”
Bằng Tử bảo: “Dụng cụ chúng ta mang cũng đầy đủ, đào một cái đạo động khác, không cần xuống cái động quái quỷ này.”
Tử Xa lại lắc đầu: “Như thế không được, tôi vừa nhìn qua lương khô của chúng ta, đi qua rừng cùng sa mạc, tìm được đúng đường thì trong mười bốn ngày phải ra ngoài, nếu hạ mộ thì phải dư ra lương khô cho hai ngày. Tính đến thế đã không đủ, nhất định phải tiết kiệm, nếu còn đào đạo động, mọi người nhìn động này xem, ít nhất là mười mấy thước, lại không thể dùng thuốc nổ, sợ rằng không đủ thời gian.”
Cậu vừa nói xong thì mọi người liền im lặng, hình như cảm thấy cậu nói rất có lý, lập tức lâm vào thế bí.
Mặc Sĩ Cảnh Hầu vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, hắn nhấc balo trên đất lên, nói: “Thời gian của chúng ta không còn nhiều, cái động này rất có thể là hầm chôn xác, tôi dẫn đầu, mấy người theo sau.”
Mặc Sĩ Cảnh Hầu dẫn đầu đương nhiên rất an toàn, nhưng cái động này bên trên đã nguy hiểm như thế thì nửa sau sẽ càng thêm nguy hiểm.
Mặc Sĩ Cảnh Hầu đi đầu cũng là cửu tử nhất sinh, mọi người tính toán thấy cũng hao binh tổn tướng, thực sự không thích hợp, nhưng lại không còn cách nào khác.
Ôn Bạch Vũ giữ Mặc Sĩ Cảnh Hầu, nói: “Anh…”
Anh còn chưa nói hết thì hắn đã không đầu không đuôi nói: “Trời ngày càng lạnh.”
Anh lập tức hiểu, lần này hai người đi là vì Đường Tử, trời càng lạnh nghĩa là mùa đông sắp tới, Đường Tử sẽ không còn nhiều thời gian, nếu có một tia hi vọng thì không ai muốn từ bỏ hết.
Mặc Sĩ Cảnh Hầu lấy Long Lân chủy thủ quấn lên tay trái, tay phải buộc đèn pin, cầm lấy một khẩu súng nhỏ để dễ dàng sử dụng trong động, sau đó đứng ở vị trí cửa động nhìn xuống.
Ôn Bạch Vũ nói: “Anh phải cẩn thận.”
Mặc Sĩ Cảnh Hầu vỗ vỗ vai anh, nói: “Em phải theo sau tôi, cũng phải cẩn thận.”
Ôn Bạch Vũ gật gật đầu.
Đúng lúc đó, Tử Xa lại đột nhiên đi lên, mặt không đổi sắc nói: “Để tôi dẫn đầu, cái động này nhìn có vẻ hẹp, anh đi đầu không tiện, để tôi.”
Mọi người đều kinh ngạc khi nghe cậu nói, tuy ai nấy cũng biết về thân thủ của Tử Xa, nhưng dù thế nào nhìn cậu vẫn quá trẻ, hơn nữa còn mới trọng thương, suýt nữa thì không cứu nổi, bây giờ còn đòi đi đầu.
Mặc Sĩ Cảnh Hầu liếc nhìn cậu, không nói gì.
Tử Xa lập tức chui vào trong động, qua hồi lâu không có phản ứng gì, cũng không có tiếng súng để lùi về sau, mọi người bấy giờ mới có dũng khí lục tục bò vào.
Quả nhiên động phi thường hẹp, hẹp tới nỗi gây ra cảm giác khó thở, hơn nữa vách động còn loang lổ, không được như những đạo động được đào tử tế, rất nhiều chỗ bị sụp.
Kỳ quái là, dọc một đường rất bình an vô sự, căn bản không thấy bất kỳ một bánh ú nào.
Cả đoàn bò rất lâu, cuối cùng cũng vào được một thạch thất, ngay lập tức ngửi thấy mùi mốc rất gay mũi.
Ôn Bạch Vũ bịt mũi, vô cùng buồn nôn, quả nhiên đây là một gian táng cùng, hơn nữa còn là chôn rất nhiều nô ɭệ.
Bởi vì trong thạch thất không có quan tài, ngay cả đồ cúng tế hay đại đỉnh cũng không có, chỉ có một đám thi thể chồng lên nhau dưới đất. Bởi vì đã quá lâu nên đều đã biến thành xương trắng hết, có mấy cái thi thể là thây khô, sống dậy rất có tính khả thi.
Mọi người đều bịt miệng và mũi, bị cái mùi này làm cho choáng cả đầu.
Bằng Tử giục: “Mau đi thôi! Chỗ này quái dị quá, nhiều thi thể như thế, thi khí quá nặng, lỡ đâu sống dậy thì chúng ta không đủ đạn!”
Mọi người đều chửi gã thối mồm, nói toàn những điều xúi quẩy, không nên nói mấy cái sống dậy gì đó.
Mặc Sĩ Cảnh Hầu cau mày, đột nhiên lên tiếng: “Không ổn.”
Mọi người sợ nhất là khi nghe thấy hắn bảo: “Không ổn.”, bởi vì bây giờ ai nấy đều coi hắn là trưởng đoàn, giơ tay nhấc chân đều theo ý hắn, thấy hắn chau mày, tất cả cùng nhau sợ mất mật.
Bằng Tử lập tức xoắn xuýt: “Sao vậy Cảnh gia?”
Mặc Sĩ Cảnh Hầu đi lên vài bước, nhìn kỹ núi thi thể chồng lên nhau.
Ôn Bạch Vũ cũng sốt ruột muốn chết, nhiều thi thể chồng lên nhau như thế, không hề được sắp xếp thành một tổ hợp, bảo là táng cùng, không bằng nói là loạn táng.
Mặc Sĩ Cảnh Hầu nhìn đống hài cốt này rất lâu, lâu tới nỗi mọi người đều sợ mất mật, càng ngày càng cảm thấy không ổn.
Ôn Bạch Vũ đi tới, kéo kéo hắn, hỏi: “Đến cùng là làm sao vậy?”
Hắn đáp: “Rất nhiều chỗ không ổn.”
Hắn suy tư một hồi rồi nói: “Nếu như đây là đạo động đào mạng thì tại sao nhiều công tượng lại tìm hầm chôn làm hầm đào mạng? Hầm chôn vẫn chủ yếu là một loại hầm đào một chiều, hầm đào mạng đều được bí mật đào ra, nhưng thông đạo này dài như vậy, không thể giống như thế được.”
Mọi người đều cảm thấy lời hắn nói có đạo lý, tóc gáy đều dựng thẳng hết lên.
Mực Sĩ Cảnh Hầu còn nói thêm: “Còn chỗ không ổn nữa… đó là những hài cốt này rất lộn xộn, không hề có quy luật, ban đầu còn tưởng là nô ɭệ táng theo, hoặc là công tượng bị giam trong hầm…”
Hắn chỉ vào một thi thể trong số đó, thi thể này đã biến thành xương, thế nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng trên cổ nó có một cái dây chuyền, hơn nữa nhìn nó rất quý giá, tuyệt đối là đồ cổ giá trên trời.
Đôi mắt Lữ lão đại lập tức sáng lên.
Nhưng Mặc Sĩ Cảnh Hầu lại nói tiếp: “Nô ɭệ táng theo sẽ không mang theo dồ cúng, hiển nhiên những người này không phải nô ɭệ.”
Bằng Tử hỏi: “Là tù binh sao?!”
Mặc Sĩ Cảnh Hầu lắc đầu, chỉ vào xương chậu của bộ xương: “Xương chậu bè ra mà thấp, vách chậu bóng, dọc hình trứng, góc rộng…”
Tử Xa lập tức mở to mắt: “Đây là một người phụ nữ!”
Mọi người càng nghe càng không hiểu, lẽ nào bộ tộc này không tách nam nữ ra để táng?
Ôn Bạch Vũ cũng khó hiểu, quả nhiên là một cái hầm loạn táng, nô ɭệ, tù binh, thậm chí cũng có cả phụ nữ đeo vật quý giá, rốt cuộc là sao, càng ngày càng loạn như cào cào.
Mặc Sĩ Cảnh Hầu nói: “Còn điều không ổn nhất.”
Hắn chỉ vào xương vai của người phụ nữ kia, bên trên có một vết thương cực kỳ rõ ràng.
Ôn Bạch Vũ kinh ngạc hỏi: “Ồ? Đây là… dấu răng?”
Bằng Tử lập tức cười khàn, bảo: “Con mụ này cũng quá sành chơi ha?”
Lữ lão đại tát cho gã một cái, chửi: “Mẹ kiếp, nó làm cái việc kia mà cắn được xuống xương à?!”
Ôn Bạch Vũ lạnh hết cả người, mà Mặc Sĩ Cảnh Hầu lại hờ hững nói: “Tôi có cảm giác đây không phải là một cái hầm táng cùng.”
Bằng Tử hỏi: “Vậy ngài nói đây là gì, Cảnh gia?”
Mặc Sĩ Cảnh Hầu vẫn cứ hờ hững đáp: “Giống một cái tủ lạnh, bỏ những thứ chưa ăn hết vào trong.”
Ăn… không… hết…
Lúc này mọi người đều lạnh đến run, cái giả thiết này thực sự quá kinh khủng.
Nếu đúng là thật thì nói cách khác, trong cái mộ này có một đại bánh ú phi thường lợi hại, nó đi xung quanh vơ vét đồ ăn, có lẽ mấy ngàn năm đã ăn thi thể, bọn họ là người sống, không thể nghi ngờ đã biến thành đồ ăn mới mẻ, thơm ngan ngát rồi…
Thẩm Lâm run run hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Bằng Tử mắng: “Sao cái gì mà sao, phải nhanh thôi, đừng đợi mấy thi thể này…”
Hai từ “sống dậy” còn chưa nói hết, đột nhiên nghe thấy một tiếng: “Ha…” nhỏ.
Bằng Tử run lên, hỏi: “Ai đang cười vậy?”
Rồi lại là một tiếng: “Rắc!”, mọi người đều nghe rõ ràng, không phải là tiếng người cười mà là tiếng vọng tới từ những thi thể này.
Núi thi thể đột nhiên động đậy một chút, một thây khô da bọc xương đột nhiên ngồi dậy.
Bằng Tử gào lên: “Mẹ ơi, nó sống dậy rồi! Mau bắn nó!”
Gã vừa dứt lời thì lập tức tự mình bắn súng, “Đoàng đoàng đoàng!” những người khác cũng đồng loạt làm theo, thi thể vừa ngồi dậy đã bị bắn bay cả tay chân.
Bắn xong, ai nấy đều thở một hơi, nhưng nghĩ lại thì đã quá lãng phí đạn.
Ôn Bạch Vũ giục: “Chúng ta đi nhanh thôi.”
Mặc Sĩ Cảnh Hầu gật đầu, nắm lấy tay anh, ra khỏi mộ thất đầu tiên.
Thông dạo rất tốt, còn vô cùng dài, không biết tại sao lại có ít sương mù, Bằng Tử nói: “Quá quỷ quái, còn có cả sương mù, tôi chưa từng thấy hầm mộ nào có sương mù hết, liệu có độc không đây?”
Lữ lão đại đột nhiên kêu lên: “Có người biến mất rồi!”
Mọi người đều đứng lại, vẻ mặt của gã vô cùng kinh hoàng, nói: “Cái mộ này rất lạ! Cái tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch kia mới đi cạnh tôi, giờ đã không thấy đâu rồi!”
Mọi người vừa nghe thấy mô tả “tiểu tử vắt mũi chưa sạch” thì liền nghĩ ra ngay là Tử Xa, lập tức đảo mắt bốn phía tìm, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của cậu đâu.
Thẩm Lâm cũng kêu lên, sau đó run rẩy nói: “Tiết… Tiết tiên sinh kia cũng không thấy đâu. Ban… ban nãy cũng đứng cạnh tôi.. Quỷ… quỷ!”
Tử Xa đi đằng sau, đột nhiên có người đυ.ng vào tay cậu, là Tiết tiên sinh, đôi mắt hắn nhìn bên cạnh một chút, tim cậu lập tức nhảy vụt, liền thấy hắn lướt người đi, biến mất trong sương mù.
Tử Xa hơi do dự nhưng vẫn đi theo.
Trong sương mù có cơ quan, Tử Xa đi theo sau, đi vào một mộ thất rất rộng, mộ thất này có quan tài, hẳn là mộ thất táng theo. Chỉ có điều quan tài mở ra, nhưng bên trong chẳng có gì cả.
Tử Xa đi vào, không nhìn thấy ai liền đứng tại chỗ xoay một vòng, đột nhiên có tiếng gió truyền tới từ sau lưng, cậu còn chưa phản ứng kịp thì đã bị đẩy ra, đập vào quan tài trống.
Súng trong tay cậu xoay ngang, đột ngột giơ lên, cổ cũng bị giữ chặt, cậu mở to mắt nhìn, người đặt cậu trên quan tài chính là Tiết tiên sinh.
Tay Tử Xa run một chút, lập tức thu súng lại.
Tiết tiên sinh vẫn giữ cậu trên nắp quan tài, kề súng trên cổ cậu, vừa vặn cũng đặt trên súng của cậu.
Tử Xa không ngừng run, vết thương làm cậu đau tới trắng mặt.
Tiết tiên sinh cười khẽ, ý cười không hề có sự ôn nhu hay thân sĩ như trước, lạnh mặt hỏi: “Sao vậy, ngụy trang xong rồi bắt đầu làm trái ý của ta sao con ngoan?”
Tử Xa run lập cập, hít sâu hai lần, mí mắt rũ xuống, nói: “Con không dám.”
“Không dám?”