Chương 8: Long Lân chủy thủ (8)

Ôn Bạch Vũ ngây ngốc nhìn vết thương trên tay đã khép miệng, phản ứng vô cùng ngốc…

Anh đột nhiên nhớ lại, buổi tối hôm trước bị quái nhân tập kích, rõ ràng cổ bị cào chảy máu nhưng hôm sau không hề lưu lại sẹo.

Ôn Bạch Vũ liền liên tưởng đến cảnh Mặc Sĩ Cảnh Hầu lên nòng súng lục, đột nhiên ý thức rằng chạy bàn mình tìm được quả thực có chút khác với mọi người…

Hắn ngược lại rất dửng dưng, trên mặt không dư thừa biểu tình, bảo: “Còn bị thương chỗ nào không?”

Anh định phụt ra rằng thây khô còn đạp lưng anh không cái, chắc chắn là bầm tím rồi, còn có cảm giác bị bỏng nữa.

Nhưng mà…

Ôn Bạch Vũ nghĩ tới phương thức tiêu độc đặc biệt của ai kia, lập tức ngậm miệng không nói, sợ nhất là đối phương thực sự xông tới vạch áo anh ra, sau đó… tiêu độc.

“Khụ…”

Họng anh tự nhiên khô khốc, vội vàng ho khan một tiếng, hình ảnh đó thực sự quá đẹp, anh không dám tơ tưởng nữa.

Anh muốn đổi chủ đề, bảo: “À…”

Vừa quay đầu lại, anh liền nhìn thấy Hề Trì nhỏ bé đang ngồi xổm ở một bên, không còn túm áo anh, ngược lại lấy hai tay che mắt, nhưng mà lại dùng ngón trỏ với ngón giữa tạo thành khe hở, một bộ phi lễ chớ nhìn lén lút dòm qua chỗ hai người.

Ôn Bạch Vũ: “…”

Hề Trì thấy anh nhìn mình, lập tức nở nụ cười ngọt ngào, mắt tỏ ý em hiểu mà.

Ôn Bạch Vũ: “…”

Anh lau mặt, bảo: “Em hiểu lầm rồi…”

Hề Trì lập tức lắc lắc đầu xua tay.

Ôn Bạch Vũ bất đắc dĩ nhưng không thể làm gì khác ngoài quay đầu trừng mắt với Mặc Sĩ Cảnh Hầu.

Nhưng hắn căn bản là không hiểu, chỉ thờ ơ lau hết máu bắn trên mặt mình.

“Ực ực…”

Anh không khỏi nuốt ngụm nước bọt, tay hắn đeo găng tay đen, ngón tay thon dài lại có lực, động tác lau máu trên gương mặt kia, quả thực đẹp đến nỗi không bút nào tả xiết!

Ôn Bạch Vũ nghiêng đầu qua một bên, hỏi: “Chúng ta… cuhsng ta đi ra bằng cách nào đây, đây là nơi nào?”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu nhìn bốn phía, bảo: “Hẳn là tế đàn của mộ thất.”

Hắn nói, mắt nhìn vào mấy chữ Triện trên mặt đất, mí mắt Ôn Bạch Vũ giật giật: “Mộ này, có thiêng không thế? Máu… Máu của tôi ở trên đó…”

Anh nói xong, Mặc Sĩ Cảnh Hầu lập tức giương mắt nhìn anh, ánh mắt kia làm Ôn Bạch Vũ từ giật mí mắt thành tim nhảy bịch bịch.

Ôn Bạch Vũ chưa kịp hỏi lại thì bất thình lình nghe thấy tiếng “Rắc!” lớn, hình như là có cơ quan nào đó được khởi động.

Sau đó là Hề Trì “A!” một tiếng nhỏ, phiến đá của mộ thất đột nhiên xuất hiện một vết nứt, kéo sang hai bên, Hề Trì là người đầu tiên bị rơi xuống phía dưới.

Ôn Bạch Vũ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì cũng bị rơi xuống.

Anh đang nghĩ mông mình sẽ đáng thương chịu trên đầu tiên, nhưng không ngờ eo đột nhiên bị ôm lấy, lực rơi đột nhiên dừng lại.

Ôn Bạch Vũ mở mắt ra, gương mặt tuấn tú của Mặc Sĩ Cảnh Hầu đương khuếch đại trước mắt anh, gần trong gang tấc, như thể hô hấp quấn lấy nhau vậy.

Anh sợ hết hồn, chỉ thấy một tay hắn bám trên vách đá, tay còn lại ôm eo anh, trên lưng đeo balo dính máu.

Ôn Bạch Vũ thật muốn chửi má nó! Lúc này rồi mà hắn còn có thời gian đeo được balo!

Nhưng anh lại không chú ý đến, sau khi bẫy bị kích hoạt, đá bốn phía bị mài đến nhẵn nhụi, không có chỗ nào nhô ra hoặc lõm vào, năm ngón tay Mặc Sĩ Cảnh Hầu như những cái đinh ghim sâu vào trong đá.

Eo anh bị ôm chặt đến nỗi như muốn bẻ gãy, hô hấp rất khó khăn, hai người cứ thế bị treo giữa không trung.

Mặc Sĩ Cảnh Hầu đột nhiên mở miệng: “Ôm chặt tôi.”

Ôn Bạch Vũ: “…”

Anh nghe lời dùng hai tay ôm chặt lấy eo hắn, đừng xem tên kia mặt mũi đẹp, nhưng eo vô cùng rắn chắc, vừa sờ liền biết là tập tành cực ác liệt!

Mặc Sĩ Cảnh Hầu thấy anh đã ôm mình, lập tức buông lỏng tay.

“Ôi mẹ ơi!!!”

Cảm giác vô trọng ập tới, Mặc Sĩ Cảnh Hầu ôm Ôn Bạch Vũ trực tiếp nhảy xuống, liền nghe “Rào!” một tiếng, bên dưới là nước.

Ôn Bạch Vũ là một con vịt cạn, anh không biết bơi, lập tức uống liền mấy ngụm nước, trong tai, trong mũi đều là nước.

Mặc Sĩ Cảnh Hầu ôm anh từ phía sau, lôi cả người lên bờ.

Ôn Bạch Vũ bò lên bờ, cảm giác nửa cái mạng già bay mất tiêu rồi.

Anh dùng hết sức thở hổn hển, đột nhiên giật bắn người: "Hề Trì đâu!!!”

Ôn Bạch Vũ bò dậy, liền nhìn thấy có một bóng trắng trôi nổi giữa dòng nước, vội vàng giục: “Mau mau! Mau cứu người!!”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu tất nhiên là ngừng một chút nhưng vẫn là nhảy xuống nước lần nữa, vớt Hề Trì lên bờ.

Hề Trì nhỏ người, toàn thân sũng nước, tóc tai bết hết lên mặt, lên trán, bộ dạng trông cực đáng thương, mặt đã trắng nay còn trắng hơn.

Ôn Bạch Vũ xem nó vẫn luôn bất tỉnh, Mặc Sĩ Cảnh Hầu ngồi xổm xuống, dùng sức đè ép ngực nó.

Miệng Hề Trì phun ra thật nhiều nước nhưng mãi mà không tỉnh lại.

Ôn Bạch Vũ nhìn nhìn, mí mắt giật giật, hỏi: “Có cần làm hô hấp nhân tạo…”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu liếc mắt qua, phủ dập: “Không cần.”

Quả nhiên Hề Trì rất nhanh liền tỉnh, Ôn Bạch Vũ bấy giờ mới có tinh lực nhìn bốn phía.

Phía dưới bẫy là một hồ nước, phía trước hồ là một mộ thất khổng lồ, phòng mộ này được trang hoàng phi thường cầu kỳ, bốn vách tường đều được điêu khắc dủ loại bích họa.

Giữa mộ thất hẳn là tế đàn, trên đó đặt một cái hộp gấm niên đại có vẻ cao, hộp được điêu khắc hoa văn tương tự đồ đằng.

Mặc Sĩ Cảnh Hầu đột nhiên nói: “Mộ thật này rất kỳ lạ, các bẫy tương thường sẽ có bàn chông ở dưới, nếu là hồ nước thì cũng sẽ bố trí dưới đáy để phòng kẻ trộm mộ. Nhưng bẫy này không có chông, mà là hồ nước thay đệm đỡ, hiển nhiên chủ nhân của nó hẳn là không muốn đòi mạng.”

Ôn Bạch Vũ lần đầu tiên nghe được hắn nói cả một đoạn dài như vậy, tuy nghe được mà hiểu như không hiểu…

Mặc Sĩ Cảnh Hầu bước chân tới chỗ tế đàn, trên tế đàn khắc rất nhiều chữ Triệu, Ôn Bạch Vũ một chữ cũng không hiểu.

Mà Mặc Sĩ Cảnh Hầu cùng Hề Trì lại đọc rất nghiêm túc.

Hơn nữa biểu tình của hắn rất kỳ quái, đầu tiên là hơn cau mày, đôi ngươi đen nhánh biểu lộ sự khó hiểu, đôi môi hoàn mỹ nhếch lên, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ôn Bạch Vũ hiếu kỳ, mấy trăm cái móng vuốt cứ cào cào tâm anh, tay đặt lên người hắn, hỏi: “Trên đó viết gì vậy?”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu thu lại biểu tình phức tạp, mở miệng nhàn nhạt đáp: “Viết về truyền thuyết từ thời kỳ Tây Chu…”

Thời Tây Chu có một tiểu quốc gọi là Tương Quốc, Tương Quốc nhỏ yếu, xưa nay thường dựa vào Phong quốc đông đúc để cầu sinh.

Nhưng Tương Vương lại là vị vua có tài cán và có chí lớn, chưa từng can tâm để đất nước ngày một yếu thế hơn.

Một lần Tương Vương xuất hành săn thú, vô tình phát hiện trên một nhánh cây trong rừng có một con chim lớn lông trắng.

Chim trắng đó đầu gà, cằm yến, cổ rắn, lưng rùa, duôi cá, cao khoảng sáu thước, lông toàn thân trắng muốt như ngọc tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, một đôi mắt hỏa đỏ như ngọc ruby.

Là Phượng Hoàng.

Truyền thuyết cổ nói rằng Phượng hoàng là Bách điểu chi vương, Tường Thụy chi thú, xích vi chu tước, thanh vi thanh loan, hoàng vi Uyên Chu, tử vi nhạc trạch, bạch vi thiên nga.

Phượng Hoàng là chim thần, mang năng lực ban phát phúc thụy. Tương Vương động tâm, cho người bắt Phượng Hoàng lại, nó thỉnh Tương Vương hãy thả nó ra, rồi nó sẽ đáp ứng một tâm nguyện của hắn.

Tương Vương liền nói hắn muốn Phượng Cốt chủy thủ, nghe nói cốt Phượng Hoàng có thể mượn thiên binh, hắn sai người cốt cánh trái của Phượng Hoàng, làm ra Phượng Hoàng chủy thủ.

Ôn Bạch Vũ nghe đến chỗ này, liền phê phán Tương Vương lòng dạ quá độc ác, cũng theo bản năng run lên, người có chút lạnh, anh đưa hai tay lên xoa xoa hai cánh tay.

Chỗ vai cánh tay trái của anh có một vết sẹo dài nhỏ nhạt màu, thoạt nhìn đã có từ lâu…

Chủy thủ được làm thành, nhưng Tương Vương không thả Phượng Hoàng, mà cho người đúc một loại xích sắt trói được tiên, đêm Phượng Hoàng về Tương Quốc, khóa trong cung điện của hắn.

Tương Vương đáp ứng Phượng Hoàng, chỉ cần nó dùng năng lực đem lại điềm lành cho Tương Quốc thì sẽ thả nó.

Phượng Hoàng hóa thành người, bị khóa trong cung điện, y xác thực có đưa điềm lành đến cho vương quốc.

Tương Quốc từ một tiểu quốc lâu la, dần dần trở thành cường quốc thời Tây Chu.

Nhưng Tương Vương lần thứ hai nuốt lời, hắn chưa từng nghĩ sẽ để Phượng Hoàng chạy.

Hai mươi bảy tuổi, Tương Vương trở thành vương quân có một không hai, tuy hắn tính tình thô bạo, nhưng lại không thể không khẳng định hắn là quân vương có nhiều đất dụng võ.

Chỉ có điều Tương Vương lại một mình độc chiếm, giam hãm chim thần, tội lỗi phạm trời quá lớn.

Một đêm nọ, hắn mơ thấy Phượng Hoàng hóa thành hình người báo mộng cho mình, y nói hắn quá ích kỷ cay nghiệp, làm người mà sát khí quá nặng, không quá ba năm sẽ vướng đại nạn.

Tương Vương tỉnh lại, đi tới cung điện giam cầm Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng hóa thành hình người bị khóa lại cả hai tay hai chân, lẳng lặng ngước mắt nhìn hắn, đôi ngươi sắc ruby không chút gợn sóng, phảng phất bao nỗi buồn, cô đơn.

Tương Vương biết đại nạn của mình sắp tới nhưng vẫn không chịu thả Phượng Hoàng mà yêu cầu nó tuẫn táng, cùng hắn an nghỉ nơi chín suối.

Nếu Phượng Hoàng đáp ứng, hắn sẽ không cần bất kỳ ai làm vật tế, còn không, Tương Vương sẽ dùng 999 mạng sống tuẫn táng cùng mình.

Đêm đó, Tương Vương sai người tạo ra địa cung, nhân lực sử dụng lên tới số lượng vạn.

Ngày sinh thần ba mươi tuổi của hắn, từ thủ đô Tương Quốc, sáu mươi sáu cái quan tài được phân ra bốn phương tám hướng, giả mạo mộ chính khiến người khác khó có thể tìm thấy chính mộ.

Truyền thuyết nói rằng Phượng Hoàng rất thiện tâm, đáp ứng yêu cầu của Tương Vương.

Từ khi hắn chết, liền không còn ai nhìn thấy chim thần lông trắng, có lẽ, nó cũng đã an nghỉ dưới lòng đất.

Ôn Bạch Vũ nghe Mặc Sĩ Cảnh Hầu kể mà không có tí trầm cảm nào xong, không hiểu vì sao mà tim đập thình thịch, cả người hoảng loạn, tim đau như thể muốn vỡ ra.

Anh đột nhiên nhớ lại giấc mơ kỳ quái mà đêm đó mình mơ thấy, cung điện trong mộng có hai cái quan tài và một người đàn ông mặc y phục đen đối lưng với mình.

Hắn nói rằng đại nạn đã tới, muốn tuẫn táng, cuối cùng lại nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Bạch Vũ…”

Đúng lúc đó thì anh tỉnh lại, kết quả không có vấn đề gì xảy ra, nhưng từ đó đến giờ anh luôn cảm thấy giấc mộng này là lạ.

Bây giờ nghe cố sự này, nhất thời càng thấy kỳ hơn, giấc mơ đó, tựa hồ là về ương Vương.

Nhưng vì sao lại liên quan tới hắn, trước giờ anh chưa từng biết cái gì Tương Vương, cái gì Phượng Hoàng.

Mặc Sĩ Cảnh Hầu thấy anh luôn cau mày, liền hỏi: “Sao thế?”

Ôn Bạch Vũ hồi thần, đáp: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy tên Tương Vương này cũng quá cặn bã.”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu không nói gì nữa, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua anh, sau lưng Ôn Bạch Vũ tê rần, cứ cảm thấy ánh mắt hắn có thâm ý khác…