Chương 46.2: Tương Tây Vu mộ (2)

Xác dơi nhìn rất đáng sợ, mặt trắng bệch, mũi to, khá giống mặt người, cái đầu to vô cùng, nhưng bụng đã bị rách toạc như thể bị ăn mất nội tạng, còn có thứ chất lỏng màu trắng sền sệt chảy ra nữa.

Ôn Bạch Vũ dùng đèn pin soi, lập tức buồn nôn không thể nhịn, đồ ăn nhẹ sắp ói ra tới nơi rồi!

Cả nhóm đi tới, đột nhiên nghe thấy tiếng “Bịch!” ở đằng sau, hình như có người bị ngã, theo sát là tiếng gọi của Vũ Vị Dương: “Cẩn thận!”

Tử Xa ngã xuống đất, sau đó chống tay nhổm dậy, lắc đầu, sắc mặt trông vô cùng khó nhìn.

Ôn Bạch Vũ nói: “Mọi người nghỉ ngơi một chút không?”

Không ai có ý kiến, động này vô cùng quỷ dị, hơn nữa có vẻ rất sâu, không biết bên trong có thứ gì, bây giờ tương đối an toàn, bảo tồn thể lực là lựa chọn vô cùng sáng suốt.

Mọi người tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, nhưng xác chết dơi rất nhiều, hơn nữa còn bị mổ phanh bụng, trên đất có rất nhiều đạn, vừa nhìn đã biết nhóm người trước vào bị bọn dơi công kích, sau đó nổ súng.

Tử Xa trông có vẻ không ổn, Ôn Bạch Vũ lấy một cái bánh mỳ ném cho cậu. Tử Xa bắt lấy, nói: “Cảm ơn.”, mở bao bì bắt đầu ăn.

Cậu ăn rất nhanh, không để ý tới xác dơi bị phanh bụng, dường như cậu không thấy kinh ngạc.

Tuy ăn rất khó khăn nhưng chắc chắn là đói, cơ mà ai bảo mặt cậu giống Mặc Sĩ Cảnh Hầu, nói trắng ra là quá đẹp trai, ăn thế nào cũng không thấy thô kệch.

Ôn Bạch Vũ vỗ miệng, thuận miệng hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi? Hai mươi không?”

Tử Xa hờ hững đáp: “Mười bảy.”

Anh lập tức hô lên: “Mẹ ơi!”

Sau đó còn nói: “Hồi mười bảy tuổi tôi còn đang chiến đấu với môn toán đây! Sao trẻ con bây giờ lớn nhanh vậy?”

Tử Xa đột nhiên cười, hình như thấy anh nói chuyện rất thú vị, nhưng nụ cười của cậu rất nhạt, chỉ là thoáng qua, nói: “Người như tôi từ nhỏ đã nhìn thi thể mà lớn, tôi chưa từng đến trường.”

Tử Xa ăn hết bánh mỳ thì sắc mặt đã tốt hơn, Ôn Bạch Vũ liền ném một chai nước cho cậu, cậu uống hai ngụm liền không cần nữa.

Mọi người nghỉ ngơi xong xuôi liền tiếp tục hành trình.

Quãng đường phi thường dài, càng đi vào sâu thì thi thể càng nhiều, phía trước còn xuất hiện một vũng máu lớn, còn có xác người, quần áo giống của Tử Xa.

Mọi người liếc một cái đã nhận ra, là người của Trần tiểu thư.

Gã nằm trên đất, giống những con dơi, đều bị mổ bụng, nội tạng bên trong bị cắn tán loạn, ruột tòi ra ngoài, dịch ruột chảy đầy đất, mắt trợn to, miệng cũng há to, đặc biệt khủng bố.

Người với dơi không giống nhau, nhìn dơi thì còn có thể chịu được, nhưng mà bây giờ nhìn thấy người chết, thật khó tránh khỏi cảm giác lạnh sống lưng.

Ôn Bạch Vũ che miệng, lùi về sau một bước, Ngoa Thú cũng sợ đến tai dựng thẳng, trốn sau lưng Hóa Xà, hít hít cái mũi nhỏ nói: “Sao ta lại ngửi thấy mùi thơm nhỉ?”

Ôn Bạch Vũ mắng: “Mũi của ngươi hết thính rồi! Thi thể thế này thì móc đâu ra mùi thơm?”

Nó đáp: “Thật đó! Thật đó! Tản ra từ thi thể, là hương hoa!”

Nó nói, lại tiếp tục dùng sức hít vào hai lần, quả quyết: “Thực sự là thơm!”

Ngoa Thú mới nói xong, thi thể đột nhiên cựa quậy, Ngoa Thú sợ đến tóc gáy dựng thẳng, ôm chặt lấy vai Hóa Xà, hai chân không ngừng đá lưng hắn: “Sống dậy!!”

Hóa Xà bất đắc dĩ đè nó xuống, nói: “Vừa chết thì sao mà sống dậy/”

Ngoa Thú hét: “Nhưng hắn động mà! Ruột phòi ra rồi mà vẫn động đậy được!”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu đột nhiên “Suỵt!” một tiếng, Hóa Xà lập tức bịt miệng Ngoa Thú khiến nó chỉ có thể giương mắt nhìn hai người.

Mặc Sĩ Cảnh Hầu chỉ bụng thi thể: “Bên trong có thứ gì đó.”

Hắn vừa dứt lời thì Ôn Bạch Vũ quả nhiên lờ mờ nhìn thấy có thứ gì đó đang bò trong bụng thi thể, vật kia bò thì sẽ khiến thi thể hơi động đậy, ruột càng chảy ra nhiều hơn.

Thứ kia bò sát, nổi sần, nó một mạch bò lên trên, sau đó liền thấy một bóng đen chui ra từ cái miệng mở lớn của thi thể.

Theo ánh sáng của đèn pin, bóng đen hiện lên với những đốm hoa đủ màu sắc, là một con nhện đốm hoa lớn!

Mặc Sĩ Cảnh Hầu trầm giọng cảnh báo: “Lùi về phía sau, kịch độc.”

Hắn vừa dứt lời thì Tử Xa lập tức rút súng ra, “Đoàng đoàng!” hai phát đạn vào con nhện đốm hoa.

Cậu bắn cực chuẩn, con nhện lập tức tan xác, ngã rạp xuống đất, chảy ra một dòng nước xanh xanh.

Sắc mặt của Mặc Sĩ Cảnh Hầu trở nên khó chịu, nắm lấy tay Ôn Bạch Vũ, nói: “Đi mau! Thi thể nhện sẽ dẫn nhiều đồng loại tới!”

Cả nhóm ra sức chạy vào sâu trong động, quả nhiên chưa được mấy bước thì những tiếng “Rào rào rào!” vang lên, giống như rất nhiều thứ đang ào tới từ bốn phương tám hướng.

Ôn Bạch Vũ trợn mắt cảnh báo: “Nhện đến rồi!”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu dùng chủy thủ cắt lòng bàn tay rồi bôi máu lên tay anh, nói: “Loài nhện này có kịch độc, em phải cẩn thận.”

Ôn Bạch Vũ khẩn trương, lạnh cả người, đám nhện rất nhanh tràn tới, liên tục bò, trên đỉnh đầu cũng có, chỉ trong một chốc là tập hợp.

Hình như chúng rất sợ máu của Mặc Sĩ Cảnh Hầu, chỉ vây thành vòng mà không dám tấn công, có mấy con liều mạng xông lên thì liền bị hắn xẻ thành hai nửa.

Đúng lúc đó, Ôn Bạch Vũ đột nhiên hét lên, một con nhện xông tới từ phía sau, có ý đồ cắn Mặc Sĩ Cảnh Hầu, Ôn Bạch Vũ sợ đến cuống tay cuống chân, mò mẫm trên mặt đất, với được cục đá liền ném cái: “Bốp!”

Lần này anh ném rất chuẩn, hơn nữa còn dùng hết sức, con nhện kia lập tức nát bét.

Ngoa Thú trốn sau vai Hóa Xà, khen ngợi: “Chủ… chủ nhân! Gạch thần công của người ngày càng xuất thần nhập hóa!”

Ôn Bạch Vũ: “…”

Đúng lúc đó, Vũ Vị Dương đột nhiên hô lên: “Tử Xa đâu? Sao đột nhiên biến mất vậy?”

Anh ta vừa nói xong thì mọi người mới để ý, xung quanh đều là nhện nên không ai quản cậu.

Chỉ trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi của Tử Xa đâu, cứ như cậu ta bốc hơi vậy.

Mặc Sĩ Cảnh Hầu trầm xuống, nói: “Hẳn đây không phải lần đầu tiên cậu ta vào động này.”

Ôn Bạch Vũ kinh ngạc hỏi: “Nghĩa là sao?”

Hắn đáp: “Cậu ta biết rõ trùng ngọc có độc, cũng không thể không rõ xác loài nhện này sẽ hấp dẫn đồng loại.”

Ôn Bạch Vũ trợn to mắt, kinh ngạc: “Cậu ta cố ý muốn gϊếŧ chúng ta?”

Đường Tử tiếp lời: “Chắc chắn trong động này có thứ gì đó, nếu không cậu ta sẽ không nghĩ cách thoát khỏi chúng ta.”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu dắt Ôn Bạch Vũ lùi về hướng cửa động mấy bước, sau đó đưa tay sờ tường, máu của hắn dính lên tường, đám nhện kia lập tức lùi lại phía sau.

Hắn sờ mấy lần, đột nhiên dùng sức ấn xuống, mặt đất đột nhiên xuất hiện bẫy liên hoàn, những con nhện cùng thi thể gần như bị rơi xuống hết.

Cả hai người cũng rơi xuống, mọi người nhảy từ cửa bẫy xuống, bẫy sau khi xuất hiện liền không một tiếng động đóng lại.

Những con nhện cũng rào rào theo sau, chỉ có điều tốc độ đóng lại của bẫy rất nhanh, ép chết vào con, còn một đám lớn không theo tới được.

Cả nhóm trượt xuống khỏi bẫy, phía dưới là một sườn núi theo kiểu hành lang, tường bốn phía trơn nhẵn, có thể trượt xuống dưới đáy.

Cuối cùng là một thông đạo rất rộng, không hề hẹp như bên trên, bốn bề vẫn là tường đất, nhưng hình như được đào rất cẩn thận, tường đất chính là màu đỏ máu! Không khác gì máu hòa bùn.

Ôn Bạch Vũ kinh ngạc hỏi: “Trong đất trộn máu sao?”

Đường Tử nhìn một chút rồi đáp: “Là huyết thổ, nơi có huyết thổ nhất định có hầm mộ, trong này nhất định có đại bánh ú.”

Cả nhóm đi không xa liền đυ.ng phải điểm cuối của thông đoạn, trước mắt là một cửa mộ, cửa đá thực sự rất vĩ đại, ở giữa có một lỗ hổng do bị người dùng bom nổ, chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy bề ngang của cửa rất dày.

Trên mặt cửa cũng khắc một ký hiệu.

Ôn Bạch Vũ hỏi: “Nhóm người kia đã vào rồi sao?”

Cả nhóm đi vào, hành lang sau khi vượt qua cửa mộ rất dài, hai bên tường đều được khắc bích họa, có vẻ đây là hầm mộ của người có cấp bậc chư hầu trở lên.

Bích họa hai bên có chút quỷ dị, có nam có nữ, tư thế của họ rất kỳ lạ, gần như đang cúng tế, nhưng cũng không hẳn giống với những cách cúng tế mà Ôn Bạch Vũ đã từng gặp qua.

Vũ Vị Dương trợn to hai mắt, kinh ngạc thốt lên: “Đây chính là Vu thuật sao?!”

Mọi người đồng loạt lắc đầu, ai nấy đều không hiểu rõ về Vu thuật, hơn nữa loại văn hóa này quá mức cổ xưa, cũng coi như đã thất truyền, chính tông là thế nào cũng không có ai dám chắc chắn.

Nhìn bích họa dọc theo con đường, cái hiểu cái không, Ôn Bạch Vũ đột nhiên chỉ vào một bức, nói: “Tôi hiểu cái này, chính là cái bình rượu trẻ con kia!”

Bích họa miêu tả cặn kẽ quá trình ngâm rượu, đầu tiên là chọn đứa bé, phải trải qua sự lựa chọn kỹ càng, có mấy đứa nhỏ được chọn, mà người nhà đứa bé còn tươi cười, nụ cười kia thực khiến Ôn Bạch Vũ run lập cập.

Anh nói: “Sao mấy người này còn cười được, chẳng lẽ không thấy quá tàn nhẫn sao?”

Vũ Vị Dương cũng nói: “Nụ cười này rất quái dị, như kiểu đang tự hào vậy?”

Đường Tử đáp: “Có lẽ là do tín ngưỡng.”

Ôn Bạch Vũ run run, lông gà lông vịt đều nổi hết lên.

Sau đó những đứa nhỏ này phải ngâm trong một ít thảo dược cùng độc trùng, cuối cùng mới được đặt vào bình rượu, dùng giấy dán kín rồi đưa xuống hầm mộ chôn cất.

Ôn Bạch Vũ đang xem, đột nhiên vang lên ba tiếng “Đoàng! Đoàng! Đoàng!”, âm thanh này vang vọng rất lớn, còn dội âm trở lại khiến mọi người sợ đến giật mình.

Đường Tử hỏi: “Tiếng súng?”

Bọn Ôn Bạch Vũ thuận theo tiếng động bước tiếp, đón tiếp là một mộ thất, bên trong có rất nhiều người mặc quần áo giống nhau, còn thêm cả tiếng thét chói tai của phụ nữ nữa.

“A a a a!! Cứu tôi!! Mau nổ súng!! Nó bò ra ngoài!!”

Giọng thét chói tai kia vô cùng lớn, Ôn Bạch Vũ vừa nghe đã biết đó là của Trần tiểu thư.

Nhìn vào trong mộ thất, chỉ thấy bên trong đang loạn cào cào, năm, sáu người đàn ông giơ súng, Trần tiểu thư được chắn ở giữa, rất nhiều bánh ú không ngừng bò từ đỉnh ra ngoài.

Những người kia điên cuồng nổ súng, thân thể của những bánh ú này đều là người, bị bắn liền ngã bịch xuống đất, thế nhưng chúng bò dậy rất nhanh, như thể sẽ không bao giờ chết vậy.

Ôn Bạch Vũ kinh ngạc mở to mắt, Trần tiểu thư nhìn thấy nhóm anh, mặt lập tức lộ vẻ mừng rỡ, hét to: “Mặc… Mặc Sĩ Cảnh Hầu!!”

Lòng anh thầm chửi một tiếng mẹ kiếp, gọi Mặc Sĩ Cảnh Hầu làm gì hả?! Đã thế còn làm cái vẻ mặt như nhìn thấy người đẻ ra mình vậy!

Ả gọi xong, những bánh ú kia cũng chú ý sang bên này, một tốp bánh ú liền nhào qua bên này.

Trong tay không có súng, cũng may thân thủ của mọi người không tệ, Hóa Xà biến ra đuôi rắn mạnh mẽ, quát qua.

“Rầm!” một tiếng vang lớn, bánh ú bị đập lên tường rồi rơi lả tả như những cánh hoa.

“A a a a!!! Quá vật!!”

Trần tiểu thư nhìn thấy hắn, kêu to hơn mấy phần.

Ôn Bạch Vũ bị ả hét tới đau đầu, một con bánh ú vừa vặn nhào tới, anh lùi về sau vài bước, lảo đảo ngã xuống đất.

Những tiếng “Keng… keng… keng… keng…” mơ hồ vang lên.

Anh sửng sốt một chút, quên cả né bánh ú, ngẩng đầu nhìn lên phía đỉnh đầu.

Bánh ú đã “Khựa khựa!” gào thét nhào tới, “Đoàng!”, đầu nó đột nhiên vỡ tung, viên đạn xuyên qua đầu nó rơi cạnh Ôn Bạch Vũ.

Anh suýt nữa thì non ọe, ngẩng đầu lên nhìn, cái bóng của thanh niên chợt lóe lên rồi biến mất trong bóng tối, là Tử Xa ban nãy chạy mất!

Vũ Vị Dương chạy tới kéo anh dậy, mắng: “Đơ ra đấy là gì!”

Ôn Bạch Vũ nghe anh ta hỏi vậy, đột nhiên nghĩ ra, chỉ lên trần nhà: “Nhìn! Nhìn đi! Lục lạc! Là lục cản thi!”

Vũ Vị Dương cũng ngẩng lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy một cái lục lạc phát ra những tiếng keng keng yếu ớt.

Cái lục lạc kia giống như miệng rắn mở lớn, răng nanh nhe ra, quả lắc bên trong được làm giống lưỡi rắn va vào thành lục lạc, phát ra cũng tiếng: “Keng… keng…”.

Ôn Bạch Vũ sờ túi, đột nhiên nhảy dựng lên, Phượng Cốt chủy thủ xoẹt một cái, lục lạc lập tức rơi “Bộp!” xuống đất.

Nó rơi mà không ai có ý định đỡ, nó còn có thể bay trong gió, cái lưỡi bên trong lắc lư trái phải, tiếp tục phát ra những tiếng keng keng quỷ dị.

Anh không nói hai lời, dùng chân giẫm mạnh lên nó, bởi vì là đồ cổ, cho dù có rắn đến đâu cũng bắt đầu lão hóa, bị anh giẫm cho một cái, lập tức nát, cái tiếng kia cũng không còn vang lên nữa.

Lục lạc vừa vỡ, đám bánh ú sông dậy như những con rối bị cắt dây, ầm ầm ngã xuống đất, không nhúc nhích.

Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Bạch Vũ vỗ ngực, quả nhiên là lục lạc cản thi, những bánh ú này bị lục lạc điều khiển mới có thể lao tới như tre già măng mọc được.

Trên người Mặc Sĩ Cảnh Hầu dính không ít máu, mặt cũng có, hắn đưa ngón cái lên lau nhẹ, động tác này tô không chịu được, quả nhiên quay qua liền thấy Trần tiểu thư dùng gương mặt ái mộ nhìn nhìn.

Hình tượng của Mặc Sĩ Cảnh Hầu trong lòng ả nháy mắt dâng lên, dù sao trong lúc tuyệt vọng nhất hắn cũng đã xuất hiện như một vị thần.

Trần tiểu thư nửa kích động nửa thẹn thùng nói: “Mặc Sĩ tiên sinh… cảm ơn anh… nếu không nhờ có anh… thì chúng tôi…”

Lòng Ôn Bạch Vũ phun trào, người cứu mấy người một mạng chính là tôi! Nếu không phải tôi cơ trí đập vỡ lục lạc thì có ba đầu sáu tay cũng không dẹp được đám bánh ú đó!

Mặc Sĩ Cảnh Hầu không nghe ả nói, một mạch đến bên anh, hỏi: “Có bị thương không?”

Ôn Bạch Vũ lắc đầu, sau đó lấy băng gạc trong balo băng bó cho hắn. Đường Tử cũng bị thương, đang được Vũ Vị Dương tận tình chăm sóc.

Y cười nói: “Những bánh ú này rất quỷ quái, đây là lần đầu tiên tôi gặp được bánh ú đánh mãi không chết.”

Mặt Vũ Vị Dương có chút trắng bệch nói: “Có một con bị đánh vỡ đầu mà vẫn có thể bò dậy.”

Trần tiểu thư nhìn Ôn Bạch Vũ, lập tức nhận ra anh là người thân thiết với Mặc Sĩ Cảnh Hầu, không khỏi khinh bỉ anh.

Sau đó liền đi qua, nói: “Mặc Sĩ tiên sinh, tôi…”

Nhưng còn chưa nói hết thì Mặc Sĩ Cảnh Hầu đã bất ngờ ngồi xổm xuống quan sát cái lục lạc bị Ôn Bạch Vũ giẫm.

Hắn nhìn, sau đó dùng Long Lân chủy thủ lật lục lạc lên, đột nhiên nhíu mày, hẳn là có phát hiện gì đó.

Ả cũng ngồi xổm xuống, hỏi: “Anh phát hiện được gì sao?”

Ôn Bạch Vũ nhìn qua, nghĩ thầm, chúng ta đâu có chung một thuyền đâu!

Anh đứng, dùng mũi giày nhẹ nhàng đá đá hắn: “Sao vậy?”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu đứng dậy, đáp: “Đây không phải là lục lạc cản thi.”

Anh kinh ngạc: “Không phải?!”

Hắn gật đầu, giải thích: “Tôi đã cảm thấy lạ, trên đầu cản thi phải dán Hoàng Phù để tránh thi thể bị biến chất giữa đường, mà những thi thể truy đuổi chúng ta trong rừng đều không có Hoàng Phù, người cản thi hẳn là đã điều khiển thi thể theo cách khác.”

Hắn chỉ xuống cái lục lạc, Ôn Bạch Vũ ngồi xổm, dùng Phượng Cốt chủy thủ tỉ mỉ quan sát: “Ô? Trong này có sâu sao?”

Anh vừa dứt lời thì Trần tiểu thư đã sợ hãi hét: “A a a a!!!”, ả lùi về sau mấy bước rồi ngồi sụp xuống.

Đen một điều là tay sờ đến thi thể bánh ú, tiếp tục một tràng: “A a a a!!”, những lính đánh thuê liền chạy tới đỡ thì ả mới ngừng hét.

Trần tiểu như bình tĩnh lại, liền thấy mọi người đều dùng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ nhìn mình, ả không khỏi cảm thấy mất hết mặt mũi, căm tức lườm Ôn Bạch Vũ.

Anh không hiểu sao mình lại bị lườm, câu trần thuật của mình nói đúng sự thật mà, kể cả anh không nói thì trong lục lạc đúng là có một con sâu…