Ôn Bạch Vũ hỏi: “Sao lại nhiều trẻ con chen vào một quan tài vậy?!”
Mặc Sĩ Cảnh Hầu lắc đầu đáp: “Chỉ có một.”
Hắn vừa dứt lời thì đứa trẻ kia muốn bò ra khỏi quan tài, thi thể toàn bộ bại lộ trước mắt mọi người, chỉ có một thân người!
Một thân người mọc ra ba đầu sáu tay!
Đây mới thực sự là ba đầu sáu tay!
Ôn Bạch Vũ nhìn sáu cánh tay không ngừng quơ quơ không khác gì rết, nôn cũng không nôn nổi, nói: “Mọi người… mọi người… nhìn trán với tay thằng bé đó kìa!”
Mặc Sĩ Cảnh Hầu gật đầu: “Là hỏa diễm… hẳn không phải là chủ mộ, mà là sủng vật của chủ mộ, trẻ con khí túc, dễ dưỡng thi.”
Anh hỏi: “Nuôi nó làm gì?”
Hắn trả lời: “Ăn, sau khi phục sinh thì mộ chủ phải ăn thứ gì đó có chút dinh dưỡng.”
Ôn Bạch Vũ: “Mẹ kiếp!” một tiếng, nói: “Đừng… đừng nói nữa, buồn nôn quá!”
Cửu Mệnh cũng thấy buồn nôn, giục: “Đừng có đứng đây nữa, mau chạy thôi! Nó sắp bò ra rồi!”
Mặc Sĩ Cảnh Hầu nói: “Phía sau không có đường, nhất định phải tiến lên phía trước, tôi dụ bánh ú, mọi người đi trước.”
Đứa bé kia bò ra khỏi quan tài, không hề công kích bọn họ ngay, hình như biết mọi người muốn dùng cửa phía sau quan tài để ra ngoài nên dùng cả sáu cánh tay cùng chân bò xuống bậc thang, chặn ở cửa mộ khẩu.
Ôn Bạch Vũ: “…”
Chỉ số thông minh của bánh ú này rất cao!
Mặc Sĩ Cảnh Hầu lấy Long Lân chủy thủ, ném vào đứa bé kia.
“Oe!”
Bánh ú hét lên một tiếng, dùng cả tay chân bò sang bên cạnh, hành động của nó cực nhanh, chỉ trong phút chốc sẽ vọt ra ngoài, nhưng chủy thủ của Mặc Sĩ Cảnh Hầu cũng rất nhanh, xoẹt một cái qua nó.
Giọng bánh ú thành rít gào, hỏa diễm trên trán biến thành một lỗ hổng, nứt ra từ giữa.
Biện pháp của hắn hình như rất hữu hiệu, bánh ú hoàn toàn bị chọc giận, ba cái đầu bắt đầu lắc lắc, sáu cánh tay quơ quơ, mặt nhăn nhó, chạy về chỗ Mặc Sĩ Cảnh Hầu.
Ôn Bạch Vũ sợ đến mất mật, đừng xem đứa trẻ này nhìn thì bất tiện, nhưng bò rất nhanh.
Trong lúc bánh ú đang bò thì Mặc Sĩ Cảnh Hầu đột nhiên đạp vào tường, bật lên, một cước dẫm nát lưng nó.
“Rắc!” một tiếng, bánh ú bị Mặc Sĩ Cảnh Hầu giẫm, cả người nằm bẹp dí trên đất, sàn nhà bị lún thành một cái hố, không hiểu hắn có bao nhiêu sức nữa.
Mặc Sĩ Cảnh Hầu chế trụ bánh ú, ngẩng đầu nhìn ba người, thúc giục: “Chạy mau!”
Ôn Bạch Vũ lại nghe thấy một tiếng rắc, lập tức rùng mình, ban nãy anh còn lo lắng cho Mặc Sĩ Cảnh Hầu thì bây giờ phải thương bánh ú kia mới đúng, chỉ nghe thôi cũng đã thấy đau rồi.
Ôn Bạch Vũ, Đông Hải, Cửu Mệnh chạy về cánh cửa gỗ phía sau quan tài, quả nhiên có đá trước sau, nhưng bởi vì ở trong một thất nên rất dễ đẩy nó rồi mở mộ khẩu.
Hành lang chỉ có một đường đi tới cùng, thế nhưng dài bao nhiêu thì không rõ lắm, ba người cắm cúi chạy, đột nhiên Đông Hải hô lên một tiếng: “Cẩn thận!”
Ôn Bạch Vũ lập tức dừng bước, mắt Đông Hải rất tinh, hắn cúi đầu nhìn mặt đất, nói: “Sàn đất phía trước rất mỏng, hản là cơ quan.”
Ôn Bạch Vũ tỉ mỉ quan sát, quả nhiên nhìn thấy có một vết nứt trên mặt sàn, nếu không nhìn kỳ thì căn bản sẽ không biết, mà kể cả có phát hiện ra thì cũng sẽ nghĩ là do niên đại lâu quá rồi.
Hắn nhắc nhở: “Đừng giẫm lên, mà phải đi vòng qua.”
Hắn đi đầu, Cửu Mệnh thận trọng theo sau, Ôn Bạch Vũ đi cuối cùng, không dám thả lỏng mà lần theo dấu chân của hai người phía trước.
Anh vừa mới bước qua thì đột nhiên hét: “A!”.
Cửu Mệnh bị dọa cho hết, hồn, hỏi: “Sao…”
Còn chưa nói hết thì đã nhìn thấy có thật nhiều mạn đằng cuốn lên hai chân của Ôn Bạch Vũ, một đống quái vật trẻ đầu to “Oe oe!” khóc lớn, chẳng biết là rớt xuống từ đầu nữa.
Trong một chốc, Ôn Bạch Vũ bị chúng kéo về phía sau, lập tức chạm vào phần sàn bị rỗng , lập tức nghe thấy “Xoạch!”, sàn nhà trong nháy mắt trống rỗng, biến thành một cái hố to.
Ôn Bạch Vũ lập tức “Bộp!” một cái, bám vào rìa sàn, cả người lắc lư, cùi đầu thì liền choáng váng, phía dưới là bóng tối sâuthẳm, không biết có bao nhiêu bẫy đang đợi, liệu có phải có gay nhọn hay không?
Mà mấy cái mạn đằng kia thì cứ treo trên đùi anh lay lay.
Ôn Bạch Vũ chỉ cảm thấy đầu ngón tay ngưa ngứa, căn bản không víu nổi, trong một chốc Cử Mệnh muốn nhào tới cứu anh thì Ôn Bạch Vũ lại “A!” một tiếng, cả người đột ngột ngã xuống dưới.
“Bạch Vũ…”
“Bạch Vũ…”
“Bạch Vũ…”
Ôn Bạch Vũ nghĩ rằng lục phủ ngũ tạng của mình đã nát bấy, bên tai còn văng vẳng những tiếng nỉ non mơ hồ.
Anh lờ mờ nhìn thấy một người đang ông mặc áo bào đen, đứng bên cửa sổ trong cung điện, mắt nhìn về phía Đông.
Là Tương Vương.
Hắn nhẹ nhàng nỉ non, Bạch Vũ…
Phía sau Tương Vương còn một người khác, đầu và tay gã đều có hình xăm hỏa diễm, chính là quốc sư kia.
Quốc sư nói mình là một tộc nhân trong một bộ lạc cổ, là hậu duệ của Hỏa Thần, nhưng một chút cũng không có sự quang minh, gã có thể dự kiến mưa gió, còn có thể biết trước tai họa, có thể nói là thần nhân ở Tương Quốc.
Từ khi Tương Vương nhìn thấy Phượng Hoàng màu trắng trong rừng, hắn như gặp phải ma.
Phượng Hoàng róc cốt để hắn làm thành Phượng Hoàng chủy thủ, thủy thủ tinh tế lúc nào cũng mang theo sự ấm áp. Tương Vương vẫn còn nhớ khi Phượng Hoàng róc cốt, máu tươi tuôn ra, nhiễm đỏ bộ lông trắng muốt…
Quốc sư nói, Phượng Hoàng là thần linh tường thụy, có thể ban phúc cho vương quốc, đại vương muốn có được Phượng Hoàng cũng không phải là khó, gã nghe nói có người tìm được Cùng Quốc được chôn sâu dưới mặt đất, bên trong có một khối hắc thiết lớn, vô cùng cứng rắn, nên tìm kẻ tay nghề giỏi là thành xích sắt phược tiên.
Phượng Hoàng cho dù là thần linh nhưng đại vương là long, muốn bắt Phượng Hoàng để giữ bên mình thì không phải chuyện khó.
Tương Vương dộng tâm, vào thời khắc ấy, hắn thực sự rất muốn bắt Phượng Hoàng bồi tiếp bên mình.
Nhưng trong một chốc nghĩ về cảnh róc cốt, tâm hắn như bị ai nhéo đau.
Quốc sư không ngừng khuyên nhủ, là vì quốc gia, vì Tương Quốc không bị các nước khác thôn tính, vì con dân của hắn, thì nên nghịch thiên.
Cuối cùng Tương Vương đã sai người rèn ra xích sắc phược tiên, trong cùng khu rừng ấy, hắn tìm được Phượng Hoàng.
Bạch thần điểu chưa hề đi, vẫn còn đậu trên nhành cây, đôi mắt đỏ rực rũ xuống, lẳng lặng nhìn hắn.
Tương Vương nói, chỉ cần y đem tới an lành cho Tương Quốc thì sẽ thả y đi.
Hắn giam được Phượng Hoàng, khóa nó trong cung điện.
Hắn thường thường qua thăm nó, chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve những lợi lông trắng muốt bên cánh trái, nơi bị những sợi lông trắng che khuất, có một vết sẹo thật dài…
Quốc sư lại bắt đầu hiến kế, nếu đại vương đã chiếm được Phượng Hoàng, thì rất có thể một ngày nào đó nó sẽ bay mất, không bằng nấu nó lên, ăn vào bụng, thịt Phượng Hoàng có thể khiến người phàm trường sinh bất lão, đồng thọ cùng thiên địa!
Tương Vương lần này không nghe y, cho dù có tốn bao nhiêu nước bọt thì đều bô dụng.
Hắn chỉ muốn nhìn thấy Phượng Hoàng đêm ngày, kể cả có đồng thọ với thiên địa mà không được gặp nó thì cũng vô dụng.
Hắn chỉ hận không thể dâng hết những thứ tốt nhất cho Phượng Hoàng, làm sao có thể nhẫn tâm nấu nó lên chứ…
Mỗi ngày Tương Vương đều đến nhưng Phượng Hoàng không liếc nhìn hắn dù chỉ một cái.
Hắn nắm lấy hai tay y, mặt có chút thần sắc tàn bạo, lạnh giọng hỏi: “Quả nhân sẽ không tha cho ngươi đi! Vĩnh viễn sẽ không! Ngươi đừng có những suy nghĩ đó, ngươi phải bồi tiếp quả nhân. Bồi tiếp ta không phải là tốt sao? Bạch Vũ…”
Ôn Bạch Vũ chỉ cảm thấy hai tay bị nắm chặt, càng ngày càng chặt hơn, nơi ngực thắt lại, như thể sẽ vỡ tung ra ngay lập tức.
“A!”
Anh hét to lên, đột ngột ngồi sập xuống, vừa trừng mắt nhìn thì không phải là người siết tay anh, mà là mạn đằng!
Mạn đằng trói cổ chân, cổ tay anh, gai nhọn cắm vào da thịt, đau tới nỗi khiến mồ hôi lạnh của anh chảy ròng ròng.
Ôn Bạch Vũ hơi cựa quậy thì gai càng đâm sâu hơn.
“Oe…”
“Oe oe…”
Đứa trẻ ôm anh vẫn không ngừng khóc, cơ mà khóc nhưng miệng lại cười cười. Hai tay Ôn Bạch Vũ bị trói tới nổi xanh, mất huyết sắc, tay cứ run run đưa lên.
Anh hít mạnh một hơi, siết chặt hai tay rồi thoáng dùng sức, “Phừng!”, mạn đằng bị thiêu thành than tro, chỉ trong một chớp mắt liền rơi lả tả xuống đất.
“Oe!!!”
Bọn trẻ con gào lên, bò xuống khỏi người Ôn Bạch Vũ, tỏa ra bốn hướng chạy trốn, có một ít vẫn không cam lòng túm chặt lâsy anh, chỉ có điều mạn đằng đều đã bị hóa thành tro, thân thể nó cũng chậm rãi khô quắt, lộ ra bộ dạng mạn đằng nguyên bản ban đầu, biến thành một đống tàn tro bay theo gió.
Ôn Bạch Vũ ôm cổ tay, phía trên đều là vết máu ứ đọng cùng vết xước, anh không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng luôn cảm thấy cảm giác tức ngực đỡ hơn một chút.
Khó khăn bò dậy, anh ngẩng đầu nhìn lên trên, thực sự là quá cao, anh căn bản không nhìn thấy đỉnh, ngã từ trên cao xuống như thế mà không chết… Ôn Bạch Vũ đã quyết định… Hôm nay mà ra khỏi mộ thì anh chắc chắn sẽ đi mua xổ số, không chừng còn trúng độc đắc đó!!
Ôn Bạch Vũ ôm cánh tay vẫn còn đang chảy máu, nhìn bốn phía xung quanh.
Đây là một mộ thất khổng lồ, thiết kế theo kiểu vòm trời, mộ thất rất rộng, rực rỡ xanh vàng, đèn chong được giăng mắc bốn phía.
Những đèn chong này trông rất tinh xảo, là từng con Phượng Hoàng đang nghểnh đầu, miệng phun hỏa diễm, sáu cái đuôi của nó đặt trong dầu thắp, không ngừng cung cấp nhiên liệu.
Trung tâm mộ thất là một cái đài cao rất lớn, thềm đá tầng đi đi lên, có thể nhìn thấy một cái quan tài được đặt ở đó.
Nhưng bên trong có cái gì thì Ôn Bạch Vũ không biết nữa, anh đang đứng khá xa cho nên không thấy rõ.
Ôn Bạch Vũ chậm rãi đi qua, liền thấy rất nhiều tượng quây quanh thềm đá, chúng đều được khắc con người đang làm động tác quỳ lạy, mà những tượng này đều là giới tính nữ, không có bất kỳ một người đàn ông nào.
Ôn Bạch Vũ còn dang cảm thấy kỳ lạ thì lại nghe thấy những tiếng rào rào, lúc đầu còn tưởng là bánh ú trong quan tài muốn sống dậy, nhưng thực ra âm thanh đó truyền tới từ đỉnh đầu.
Anh ngẩng đauà nhìn, có người đang rơi xuống, nhưng nhìn kỹ thì không phải rơi, mà hắn nắm lấy một sợi dây thừng, nhanh chóng tuột xuống.
Là Mặc Sĩ Cảnh Hầu!
Ôn Bạch Vũ ngẩng đầu lên, hét: “Mặc Sĩ Cảnh Hầu?!”
Mộ thất rất cao, nên dây thừng không thể chạm tới mặt đất, còn khoảng ba mét, Ôn Bạch Vũ thấy Mặc Sĩ Cảnh Hầu đột nhiên buông tay, nhảy xuống, anh sợ đến há to miệng mà ai kia rất nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Ngay lúc anh còn đang kinh ngạc thì hắn đã kéo anh vào trong ngực, ôm chặt, hai cánh tay hữu lực như khóa sắt.
Ôn Bạch Vũ khó khăn dùng tay vỗ vỗ lưng hắn, Mặc Sĩ Cảnh Hầu thở phào nhẹ nhõm nói: “Từ nay không cho em dời tôi dù chỉ trong chớp mắt.”
Ôn Bạch Vũ cảm thấy mình vô cùng oan ức, nhưng mà ai kia hình như thực sự rất lo lắng, hai người cứ vậy lẳng lặng ôm, đột nhiên mấy tiếng “Khụ khụ!” vang lên từ đằng sau, quay đầu nhìn, hóa ra Đông Hải và Cửu Mệnh cũng đã xuống.
Cửu Mệnh chẹp miệng: “Sao ngươi lại xui xẻo như vậy, chúng ta đều không sao, chỉ có mình ngươi bị quái vật kéo đi, mà rớt từ trên cao như thế vẫn không sao, mạng ngươi đủ lớn đó!”
Y nhìn xung quanh, hỏi: “Mạn đằng đâu hết rồi?”
Ôn Bạch Vũ đáp: “Tôi không biết, đột nhiên chạy mất.”
Mọi người đều không nghĩ tới dưới hố to là mộ thất khổng lồ, hơn nữa nhìn cái trình độ xanh xanh đỏ đỏ này, hẳn là chủ mộ thất được ẩn đi.
Thị giác của Cửu Mệnh rất tốt, y chỉ lên quan tài trên bậc thang, bảo: “Ô! Có người ngồi trên quan tài kìa!”
Ôn Bạch Vũ bị y làm cho run run, lắp bắp: “Sao lại có người được?”
Y gật đầu: “Ta không nhìn rõ lắm, nhưng tuyệt đối là người! Hơn nữa còn là thây khô!”
Ôn Bạch Vũ: “…”
Mặc Sĩ Cảnh Hầu đi qua, anh liền theo sát.
Hắn nhìn pho tượng nằm rạp bên thềm đá, nhíu mày: “Là dũng nhân.”
Ôn Bạch Vũ nuốt ngụm nước miếng: “Táng khi còn sống sao?”
Hắn gật đầu, anh lại hỏi tiếp: “Tại sao đều là phụ nữ?!”
Mặc Sĩ Cảnh Hầu giải thích: “Âm khí của phụ nữ nặng, mộ chủ hẳn là đang dưỡng âm khí.”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, nói: “Đi lên xem chút.”
Ôn Bạch Vũ kéo kéo hắn, nói: “Thây khô ngồi trên quan tài kia… trông sợ quá…”
Mặc Sĩ Cảnh Hầu đáp: “Thi thể để ở ngoài không khí đã sớm bị oxy hóa, loại thi thể này hẳn không thể sống dậy.”
Anh bấy giờ mới yên tâm, cùng hắn bước lên bậc thang.
Từng người một đi lên thang, Ôn Bạch Vũ mệt tới thở hồn hển, quả thực không khác gì leo núi.
Bốn người đi lên bậc cao nhất, liền nhìn thấy rõ ràng.
Một thây khô ngồi xếp bằng trên quan tài, thi thể đã khô quắt, chỉ còn dư lại một lớp da bọc xương bên ngoài, trông chẳng khác gì xác ướp.
Cho dù đã bị oxy hóa không ra hình dạng gì, quần áo trên người cũng theo thời gian mà rách thành từng mảnh, nhưng không khó để nhìn ra trên mu bàn tay hắn quả nhiên có hình xăm hỏa diễm.