Mặt Giang Tiểu Vũ nóng lên, nếu nơi nào đó có khe đất, nhất định cô sẽ lựa chọn chui vào đó.
Thật vất vả mới có thể phát tiết một lần, vì sao còn gặp lại người ở đây nữa. Chẳng lẽ vận rủi chia tay còn chưa qua?
Giang Tiểu Vũ ngắm trái rồi lại ngắm phải, nhưng lại không dám nhìn mặt người đối diện.
Lúc này đây, cô hi vọng mình là người có độ cận thị cao. Nếu là được như thế, vậy thì khoảng cách mấy chục mét, cô hoàn toàn có thể xem anh không hề tồn tại.
Ban đầu, Nhuận Lăng không chút để ý, nhưng vì người đối diện kia, đôi mắt nhìn loạn, bộ dáng ngốc ngốc, bỗng nhiên anh cảm thấy có chút khôi hài.
"Con gái nhà ai mà mắt nhỏ tỏa sáng như vậy nhỉ?"
Những cô gái ở đây mắt đều lóe sáng, thấy Nhuận Lăng nhìn Giang Tiểu Vũ gần ba giây thì mỗi người đều nổi trận lôi đình, dùng ánh mắt như muốn gϊếŧ cô ngay lập tức vậy.
"Thứ phụ nữ mưu tính!"
"Làm cái quái gì vậy chứ!"
Toàn thân Giang Tiểu Vũ lạnh run, cô cảm thấy không thể ở chung với đám phụ nữ này được. Vì thế cô liền cúi đầu, không dám khiến các cô gái kia phẫn nộ.
Sau một hồi không nói gì và vì Giang Tiểu Vũ nhận thua nên chiến tranh kết thúc.
Các cô gái bắt đầu vì bản thân tính toán, trong đó có một cô gái dáng ngồi văn nhã mở miệng:
- Nhuận Đổng, em là con gái của chủ tịch tập đoàn Doãn Thịnh. Em tên là Doãn Ân Huệ, ba năm trước chúng ta đã gặp mặt, anh còn nhớ không?
Nhuận Lăng nhìn qua, mang theo khí áp cường thế, lạnh lùng nói bốn từ:
- Nhớ rõ, hạnh ngộ*.
(*Nghĩa là: Rất vui được gặp mặt)
Doãn Ân Huệ như bị say xe, suýt chút nữa thì thiếu oxy ngã xuống đất.
"Loại cảm giác này thật sự quá mỹ diệu."
Những cô gái khác cũng không cam lòng yếu thế, một người lại tiếp một người lần lượt giới thiệu.
Phần lớn họ đều có lai lịch không nhỏ, bối cảnh gia thế hùng hậu dọa người.
Giang Tiểu Vũ nghe xong mà khóe miệng giật giật. Cô cảm giác Nhuận Lăng không hổ là nhân vật lớn, cô xuất hiện ở đây thật sự là ngoài ý muốn.
Không biết mẹ từ nơi nào tìm được một nhân vật lớn như vậy, làm cho cô không sao tự tin nổi.
"Thôi, kết thúc phải chạy ngay."
Giang Tiểu Vũ xem nhẹ âm thanh ầm ĩ kia, cô đem lực chú ý đặt lên hồ sơ trước mắt.
"Chi nhánh công ty thành lập ở nước Pháp?"
"Liệt kê ra luật điều 2, điều 20, điều 200."
"Định nghĩa hôn nhân."
"..."
Một đống câu hỏi, cô đều muốn trả lời.
"Đây là kiểm tra ư?"
Giang Tiểu Vũ hai mươi tuổi đã là nghiên cứu sinh tốt nghiệp, mấy vấn đề này cô trả lời được.
Giang Tiểu Vũ hạ quyết tâm phải thi được trọn điểm để tìm về một chút tự tin. Nói đến tình huống hai người gặp nhau, Nhuận Lăng tuyệt đối sẽ không chọn cô, một kẻ điên đâu.
"Vậy nên cứ yên tâm đáp thôi."
Cầm lấy bút máy bên cạnh, Giang Tiểu Vũ liền viết đáp án xuống giấy.
Khí định thần nhàn, trong lòng tính sẵn.
Nhuận Lăng ngẫu nhiên nói với họ vài chữ, mà tầm quan sát của anh vẫn luôn đặt lên người Giang Tiểu Vũ.
Lúc này, Giang Tiểu Vũ ngồi ngay ngắn, xem nơi này ầm ĩ không cùng cô quan hệ, khóe môi cô cười thanh thản, điềm tĩnh tốt đẹp.
Anh không ngừng chú ý tới cô, mặt khác luật sư đang đứng cũng để ý thấy. Họ đồng loạt nhìn về phía cô.
Nơi này đều là nhân vật có tên tuổi, trong mắt bọn họ không phải chỉ nhìn đến bề ngoài.
Nhớ tới mẹ điên cuồng thúc giục kết hôn, Nhuận Lăng trong mắt hơi có ý cười.
- Trước hết đem những vấn đề trên bàn trả lời đi.
Đây là lần đầu tiên Nhuận Lăng nói nhiều từ đến như vậy.
Kết thúc việc các đại mỹ nữ bắt chuyện. Các cô gái lúc này mới đem đề kiểm tra cầm lên.
Sau đó liền xuất hiện yên lặng.
Nào là nhìn đông nhìn tây. Nào là mày nhíu chặt. Hoặc là cầm lấy di động điên cuồng chụp, sau đó đi toilet cũng có.
Đương nhiên cũng sẽ có.
Nhuận Lăng đã có người được chọn.
Nhuận Lăng đứng lên, bước đi hơn mấy chục mét, dừng lại ở bên tay phải Giang Tiểu Vũ.
Anh chống tay trước bàn cô, nhìn cô viết chữ, không chút nào lưu tình đánh giá:
- Đáp án này là xem từ sách nhỉ, một chút cũng không để tâm sao?