Nhuận Lăng nhìn cổ áo của mình bị kéo xuống.
Giang Tiểu Vũ nhìn theo. Cô nuốt nước miếng, buông tay. Mắt cô cũng chuyển sang hướng khác.
Nhuận Lăng thong thả ung dung sửa lại quần áo của mình rồi tự tại dựa vào ghế:
- Em dọn nhà ăn và phòng bếp sạch sẽ đi.
Giang Tiểu Vũ phồng mặt đem đồ trên bàn dọn dẹp.
"Mình tới đây làm gì vậy? Nửa đêm bảo mẫu nào cũng nghỉ ngơi rồi."
Giang Tiểu Vũ cầm chén đũa để vào bồn rửa rồi phẫn hận đem nửa chai nước rửa chén đổ vào. Sau đó cô cầm bắt đầu chùi rửa.
Cô khôi phục nguyên dạng phòng bếp rồi nhìn đồng hồ treo trên tường.
Hai giờ khuya.
Tâm trạng cô vô cùng vui vẻ.
Người nào đó nên ngủ rồi.
Giang Tiểu Vũ bỏ dép lê ra rồi rón rén từ phòng bếp vòng qua phòng khách lên lầu, sau đó đến phòng sách nhỏ của mình.
Cô thuận lợi mà tới cửa phòng sách.
Giang Tiểu Vũ tươi cười đầy mặt, ngọt ngào say lòng người mở cửa phòng sách ra. Cô phải nhào vào mà ngủ cho đến trưa mai.
Nhuận Lăng ôm tay dựa trên tường mà nhìn Giang Tiểu Vũ cười say lòng người.
Giang Tiểu Vũ run rẩy, tươi cười vặn vẹo.
- Dọn dẹp xong rồi?
Giọng nói của Nhuận Lăng trong đêm như nho đã được ướp lạnh, lạnh lùng như một loại rượu mê người.
Giang Tiểu Vũ cứng đờ đứng tại chỗ.
"Không dọn xong anh cũng không đứng đây chứ?"
- Dọn xong rồi thì đi ngủ thôi.
Nhuận Lăng tự quyết định mà duỗi eo, xoay người đi vào bên trong.
Giang Tiểu Vũ đứng bất động ở cửa.
Nhuận Lăng đi đến mép giường rồi kéo cửa ra, quay đầu lại cười với Giang Tiểu Vũ:
- Ngủ ngon, quỷ nhỏ bướng bỉnh.
Nói xong, anh liền biến mất ở cửa thông qua phòng kia.
Giang Tiểu Vũ cắn môi dưới, oán hận nói:
- Anh mới là bướng bỉnh, anh mới là quỷ.
Cô ngã mạnh lên giường rồi mơ hồ đi vào mộng đẹp.
Trong mộng, cô đuổi theo người gọi cô là "quỷ nhỏ bướng bỉnh" mười mấy con phố.
Giang Tiểu Vũ bởi vì bị thương ở eo nên phải khoảng nửa tháng mới lành. Hiện tại vẫn là kỳ nghỉ của cô.
Nhuận Lăng thì đối lập với cô. Sáng sớm anh đã đi làm. Giang Tiểu Vũ dậy trễ nên hai người không gặp nhau.
Đến giữa trưa Giang Tiểu Vũ tỉnh lại. Cô đi đến phòng ăn mà dùng cơm trưa Tống Như Yên đã chuẩn bị.
Di động bên cạnh sáng lên. Giang Tiểu Vũ cầm lên. Cô chưa kịp mở miệng thì bên kia đã vang lên giọng nói nôn nóng:
- Giang Tiểu Vũ, cậu không thể nào lại kém tớ được. Sao cậu lại để eo bị thương vậy? Sao lại gãy hả?
Giang Tiểu Vũ uống nước. Bạn tốt của cô còn chưa nói xong.
Cô mở loa ngoài rồi đặt lên bàn.
- Nè, Giang Tiểu Vũ, sao cậu không nói gì vậy? Cậu còn đó không?
Bạn tốt nói không ngừng tận ba phút mới bắt đầu hỏi Giang Tiểu Vũ.
Bây giờ Giang Tiểu Vũ mới cầm lấy di động:
- Tớ ở đây. Sao cậu lại biết eo tớ bị thương vậy?
Cô nhớ cô không gọi điện thoại kể khổ mà.
- Tớ đi công tác về thì liền đến trường học của cậu. Giáo viên ở trường cậu nói cho tớ biết.
Bạn tốt Hà Tiêu Phong trả lời.
- Mà vấn đề không phải cái này. Vì sao eo cậu lại bị thương hả? Thành thật mà khai ngay đi.
Giang Tiểu Vũ chớp chớp mắt.
Thật là không được lừa gạt.
- Lý do bị thương rất đơn giản thôi. Tớ không cẩn thận nên bị gãy.
Giang Tiểu Vũ ấp úng nói.
- Vậy cậu ở bệnh viện nào? Tớ đến thăm cậu.
- Tớ xuất viện rồi.
- Không thể. Cậu cũng không ở nhà mà.
- Cái đó..
Giang Tiểu Vũ bị hỏi làm cho ngậm miệng.
Hà Tiêu Phong không đợi được đáp án mà kết luận:
- Quả nhiên là cậu có vấn đề. Gặp mặt rồi nói, chỗ cũ nha.