Chương 51: Tiếng khóc nửa đêm

Giang Tiểu Vũ nhạy bén phát hiện ánh mắt sau lưng thì liền quay đầu xin lỗi:

- Tư Dung, ngại quá. Tay Nhuận Lăng bị chuột rút rồi, chờ anh ấy một chút là có thể đi rồi.

Nói xong, cô cầu cứu nhìn Nhuận Lăng đang ngồi bất động, nhỏ giọng nói:

- Hay là để em lái đi.

Nhuận Lăng không muốn nói chuyện. Anh chụp lấy tay lái liền khởi động xe chạy với tốc độ run sợ mà về chung cư Ánh Nắng Ban Mai. Trên đường đi anh vẫn cứ lạnh mặt như vậy.

Tuy rằng đã thắt chặt đai an toàn nhưng Giang Tiểu Vũ vì mạng nhỏ của mình mà nắm chặt tay vịn. Dọc đường đi, tim của cô như bay tới cổ họng.

"Không có việc gì mà lái xe nhanh như vậy làm gì? Bị phạt bộ không cần tiền hay sao hả?"

Người tốt làm tới cùng, lúc tới thang máy, Giang Tiểu Vũ còn thuận tiện mà nhấn lầu 38. Thang máy đi lên, Kiều Tư Dung đột ngột mở miệng:

- Anh Lăng, em có thể đơn độc nói chuyện với anh không?

Giang Tiểu Vũ yên lặng quay đầu sang một bên.

Nhuận Lăng không mở miệng.

- Em có chuyện rất quan trọng. Anh có thể ở lầu 38 dừng một chút không?

Kiều Tư Dung không buông tay.

Giang Tiểu Vũ lúc này thật sự là không muốn buông người: "Lầu 38. Đó không phải là nhà của người ta hay sao. Nếu đi đến thì không tốt chút nào."

Cô cũng rất sĩ diện.

"Nhưng, cách một tầng, nói vài câu liền đi thì chắc không sao đâu."



- Tới rồi. Nhuận Lăng, anh cũng đi ra ngoài đi.

Vừa đến lầu 38, Kiều Tư Dung liền đi ra ngoài chờ.

Lúc cô ta không còn ôm hi vọng thì Giang Tiểu Vũ ấn nút tạm dừng, mở miệng để Nhuận Lăng đi ra.

Nhuận Lăng không còn là vẻ âm trầm nữa mà thay vào đó là bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống Giang Tiểu Vũ.

Giang Tiểu Vũ hoảng hốt.

"Làm sao vậy? Mình vừa phạm phải tội gì sao? Anh ấy nhìn mình như vậy là muốn tối mình mơ ác mộng à?"

Nhuận Lăng nhìn bà xã ngốc nghếch chẳng biết chuyện gì rồi nhấc chân ra thang máy.

Anh nhìn người đứng ở trước mặt, lạnh lùng mở miệng:

- Có chuyện thì nói. Đã khuya rồi.

Câu nói có ý là: "Có chuyện thì nói mau. Đều mệt mỏi cả."

- Anh Lăng, vì sao anh lại muốn cùng Giang Tiểu Vũ kết hôn?

Kiều Tư Dung nắm chặt tay, nhịn xuống mà rơi lệ. "Em vẫn đang đợi, vẫn luôn ở đây mà chờ đợi. Nếu Nhuận Lăng muốn kết hôn thì phải nghĩ đến người đó là mình chứ."

Cô biết Nhuận Lăng là một người đàn ông cảm tình nhạt nhẽo. Anh không cho người con gái được tình yêu nhưng cô chỉ cần ở bên cạnh anh là đủ rồi. Anh không yêu cô cũng không sao cả.

Nhuận Lăng bỏ tay vào túi, lạnh lẽo dựa vào vách tường, lạnh lạnh mở miệng:

- Đây là chuyện quan trọng mà cô nói à?

Giọng điệu của anh có chút châm chọc.



Kiều Tư Dung nghe ra ý trong miệng Nhuận Lăng thì trong lòng chua xót:

- Chẳng lẽ nó không quan trọng sao?

Có chuyện gì đau đớn bằng chuyện người mình yêu lại kết hôn với người khác. Nghĩ tới cô càng thêm khủng hoảng.

Nhuận Lăng lạnh lẽo nhìn Kiều Tư Dung. Ánh sáng ở hành lang đều tụ tập chiếu trên người anh.

Ánh đèn sáng tỏ nhưng lại không có độ ấm. Nó giống như tính cách của anh vậy:

- Nếu không có chuyện khác. Tôi đi đây.

- Được, ngủ ngon, anh Lăng.

Sợ một lúc nữa sẽ làm lớn chuyện nên Kiều Tư Dung quyết định để Nhuận Lăng rời đi.

Cô cứ vậy mà đứng đó nhìn Nhuận Lăng rời đi. Anh thậm chí không chờ thang máy mà trực tiếp đi thang bộ.

Cô nhìn bóng dáng của anh muốn nắm giữ cũng không được. Cô mềm mại trượt xuống vách tường.

Cô quỳ gối. Cả hành lang đều là tiếng khóc của cô.

Giang Tiểu Vũ còn ở khai mật mã, liền thấy Nhuận Lăng đi nhanh đã đi tới, không khỏi nhìn hạ thân sau thang máy, "Ngươi không có việc gì bò cái gì thang lầu, hơn phân nửa đêm, ta còn tưởng rằng là cái gì thanh âm đâu."

Đang mở mật mã thì thấy Nhuận Lăng đã đi tới. Cô nhìn thang máy sau người rồi nói:

- Anh đi thang bộ làm gì vậy? Hơn nửa đêm, em còn tưởng là thanh âm gì nữa đó.

Nhuận Lăng lười xem Giang Tiểu Vũ. Sau khi mở cửa xong, anh dẫn đầu đi vào, để lại cho Giang Tiểu Vũ một hình bóng giận dỗi.

Giang Tiểu Vũ vô tội sờ sờ mũi.