Độ ấm bốc lên, cũng ngăn không được tâm tình tốt.
Hai người tay trong tay, một trước một sau tranh nhau đi trước. Nụ cười so với mặt trời lại càng nóng hơn.
Người đàn ông tuy hơi bực nhưng vẫn không buông tay người phụ nữ. Người phụ nữ nắm chặt tay, mắt lộng lẫy như đá quý.
- Anh cũng nắm tay em đi.
Đôi tình nhân ven đường đang cãi nhau ồn ào thì nhìn thấy Nhuận Lăng và Giang Tiểu Vũ.
Sắc mặt cô gái hơi giận, giọng điệu không tốt mệnh lệnh cho chàng trai bên cạnh.
Chàng trai đứng hình, lúc phản ứng lại thì vội vàng nắm lấy tay cô gái thật chặt nói:
- Thật sao, em tha thứ cho anh rồi.
Sau khi chàng trai cãi nhau thì lập tức hối hận. Anh đang suy nghĩ cách để bù đắp lại không ngờ cứ thế đã tìm được cách.
- Hừ, không có lần sau đâu.
Cô gái ngạo kiều* quay đầu qua một bên nhưng vẫn không buông tay chàng trai.
* "Ngạo kiều" : Có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là "Ngoài lạnh trong nóng".
Dưới ánh mặt trời, lại thêm một đôi tình nhân thành công nắm tay nhau. Họ nhớ tới thời gian ngọt ngào mà hai người trải qua.
Hai người chạy đến chỗ Nhuận Lăng và Tiểu Vũ, cười tươi:
- Phải hạnh phúc nha.
Hai người đó giơ đôi tay đang nắm lên cao. Sau đó họ liền chạy đi mất.
Hai người Nhuận Lăng và Tiểu Vũ vốn đang chơi trò tranh đoạt nên không phát hiện có đoạn nhạc đệm nhỏ này.
Hai người không khỏi dừng chân nhìn theo đôi tình nhân rời đi. Họ nắm tay, bóng dáng nhìn rất xứng đôi.
Nhuận Lăng cười, cũng không bực mình nữa.
Bên tai Giang Tiểu Vũ vẫn vang vọng bốn chữ kia: "Phải hạnh phúc nha."
Nắm tay thực sự là một chuyện tốt đẹp. Trong lòng cô cũng ấp ủ ra tình tố ngọt ngào.
Mặt cười tươi, đôi mắt sinh hoa, bắt mắt huyến lệ, ngũ quan của cô thanh tú, có cảm giác như tiên tử thần bí mê hoặc.
Thanh đạm, lại say mê.
Nhuận Lăng quay đầu nhìn lại, nhất thời say mê, đôi mắt bắt đầu thâm thúy đa tình lên.
Vài người đem ánh mắt từ trên người anh dời đi, sau đó đặt ở trên mặt Giang Tiểu Vũ.
Miệng Nhuận Lăng hơi nhấp, bàn tay to quơ quơ, kéo Giang Tiểu Vũ chạy lấy người.
- Không cho cười, giống như đồ ngốc vậy.
Giọng điệu Nhuận Lăng đông cứng đem nụ cười của Giang Tiểu Vũ đánh tan.
"Nơi công cộng, cười gì mà cười chứ. Về nhà rồi lại cười."
Giang Tiểu Vũ ngưỡng đầu nhìn Nhuận Lăng, "Sao lại thành thế này? Ban nãy tâm tình không tồi mà, bây giờ như vậy là ai chọc hắn chứ?"
Cô tỏ vẻ không hiểu. "Lại nói, vì sao nói mình là đồ ngốc chứ? Tâm tình của mình tốt, cười một cái cũng không được. Uổng công tình cảm của mình dao động một chút. Mất hứng quá đi."
"Hừ, không cười thì không cười. Bổn cô nương không cười luôn. Sau này, cả ngày mình sẽ làm giống bản mặt của mẹ kế. Mỗi ngày em đều ở trước mặt anh đi tới đi lui, để xem anh thế nào."
Giang Tiểu Vũ thở phì phì hừ lạnh.
- Sau này chỉ có thể cười với anh thôi.
Nhuận Lăng lạnh lùng mở miệng. Một bên anh còn đem mơ ước của anh phóng thành mấy mũi tên bắn lén lên người bà xã.
"Vèo vèo vèo" mấy cái, xem ngây cả người cái tên lạnh lùng kia, cô không dám liếc mắt nhìn nữa.
"Ha, bá đạo lắm." Giang Tiểu Vũ đi về phía trước, nụ cười lại hiện lên trên mặt.
Hai người bắt đầu tản bộ không mục đích. Trời thật sự rất nóng, Giang Tiểu Vũ lại nảy ra ý muốn đi hưởng chút điều hòa. Nhưng cô không muốn chọn hàng xa xỉ nên khi nhìn thấy một siêu thị thì mắt Giang Tiểu Vũ sáng lên.
- Chúng ta đi mua đồ ăn vặt đi.
Giang Tiểu Vũ kéo Nhuận Lăng tới chỗ mua sắm ở lầu 3, cười, mở miệng.
Nhuận Lăng đẩy xe đẩy nhìn ở đây tất cả đều là khoa điều que cay, bánh quy thì mặt đen.
"Bà xã thường thức ở đâu rồi? Mấy thứ này có thể ăn sao?
- Chỗ đó có lê, em có muốn qua kia chọn hay không?
Nhuận Lăng quan sát hết sức nhạy bén nên biết Giang Tiểu Vũ thiên vị cái này.
Theo như phán đoán của anh," Chắc chắn không phải là thiết kế hình quả lê khiến cho mắt bà xã sáng ngời mà chính là bà xã nhìn lê ăn rất ngon."
Vì vậy khi nhìn thấy tuyết lê bày biện chỉnh tề ở phía xa, Nhuận Lăng mới phát huy đường sống này.