Bị Giang Tiểu Vũ định vị chân chướng nhân sĩ, chậm rì rì vào xe của chính mình.
Nhuận Lăng cũng không vội vã gì mà ngược lại hỏi Giang Tiểu Vũ ở bên cạnh:
- Em muốn ăn gì? Để anh đưa em đi ăn.
Giang Tiểu Vũ nghi hoặc nhìn Nhuận Lăng, "Không phải anh đói sao? Hỏi sai đối tượng rồi hả ta?"
Cô nhớ tới Nhuận Lăng vì mình bị thương nên đáp lời:
- Em không kén ăn đâu. Anh chọn nhà ăn nào gần nhất ấy.
"Như vậy Nhuận Lăng lái xe cũng sẽ không mệt."
Nhuận Lăng gật đầu, tóm lại là anh đã biết được hướng đi. Anh khởi động xe lái về phía thường đi đến chỗ đó.
Xe ngừng ở chỗ một tòa nhà lớn, phục vụ liền đi lại mở cửa xe giúp hai người. Hai người xuống xe xong, Nhuận Lăng đem chìa khóa cho phục vụ, sau đó đi thẳng lên trên lầu 3.
Giang Tiểu Vũ liếc mắt một cái liền thấy được tên nhà ăn lịch sự, tao nhã: Phương Nam.
Giang Tiểu Vũ là người phương Nam, nhưng cô có biết Nhuận Lăng là người phương Bắc. Anh ăn được đồ ăn của quán Phương Nam ư?
- Hay là chúng ta đổi nhà ăn khác đi anh?
Đã đến cửa nhà ăn của người ta rồi mà lại quay đầu chạy lấy người thì có điểm không lễ phép cho lắm.
Tuy vậy nhưng cũng không thể làm người bị thương chịu thiệt thòi được.
Giang Tiểu Vũ kề sát nói rất nhỏ cho Nhuận Lăng nghe, cô sợ phục vụ ở cửa sẽ đuổi hai người ra.
Nhuận Lăng đối với người bên cạnh nặng mấy chục cân rất vừa lòng. "Ừ tốt, tới gần một chút nữa nào. Bây giờ còn có thể nghe hương ngọt nhợt nhạt trên người bà xã."
- Không cần đâu, anh đói.
Nhuận Lăng thực tùy hứng.
Anh lớn lên ở phương Bắc, nhưng thời gian ở phương Nam cũng không ít.
"Được rồi." Giang Tiểu Vũ đành phải đi theo vào. Bởi vì được đi gần nên phục vụ ở cửa tươi cười đi lên đón:
- Nhuận Đổng, Nhuận Đổng phu nhân, xin hỏi hôm nay hai ngài muốn dùng cơm ở phòng dành cho khách quý hay là dùng cơm ở bên ngoài ạ?
Giang Tiểu Vũ ngạc nhiên, "Biết nhau sao?"
Đến cả cô cũng biết, thật không khoa học.
Nhuận Lăng chuẩn bị vào phòng đặc biệt của mình ăn bữa cơm thật an tĩnh. Nhưng hiển nhiên là Giang Tiểu Vũ không nghĩ như vậy, cô trả lời trước anh:
- Gian ngoài đi.
Gian ngoài tốt hơn, nhiều người, tự tại, nửa ngày cùng Nhuận Lăng ở bên nhau, trái tim cô đã muốn đóng băng rồi.
Phục vụ mỉm cười gật đầu, nhưng là vẫn nhìn về phía Nhuận Lăng chờ quyết định của anh.
Giang Tiểu Vũ vô tội nhìn phía Nhuận Lăng, thì ra là không hỏi ý cô.
- Vị trí cạnh cửa sổ.
Hơi thở Nhuận Lăng lạnh lùng khủng bố, cả người tản mát ra ý người sống chớ gần.
Phục vụ bị dọa trở về hiện thực, "Thật đáng sợ, Nhuận đổng kết hôn nhưng vẫn là quả bom như cũ."
- Vâng, mời Nhuận đổng, mời phu nhân.
Phục vụ đành phải đứng bên Giang Tiểu Vũ, nơm nớp lo sợ hướng trong đầu đi.
"Có phải là ảo giác hay không vậy?", cô vừa đứng bên cạnh Giang Tiểu Vũ thì gió đông rét lạnh liền biến thành gió xuân dịu dàng.
- Phu nhân, mời ngồi.
Phục vụ là người khéo léo, nháy mắt giống như đã biết cái gì đó, nhiệt tình tôn sùng Tiểu Vũ so với Nhuận Lăng còn là khách quý lớn hơn.
Quả nhiên Nhuận Lăng không có phóng thích hàn khí nữa. Anh ngồi ở một bên nhàn nhã, đầu hướng ra ngoài thưởng thức phong cảnh nhà ăn.
- Phu nhân, xin hỏi người muốn ăn gì ạ?
Phục vụ dứt khoát đem thực đơn cho Giang Tiểu Vũ.
Giang Tiểu Vũ nhìn Nhuận Lăng hoàn toàn không có ý muốn gọi món, cô đoán anh cũng không ăn kiêng gì, liền cho phục vụ chuẩn bị mấy món ăn mới.
Phục vụ cung kính rời đi gọi đầu bếp làm đồ ăn mới.
- Hoa súng đẹp quá!
Giang Tiểu Vũ chọn xong đồ ăn, cũng nhìn về phía phong cảnh kia.
Nơi đó có một mảnh nước lớn trồng hoa súng, cánh hoa hồng nhạt, lá màu xanh lục, giãn ra bích côn, thật sự là mỹ diệu.
Nhuận Lăng quay đầu xem Giang Tiểu Vũ. Cô đưa tay chống cằm, gương mặt tròn tròn hơi hãm, đôi mắt to như chứa đựng vạn trượng quang hoa, đen nhánh sáng ngời.
Giang Tiểu Vũ tự tại nhìn thật là màu mỡ ngon miệng.