- Tuyệt không thỏa hiệp.
Nhuận Lăng cười ném cho Giang Tiểu Vũ bốn chữ. Một lời đã định, tuyệt đối không sửa đổi, nghĩ muốn phản kháng, vậy thì cố gắng cũng vô ích.
- Hừ, ở thì ở, buổi tối bị tiếng ngáy của em đánh thức anh cũng đừng khóc đó.
Giang Tiểu Vũ thấy làm nũng vô dụng, lập tức thay đổi sắc mặt, đôi mắt như có mũi nhọn. Ban ngày cô cố gắng nhảy nhót làm cho chính mình mệt mỏi để buổi tối ngủ say như chết, khò khè đến tận trời. Hừ hừ hừ, đây là có khoa học căn cứ, dám trêu bảo bảo, bảo bảo sẽ trình diễn tạp nhạc, bảo đảm hắn phải hối hận khi ở cùng một phòng với bảo bảo. Vì vậy, sau khi thoát khỏi cái ôm của Nhuận Lăng, cô mở rương hành lý, đem đồ của mình đến chỗ trống mà để.
Nói đến cũng là quái lạ, lúc cô về nhà, đồ vật trong phòng ngủ này đều chỉnh tề, như thế nào mà qua hai ba giờ đồng hồ thì biến thành đồ nam nữ tách riêng ra.
Nhớ tới quản gia Tống Như Yên cao gầy, Giang Tiểu Vũ trong lòng đã có đáp án. Còn được còn được, cái phòng này còn có một cô gái ở nữa.
Nhuận Lăng nhàn nhã nhìn Giang Tiểu Vũ nhảy nhót, khắp nhà ở đều là bóng dáng hoạt bát của cô. Thoạt nhìn thì quả là tinh lực tràn đầy.
Hắn lại một lần khẳng định, thân thể của vợ đó là bổng không được.
Hành lý của Giang Tiểu Vũ chuyển đến cũng không nhiều lắm, chỉ đơn giản gồm quần áo, giày và chút đồ dùng tắm rửa.
Đồ nhiều nhất của cô đó chính là sách. Loại nào cô cũng đều đọc. Thỉnh thoảng cô mua về đọc, khi đọc xong rồi cũng không vứt.
Phòng ngủ rất lớn, đằng trước là phòng khách nhỏ, bên trong mới là chỗ ngủ, hơn nữa nó cùng phòng ngủ phụ thông nhau.
Giang Tiểu Vũ sầu não để sách vào đúng nơi. Sau đó cô phát hiện một điểm, lại lần nữa kinh ngạc đến ngây người. Xem ra phòng ngủ phụ cũng không thể ở nha, cũng may là còn có phòng cho khách, vậy về sau cô sẽ ở phòng dành cho khách.
Nhưng đừng nói với cô là phòng khách cũng thông nhau luôn.
- Ừm, chỗ này là phòng sách của em nha.
Giang Tiểu Vũ cười tít cả mắt.
Không thể ở cũng không cần để không, ban ngày đọc sách cũng rất tốt, ha ha.
- Được.
Nhà ở thường có một phòng sách, nhưng nhiều hơn một cái cũng không có việc gì.
- Cảm ơn!
Giang Tiểu Vũ trôi chảy đáp lời.
Cô di chuyển xung quanh, đem đồ vật nhanh chóng bày biện đâu vào đấy.
Giang Tiểu Vũ đứng ở giữa phòng, mắt nhìn trái rồi lại nhìn phải, thật sự là quá ngăn nắp.
Nhưng cô một chút đều không mệt. Mà không mệt thì sao có thể ngáy to, không được, phải tiếp tục cố gắng.
- Vậy em tiếp tục quét dọn dơ bẩn trong phòng ra một lần luôn đây.
Giang Tiểu Vũ nói xong thì đi tìm đồ vật lau dọn nhà.
Trong phòng tất nhiên sẽ không có loại đồ vật này, Nhuận Lăng cũng không tính toán cho cô quét dọn tiếp.
- Nếu đã dọn xong, vậy thì đi thôi.
Nhuận Lăng vòng tay, tiếp đó Giang Tiểu Vũ bị ôm ra khỏi phòng ngủ.
Giang Tiểu Vũ đã quen bị ôm đi như vậy rồi, cô còn rảnh rỗi ngửa đầu hỏi:
- Phòng bày biện để vậy không dọn có ổn không?
Cô cứ tưởng là mình sẽ được lao động một chút chứ. Thật sự cô rất siêng năng, đương nhiên là tiến hành cùng lúc chờ, ít nhất hiện tại cô muốn được siêng năng.
- Quản gia sẽ cho người xử lý.
Nhuận Lăng một chút đều không có ý muốn dừng lại.
Giang Tiểu Vũ kinh ngạc, mở miệng:
- Những người nhà giàu không phải đều rất chú trọng riêng tư sao? Vậy như thế nào phòng ngủ lại để quản gia xử lý chứ?
Quá không chú trọng rồi, cho rằng đây là hoàng cung cổ đại hay sao, việc gì cũng đều ỷ lại tiểu cung nữ.
Người hiện đại tính cảnh giác đâu mất rồi?
- Anh không có riêng tư.
Nhuận Lăng đáp bằng phẳng.
Đương nhiên là có riêng tư cũng sẽ không bị người phát hiện.
- Được rồi.
Thật không nhìn ra một lãnh quỷ bá đạo như vậy mà riêng tư cũng không có, điều này làm cô một chút đều không thể tin nổi.