Chương 12: Việc cả đời, nào dám không nghiêm túc

- Cô chú, chuyện là thế này, ngày hôm qua sau khi tụi con gặp mặt, ở chung một khoảng thời gian, con cảm thấy con và Tiểu Vũ rất thích hợp, Tiểu Vũ cũng cho rằng có thể tiến triển thêm. Đây là hiệp nghị trước hôn nhân ngày hôm qua Tiểu Vũ tự nguyện kí tên, bên trong có xác nhận quyền lợi cùng nghĩa vụ. Mời cô chú xem qua!

Sói Nhuận Lăng lấy thêm chứng cứ, cung kính đưa cho ba Giang, mẹ Giang.

Giang Tiểu Vũ xa xa ngắm, liếc mắt một cái, cô chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang, người bên cạnh Nhuận Lăng cười ngây ngốc, à.. cười vô hại kia không phải là cô hay sao?

Cô nhớ rõ cô mặc bộ váy trắng không có sang như vậy. "Cái này xem như đỉnh cấp của PS rồi."

Cô có thể khiếu nại Nhuận Lăng, xin hủy bỏ được không?

Thấy ba mẹ đem hắn nhìn như bảo bối, đôi mắt bộc phát ra xưa nay chưa từng có lộng lẫy quang mang, Giang Tiểu Vũ mắt mù hạt, không dám nhìn thẳng.

Sau đó, ba mẹ liền nhiệt tình đem đồ vật trả lại cho Nhuận Lăng, nhìn tay Nhuận Lăng thon dài hữu lực, một khi không cẩn thận, là có thể bị bóp gãy bằng bàn tay to kia.

Giang Tiểu Vũ cảm thấy cổ tiến phong.

"Ô ô, kẻ lừa đảo, đại kẻ lừa đảo. Bảo bảo chỗ nào nói qua muốn phát triển hơn!"

Đến lúc ăn cơm sáng, bị đuổi ra cửa, Giang Tiểu Vũ vẫn còn ngốc. Có thể là tối hôm qua không ngủ tốt khiến đầu óc cô mơ mơ màng màng.

- Nhuận Lăng, anh nghiêm túc thật sao?



Giang Tiểu Vũ ôm sổ hộ khẩu, như vẫn còn đang đi vào cõi thần tiên.

Nhuận Lăng cột kỹ đai an toàn cho chính mình, anh ngó thấy Giang Tiểu Vũ đang ngồi ngơ ngốc thì dời qua người qua giúp cô. Toàn thân Giang Tiểu Vũ cứng đờ, cả người động cũng không dám động. Nhuận Lăng đứng dậy, bàn tay to nhẹ nhàng nhéo má cô.

"Mềm mại có co dãn, xúc cảm khá tốt."

Giang Tiểu Vũ nghi hoặc, thắc mắc nhìn Nhuận Lăng: "Cớ gì nhéo mặt người ta chứ?"

- Có cảm giác? Nhuận Lăng hơi câu môi, đôi mắt có nhè nhẹ ý cười:

- Đó là thật sự!

Nói xong, anh liền lái xe lên đường.

Giang Tiểu Vũ cảm thấy không đúng chỗ nào đó.

- Cưới em là việc cả đời. Em cảm thấy anh không nghiêm túc sao?

Ở thời điểm Giang Tiểu Vũ còn phát ngốc, Nhuận Lăng lạnh lạnh mở miệng.



"Cả đời!" Giang Tiểu Vũ đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía người nói chuyện. Sườn mặt hắn phi thường hoàn mỹ, đẹp làm người mê hoặc.

Biết cô nhìn qua, anh cũng hơi hơi nghiêng đầu. Giang Tiểu Vũ thấy chính mình đang khϊếp sợ ở trong đôi mắt thâm thúy của anh. Sau đó một chút cô liền đã mê muội.

Về học tập, cô là thần đồng, nhưng cô không bởi vì thiên phú này mà trở nên không thực tế. Cả đời ba mẹ bình thường hòa thuận, chính là ước muốn về sinh hoạt hôn nhân sau này của cô. Cô vẫn luôn tình nguyện làm người phụ nữ bình thường và gả cho một người đàn ông bình thường giống bản thân mình. Nhuận Lăng là ngoài ý muốn, cô thật sự không có suy xét quá. Bởi vì anh xuất hiện, rất có thể khiến cho sinh hoạt yên bình của cô bị quấy rầy.

- Anh.. Anh tập trung lái xe đi, nhìn phía trước kìa.

Giang Tiểu Vũ tâm loạn như ma, chỉ có thể hoảng loạn nói. Nhuận Lăng cười cười, sửa lại nhìn phía trước. Lúc này Giang Tiểu Vũ mới cảm giác chính mình sống lại là đây.

Sau khi đã xuống xe, vừa nhấc đầu chính là Cục Dân Chính. Nhuận Lăng duỗi tay vòng qua eo cô, đem Giang Tiểu Vũ ngốc ngốc ôm vào Cục Dân Chính.

Hôm nay Cục Dân Chính thực náo nhiệt, rất nhiều cặp đôi đều dựa vào nhau, như muốn ngọt đến thiên hoang địa lão. Nhuận Lăng không sử dụng đặc quyền, mà lựa chọn ngồi ở nơi này.

Giang Tiểu Vũ lần đầu tiên tới cái này địa phương, còn không có xem được gì đã bị người tràn đầy làm cho sửng sốt.

"Thật nhiều người."

Lại vừa thấy, liền nhận được nhiều ánh nhìn, Giang Tiểu Vũ theo ánh mắt trái phải của các cô mà ngắm.

Không sai mà, nhìn cô làm gì.