Quyển 1 - Chương 5

Lâm Hạo đờ đẫn rút ra một tờ khăn giấy chà lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở mông và trên đùi sạch sẽ, hoa văn thô ráp của khăn giấy cọ xát giữa lỗ nhỏ đυ.ng trúng chỗ bị cᏂị©Ꮒ đã sưng đỏ đến mức thê thảm khiến cho cậu thoáng qua từng trận tê dại.

Lâm Hạo cầm lòng không đậu phát ra một tiếng rêи ɾỉ, lông mày lá liễu xinh đẹp nhăn lại thật sâu.

Lâm Thần Dã lần này thật sự không nhịn được nữa, một phen túm lấy cái eo thon của em trai, đem côn ŧᏂịŧ thô to đang cương cứng lần nữa cắm vào.

Huyệt nhỏ thê thảm lại bị côn ŧᏂịŧ lấp đầy lần nữa, Lâm Hạo phát ra một tiếng kêu dâʍ đãиɠ, thân thể ngây ngô lại bị cuốn vào sóng triều tìиɧ ɖu͙©.

Chỗ mới vừa nứt ra giờ đã bị cᏂị©Ꮒ lần hai, một đêm lỗ huyệt bị cắm tàn phá thê thảm bất kham hai lần, thật là một gánh nặng không thể chịu được.

Lâm Hạo bị chơi đến mức không nói nổi, thành ruột đã quen bị căng ra dần dần nảy lên kɧoáı ©ảʍ tê dại, cậu thoải mái rêи ɾỉ, cặp mông căng tròn ở trong tay anh trai không ngừng biến hóa hình dạng, thịt mông căng mềm mơ hồ có thể nhìn thấy dấu tay xanh tím do bị véo ra.

Lâm Thần Dã đĩnh eo ở bên trong thọc vào rút ra liên tục. Một bên xoa nắn mông thịt mềm mại của em trai, một bên ở trong con đường chật hẹp cày cấy.

Khi côn ŧᏂịŧ nhô lên cọ qua một chút, Lâm Hạo sung sướиɠ không kìm được mà run rẩy: “A…… Không cần…… Nơi đó không được…… A a…… Quá, quá kí©h thí©ɧ……”

Trong lòng Lâm Thần Dã biết cái điểm nhỏ này chính là tuyến liệt của cậu, hắn hung hăng đĩnh côn ŧᏂịŧ nghiền nát, đem cái bé dâʍ đãиɠ này cᏂị©Ꮒ đến kìm không được mà thét chói tai.

“A a…… Quá, quá sung sướиɠ…… Mông sắp bị anh trai cᏂị©Ꮒ hỏng rồi……”

Lâm Hạo thoải mái đến độ mu bàn chân đều banh lên, tiểu cúc huyệt bị cắm chảy ra tràng dịch, ngay cả côn ŧᏂịŧ nhỏ mới vừa bắn không được bao lâu đều bị cᏂị©Ꮒ cứng lên.

Lâm Thần Dã đã bắn qua một lần, nên lần này kiên trì lâu hơn, ước chừng cᏂị©Ꮒ gần một giờ mới đưa nồng đậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong động da^ʍ của Lâm Hạo. Cùng với đó Lâm Hạo bị cᏂị©Ꮒ bắn tận hai lần, côn ŧᏂịŧ nhỏ đáng thương đã hoàn toàn mệt mỏi mà mềm nhũn rũ xuống.

Lâm Thần Dã cúi đầu nhẹ nhàng liếp láp và cắn hầu kết của cậu, miệng Lâm Hạo phát ra tiếng rêи ɾỉ aa, thân thể bị chơi quá mức mà không ngừng run rẩy.

Chờ đến khi hai người tách ra một lần nữa thì Lâm Hạo đã bị cᏂị©Ꮒ tới mức hai chân nhũn ra, cùng với lỗ nhỏ bị sử dụng hai lần giờ đã sưng không ra hình dáng, rãnh mông gợi cảm đều dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh trai.

Hắn nhấc chân lên dùng khăn giấy lau sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở rãnh mông giúp cậu, được nam nhân chà lau mông nhỏ vừa sưng đỏ vừa da^ʍ mị, chỉ cần nhìn là du͙© vọиɠ không kìm chế được. Lâm Thần Dã quay người đi không dám nhìn tiếp, vì sợ tiểu dâʍ đãиɠ này lại câu dẫn chính mình.

Hai chân Lâm Hạo bủn rủn bước xuống đất lung lay đi ra ngoài, từ đầu tới cuối trên mặt đều là một mảnh mờ mịt.

Tất cả đều được che giấu trong bóng tối, sau khi cậu tỉnh lại căn bản sẽ không nhớ rõ tối nay đã xảy ra chuyện gì, sau khi tỉnh cậu vẫn như cũ là tiểu thiếu gia được nuông chiều tùy hứng.

.....

Sáng sớm tại phòng va mẫu hôm nay chuẩn bị cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo và bánh bao nhỏ, Lâm Thần Dã và cha cùng anh cơm dùng bữa sáng. Mẹ kế đến 10 giờ mới dậy nên không cần phải gọi bà, cho nên bữa bữa sáng chỉ có cha con bọn họ ba người cùng nhau ăn.

Lâm Hạo mặc đồng phục trung học đáng yêu đi xuống lầu, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn ngập sự mệt mỏi. Tuy rằng đã bị xóa hết ký ức nhưng thân thể cậu chịu sự chà đạp hung hăng đến hai lần vẫn sẽ cảm thấy đau đớn và mệt mỏi.

Lâm Thần Dã liếc mắt trộm nhìn cậu một cái, thấy sắc mặt cậu không tốt, trong lòng biết sinh hoạt hôm nay của mình sẽ lại trải qua khó khăn rồi.

Mông nhẹ nhàng đặt ở trên mặt ghế, thiếu niên đáng yêu lập tức nhíu chặt lông mày, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhăn thành một cục.

Sáng sớm hôm nay tỉnh lại, cúc huyệt của cậu liền đau muốn chết, khi đi xuống lầu có chút khó khăn. Do đau nên cậu không ngồi xuống, chỉ tùy tiện ăn một lát liền không hứng thú ném chiếc đũa đi.

"Không ăn nữa! Đi học đây!" Lâm Hạo đeo cặp sách liền đi, căn bản mặc kệ Lâm Thần Dã còn chưa ăn xong bữa sáng. Lâm Thần Dã bất đắc dĩ buông cái muỗng chạy theo phía sau cậu đi ra ngoài. Chú Vương tài xế phụ trách đưa đón bọn họ đến trường học. Bởi vì bên trong mông đau dữ dội, tâm tình Lâm Hạo vô cùng khó chịu. Xe chạy được nửa đường, cậu bảo chú Vương dừng xe lại.

"Tôi muốn từ từ đến trường học! Anh tự đi tới trường trước đi!"

Lâm Hạo tùy hứng đuôi Lâm Thần Dã xuống xe, bảo hắn tự mà đi đến trường. Nơi này cách trường cao trung của hắn còn có 3 km, Lâm Thần Dã tức giận không muốn xuống xe nhưng rồi hắn lại không còn cách nào. Rõ ràng thời gian đi học cách còn lâu thế mà Lâm Hạo lại đuổi hắn xuống xe, còn không phải vì cậu đang mất hứng sao.