Chương 1: Tiểu thiếu gia kiêu căng bị anh trai thôi miên

Em trai được nuông chiều bị anh trai từ nhỏ đã phải chịu khổ thôi miên cải tạo (anh em lσạи ɭυâи, song tính, sinh con)

Tiểu thiếu gia kiêu căng bị anh trai thôi miên

"Bộ anh không nghe thấy tôi bảo đem đồ đến cho tôi sao! Ánh mắt đó của anh là sao! Cút đi! Thấy anh là chướng mắt!"

Lâm Thần Dã bị em trai đẩy xuống cầu thang, một đường lăn ngã xuống tầng dưới, toàn thân bị ngã đau đến mức sắp tan thành từng mảnh. Lâm Thần Dã té ngã đầu váng mắt hoa, nhưng không đợi hắn phục hồi lại tinh thần thì trong đầu đột nhiên phát ra âm thanh kỳ quái của máy móc.

Đinh —— đã trói định hệ thống thôi miên, mời ký chủ quan sát đánh giá.

Lâm Thần Dã sửng sốt một chút, tưởng rằng bản thân té ngã đến mức ù tai nên cũng không quá để ý.

"Đồ ngu ngốc! Có đứng mà đứng cũng không vững!"

Thiếu niên hiện lên vẻ mặt kiêu căng, trên tay cầm phần thưởng thi đấu mới vừa đoạt lấy từ anh trai, bước xuống cầu thang, nhìn thoáng qua cậu có vóc người chưa phát triển hoàn toàn, trên khuôn mặt nhỏ tuấn tú mang theo vài nét đầy đặn đáng yêu của trẻ con.

So với khuôn mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu thì thiếu niên lại tràn ngập tính khí ngạo mạng, trào phúng "Này là do anh không đứng vững nên mới ngã xuống, vì vậy cùng tôi không có liên quan gì!"

Lâm Thần Dã đã quen bị ức hϊếp, không rên một tiếng từ trên mặt đất bò dậy. Hắn biết có cáo trạng với cha cũng vô dụng, trong lòng cha có sự thiên vị, dù sao tình huống như thế này cũng không phải xảy ra lần đầu tiên.

Bắt đầu từ ngày mẹ kế vào nhà, sau đó em trai được sinh ra thì luôn tìm mọi cách gây khó dễ với hắn, ví dụ như khi chuẩn bị ngồi xuống ghế dựa liền bị người ta đột ngột dịch chuyển, cố tình làm hắn vấp ngã, bị cướp đi đồ chơi, tranh vẽ bị xé rách, cùng với những đứa nhỏ nhà có tiền khác ức hϊếp hắn……

Khác với vẻ đẹp tinh xảo của em trai, diện mạo Lâm Thần Dã vô cùng bình thường. Lâm Thần Dã lớn lên giống mẹ, mẹ hắn chính là người vợ đầu của cha, bàn về tướng mạo hay là xuất thân đều thực bình thường.

Sau khi cha hắn gây dựng sự nghiệp thành công liền vứt bỏ vợ cả, lập tức cưới Tô Như Mộng một người mềm mại, nhu thuận, mỹ lệ.

Vốn dĩ Lâm Thần Dã sống cùng với mẹ, chính là vào thời điểm 7 tuổi mẹ của hắn qua đời do tai nạn xe cộ, Lâm Thần Dã đáng thương được cha đưa đi, cứ tưởng rằng cha sẽ giống như mẹ đối đãi tốt với hắn, ai ngờ mẹ kế cùng con trai mẹ kế sinh đều là người ác độc.

Mẹ kế không khuyên can khi hắn bị con trai nhỏ của bà ức hϊếp, cha căn bản không quan tâm những chuyện về hắn, đối với hành vi đó làm như không thấy, Lâm Thần Dã còn nhỏ tuổi đã thương tích đầy mình thậm chí có một lần bị em trai đẩy xuống bể bơi thiếu chút nữa là chết đuối.

Lâm Thần Dã không hiểu được đều cùng là con trai của cha nhưng vì cái gì cha chỉ yêu thương em trai còn đối với sự đau khổ của hắn lại làm như không thấy. Oán hận trong lòng hắn không có chỗ phát tiết, ở trong cái nhà này hắn chỉ là một sự tồn tại hèn mọn, căn bản không có người để ý tới hắn, quan tâm đến cảm xúc của hắn.

Buổi chiều đồng hồ điểm 6 giờ, cha Lâm tan tầm về nhà, Lâm Hạo tố cáo thái độ ngạo mạn của anh trai, sau đó làm nũng nói những lời ngọt ngào: "Cha ơi! Cuối cùng cha cũng về rồi! Hôm nay mẹ tự mình xuống bếp, cha có vui không?"

Cha Lâm xoa đầu con trai nhỏ, trên mặt tươi cười lộ ra sự hiền từ của một người cha. Lâm Thần Dã mím môi nhìn một màn cha con tình thâm này, trong lòng nổi lên từng trận chua xót.

Hắn cũng đi qua kêu lên một tiếng cha nhưng cha Lâm chỉ lãnh đạm gật đầu, thái độ đối đãi với Lâm Hạo hoàn toàn khác xa. Nếu bị người ngoài thấy được ai cũng sẽ không nghĩ hắn với Lâm Hạo đều là con trai của cha.

Cha Lâm có thái độ đối xử với hai người con trai khác biệt quá lớn, Lâm Thần Dã ở trong cái nhà này chính là một sự tồn tại dư thừa, căn bản không có người hoan nghênh hắn ở trong cái nhà này.

Hôm nay mẹ kế tự mình xuống bếp, vết thương do bị té ở trên người phát ra từng trận đau đớn, Lâm Thần Dã căn bản không có tâm trạng ăn uống, hắn ngồi chết lặng ở trên bàn cơm cùng dùng bữa tối với ba cái gọi là người nhà.

Từ bên ngoài sẽ không nhìn ra vết thương trên người hắn, bởi vì sợ bị cha mắng cho nên Lâm Hạo rất ít khi đánh trên mặt hắn, dù có bị thương cũng sẽ nói do hắn không cẩn thận té ngã.

Mẹ kế cùng với bảo mẫu, tài xế đều chỉ hướng về Lâm Hạo mà bảo vệ, Lâm Thần Dã tuổi còn nhỏ đã bị những kẻ giả bộ làm nhân chứng khiến cho cực kỳ ủy khuất, vài lần bị oan uổng như thế từ đó về sau không hề đến cáo trạng với cha nữa.

Cha cũng không có để ý tời việc nhỏ này, ông luôn tùy tiện nói một câu kêu hắn đi đường cẩn thẩn một chút.

Lâm Thần Dã bưng chén canh lên uống một ngụm, không biết canh này đã cho bao nhiêu muối uống vào mặn muốn chết, Lâm Thần Dã thiếu chút nữa đã nhổ ra. Hắn không cần đoán cũng biết do người nào làm, thật là một trò đùa dai nhàm chán.

Hắn ngẩn đầu lơ đãng nhìn thoáng qua, Lâm Hạo đang chờ xem phản ứng của hắn, cậu thấy hắn nhìn qua lập tức đối với hắn cười ngọt ngào, một nụ cười tràn ngập ác ý.

Lâm Thần Dã im lặng buông thìa xuống. Cho dù có cáo trạng cũng vô dụng, đó chỉ tính là một trò đùa dai nhỏ của trẻ con, cha chỉ biết nói hắn là anh trai thì phải biết nhường em đừng chỉ vì có chút việc mà nhỏ nhen không bỏ.

Nhìn thấy hắn không uống xong chén canh Lâm Hạo lập tức giơ lên khuôn mặt nhỏ ngây thơ trong sáng cố ý hỏi: "Anh ơi có phải do mẹ nấu canh củ sen hầm xương sườn không ngon khiến anh cảm thấy bất mãn sao?"

Lâm Thần Dã đối với việc rõ ràng cậu biết được mà còn cố ý hỏi rất là chán ghét, nhiều năm như vậy Lâm Hạo không biết mệt mà luôn làm những trò để ức hϊếp hắn, thật không biết đến tột cùng vì sao cậu lại chấp nhất như thế.

Cha Lâm lười đến mức không muốn ứng phó bọn họ, ông đã phát chán cái trò mèo của hai anh em, không kiên nhẫn nói: "Khó có được bữa mẹ anh xuống phòng bếp, mau ăn đi, chớ có làm cho mẹ anh đau lòng!"

Lâm Thần Dã cúi đầu, buồn không hé răng cầm lấy cái muỗng đưa về phía miệng mà uống, một bộ dáng vô cùng ủy khuất đáng thương không dám lên tiếng. Lâm Hạo thấy vậy trộm cười ở trong lòng, đôi mắt thuộc về trẻ con lại loé lên ánh mắt ác độc.

Sự tức giận đạt tới giá trị cực hạn, Lâm Thần Dã căm giận uống canh, một âm thanh kỳ quái lại một lần nữa vang lên trong đầu hắn.

" Đinh —— hệ thống thôi miên nguyện vì ký chủ mà bài ưu giải nạn, hoan nghênh ký chủ xem xét sử dụng. "

Lâm Thần Dã dừng động tác ăn canh một chút nhưng rất mau khuôn mặt không thay đổi tiếp tục đưa canh vào miệng.

Thanh âm này cuối cùng cũng khiến cho hắn chú ý, hắn ngưng thần ở trong đầu lật xem giao diện hệ thống không biết từ đầu xuất hiện này. Đây là một cái hệ thống thôi miên, nó có thể dạy hắn cách thôi miên người khác.

Hiện tại cấp bậc thôi miên của hắn là 0, hệ thống mới tặng cho hắn một phần quà lớn nó có thể phụ hắn hoàn thành việc thôi miên.

Lâm Thần Dã có chút kinh ngạc, thứ này hoàn toàn vượt xa nhận thức của hắn vì dẫu sao hắn vẫn chỉ là thiếu niên đối với vật mới này là một việc khó mà tiếp thu được, huống chi cái này là một cơ hội tốt để hắn có thể trả thù mẹ kế và em trai.

Khóe miệng của Lâm Thần Dã cong lên, không chút do dự tiếp nhận cái được gọi là hệ thống thôi miên này.

Dùng xong cơm tối, hắn gấp không chờ nổi về phòng nghiên cứu một chút, mở ra bao quà tặng trong đó là một cái lục lạc thôi miên và kèm theo 1000 tích phân, cái lục lạc này có thể phụ trợ cho người mới tiến hành thôi miên, chờ sau này cấp bậc càng cao liền có thể trực tiếp dùng đôi mắt tiến hành thôi miên con mồi.

Về tích phân thì có thể dùng để mua sắm vật phẩm ở hệ thống thương thành, hiện tại thì thương thành chưa mở ra do đó trên các vật phẩm đều mang theo một cái khóa nhỏ. Hắn đọc sơ lược một chút giao diện thương thành, phát hiện ở bên trong có đủ loại vật phẩm thần kỳ.

Có nước biến đổi giới tính và viên cải tạo nhìn có vẻ là vật phẩm thần kỳ, ngoài ra còn có ngọn nến và roi da nhìn như là vật phẩm bình thường.

Nếu không tiến hành thử nghiệm thì vĩnh viễn cấp bậc sẽ không tăng lên được, Lâm Thần Dã là người thuộc phái hành động, hắn nghiên cứu cách sử dụng đạo cụ một chút sau đó đi xuống lầu dùng lục lạc thí nghiệm trên người bảo mẫu đầu tiên, dẫu sao hắn vẫn còn nhỏ dù cho thôi miên không thành công thì dì bảo mẫu cũng chỉ cho rằng hắn đang nói giỡn, sẽ khiến không gây ra chuyện lớn.

Sau khi nhờ sự trợ giúp của lục lạc thôi miên, quả nhiên dựa theo lời nói của hắn dì bảo mẫu đờ đẫn mà đi làm cho hắn một dĩa cánh gà nướng. Lời nói của cái hệ thống thôi miên này thế mà là sự thật!

Nhìn biểu hiện sau khi thôi miên con mồi ở mức số 4 (thôi miên ở cường độ thấp), Lâm Thần Dã hưng phấn một đêm không ngủ, sáng sớm ngày hôm sau thừa dịp không có ai chú ý tới hắn, lặng lẽ tiến vào phòng em trai.

Lâm Hạo đang ở trong phòng tắm rửa mặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dính đầy vệt nước. Nghe thấy cửa có động tĩnh, cậu kinh ngạc quay đầu lại thấy Lâm Thần Dã đứng tại cửa, trong lòng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là cơn tức giận nổi lên.

Cậu lấy khăn lau lung tung trên mặt một phen, không vui nói: "Ai cho phép anh bước vào phòng tôi! Mau cút đi!"

Lâm Thần Dã không có làm theo mà chỉ lấy ra một cái lục lạc cho cậu nhìn.

Lục lạc màu vàng ở trước mặt cậu nhẹ nhàng lay động, Lâm Hạo không hiểu được mà nhìn thoáng qua sau đó liền không thể rời mắt được.

Tiếng đinh linh của lục lạc không ngừng vang bên tai, trước mắt hiện lên một hình ảnh màu vàng lập loè, đôi mắt to xinh đẹp hiện lên một tia mờ mịt.

Cùng với tiếng vang của lục lạc, Lâm Thần Dã nhẹ giọng nói: "Em trai ngoan, buổi tối tới phòng của anh trai được không?"

Lâm Hạo nhìn cái lục lạc màu vàng không ngừng lay động ở ngay trước mặt, trong mắt hiện lên sự giãy dụa kịch liệt.

Lâm Thần Dã dần dần lay động tần suất nhanh hơn, ở bên tai em trai từ từ nói: " Từ nay về sau em phải nghe lời anh trai, anh trai nói em đi về hướng đông, em không thể đi về hướng tây, anh bảo em buổi tối phải đến phòng anh thì em không được phép cự tuyệt."

Thanh âm đinh linh đinh linh đâm vào đại não Lâm Hạo, trong mắt cậu hình ảnh lập loè cuối cùng cũng dừng lại, ánh mắt lúc này trở nên có chút dại ra.

Lâm Thần Dã tiếp tục lắc lục lạc trong tay, mê hoặc nói:

"Bên trong c̠úc̠ Ꮒσα của em đặc biệt ngứa, muốn dươиɠ ѵậŧ của anh trai thọc vào giúp em. Buổi tối đúng 12 giờ, em tránh người khác nhìn thấy trộm tới phòng anh trai, dùng cái c̠úc̠ Ꮒσα đang ngứa của em cưỡi côn ŧᏂịŧ lớn anh trai. Ngoan, anh ở phòng đợi em, lúc tới nơi không được phép mặc qυầи ɭóŧ."

"Vâng, anh trai ở trong phòng đợi em…."

Lâm Hạo ngốc ngốc lặp lại một câu, khuôn mặt nhỏ mờ mịt giống như một con rối gỗ bị khống chế, không hề có thần thái của người bình thường.

Lâm Thần Dã tiếp tục thôi miên nói: "Những gì phát sinh trong phòng vệ sinh này sau khi em rời khỏi đều sẽ không nhớ rõ, em vẫn là em của ban đầu, nhưng đến khi di động chỉ đến 12 giờ đêm thì em một lần nữa tiến vào trạng thái thôi miên."

Lâm Thần Dã có chút tiếc nuối nhìn cậu đi ra ngoài, hắn liếc mắt xem giao diện hệ thống, tích phân đã tăng lên 500 rồi, đằng sau Lâm Hạo hiện lên chỉ số 4 (thôi miên cường độ thấp). Loại thôi miên cường độ thấp này dễ dàng bị người khác nhìn ra được, giờ chỉ có thể chờ đến đêm mọi người đều ngủ rồi bảo cậu lại đây.