Lệ Hướng Bạch rút lại lòng bàn tay vừa xoa nhẹ hai cái lên cái bụng mềm mại của hổ con, sau đó lại không tỏ ý kiến mà nhìn thoáng qua Thập Điện Diêm La không cần gì phải lo lắng.
Bởi vì sau khi anh nghe thấy tiếng hổ con gầm gừ thì biết thể lực của nó không đủ, rõ ràng sức lực đã rơi vào tình huống cực hạn, cho nên chính mình mới đưa tay kiểm tra thân thể của hổ con một chút mà thôi.
Cho dù anh thân là chủ của địa phủ và nghiêm khắc trong công việc nhưng nguyên tắc và điểm mấu chốt vẫn phải có.
Cho nên không thể nổi giận với một sinh vật mềm mại và dễ thương như vậy.
Thập Điện Diêm La cũng hơi thở phào nhẹ nhõm trước động tác của lão đại.
Tính mạng của chú hổ con có lẽ đã được cứu.
Còn Viên Kỳ bị sờ soạng bụng mềm thì lại mở to đôi mắt hỏ trong veo.
Sờ… Sờ đầu của tôi còn chưa tính, vậy mà còn dám sờ cơ bụng của tôi nữa!
Quá, thật quá đáng!
Nếu cậu lại không có chút phản ứng nào, thì uy nghiêm của một con hổ nhỏ (bị hoa rớt) đại Cùng Kỳ cậu ở đâu?!
Viên Kỳ có chút tức giận, cho nên dưới trạng thái tê mỏi vì bị xách cổ mà ép mình vùng vẫy.
Tuy nhiên, mức độ giãy giụa của móng vuốt hổ thực sự có hạn, thứ duy nhất có thể cử động một chút là đuôi và đầu hổ.
Vì vậy, dưới cái nhìn mới vừa khoan khoái một chút của Thập Điện Diêm La, chỉ thấy chú hổ con vừa mới chạy ra khỏi đường chết này lại lần nữa nằm ở trên đó.
Chỉ vì con hổ con này trong nháy mắt vung cái đuôi lông xù của nó lên, sau đó dùng sức quấn quanh cổ tay của Đại Diêm Vương rồi ra sức siết chặt, đồng thời hàm răng nanh hổ sắc nhọn trắng như tuyết đó đã cắm vào ngón tay của đại Diêm Vương, không thành công nhưng rất hung hãn mà cắn vào.
Nếu đổi lại người bị quấn quanh và bị cắn là người khác thì đây chắc chắn là một cảnh khiến người ta cảm thấy buồn cười, cho dù nhãi hổ con này có hung dữ đến đâu thì quả thực có thể khiến người ta cầm nó trong tay mà vuốt ve lông hổ một trận.
Tại sao bạn lại vừa dễ thương vừa dữ dằn như vậy!
Tuy nhiên, người chịu lực lại là một tên chó cầm đầu chưa bao giờ nói cười của địa phủ...
Con hổ con đáng yêu như vậy lại rơi vào tay nhân sĩ bạo lực như vậy.
Thập Điện Diêm La nhịn không được mà lại đổ mồ hôi hột vì con hổ con này.
Lúc này, nhà bị dột và trời mưa liên tục.
Trong phòng hội nghị tối cao thất bất khả xâm phạm của địa phủ lại đột nhiên chạy ra một con ác linh đang tháo chạy, sau đó lại theo con đường nhỏ mà hổ con vừa xuất hiện đó muốn thoát khỏi địa phủ của địa giới.
Thập Điện Diêm Vương vốn là vì có chút thiếu sót trong việc xử lý việc vặt mà đã phải chịu áp lực ở trong phòng họp bởi:! !
Nếu lại để ác linh này trốn thoát thì phải thực là một thảm họa, mà lão đại cụng tuyệt đối sẽ nổ tung!
Kết quả là, một nhóm Diêm La mặc phục sức đã lập tức tinh chuẩn xắn tay áo và điên cuồng nhảy lên bàn hội nghị.
Tuy nhiên, trước khi họ kịp sử dụng sức mạnh, con hổ con vừa ngậm ngón tay của Diêm Vương ở trong miệng lại đột nhiên tỉnh dậy mà run lên, sau đó vui vẻ mà há miệng ra rồi thoát ra khỏi lực kéo của lớp da trên cổ, phía sau lưng đột nhiên bật ra cái cánh. Sau khi vẫy nhẹ hai cái là đã lao nhanh tới, cuối cùng là há miệng cắn lấy ác linh.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của đại Diêm Vương và Thập Điện Diêm La của địa phủ, con hổ con vỗ cánh trắng nõn giữa không trung, vội vàng... nuốt chửng con ác linh kia?
Lúc này, toàn bộ phòng họp đều im lặng.
Đôi mắt của Thập Điện Diêm La đang dẫm lên mặt bàn thiếu chút nữa rớt ra mà nhìn chằm chằm vào con hổ con đang bay ở giữa không trung.
Ác linh là thứ tồn tại tàn ác của trên thế giới và chúng đương nhiên có khả năng tập hợp sức mạnh.
Nhưng lực lượng bị ác quỷ hấp thu quá bá đạo, không thể xử lý cũng không thể nuốt chửng hoặc hấp thu, ngay cả đại yêu cũng không xử lý được, Thập Điện Diêm La bọn họ càng không thể, cho nên con hổ con này càng không khả năng... Nó sẽ nổ tung mất!
Lúc này, khí tức của Đại Diêm Vương đột nhiên trở nên lãnh lệ mà nhìn con hổ con đang cảm thấy thỏa mãn ở giữa không trung kia, giọng nói lạnh buốt đến thấu xương vang lên: "Nhổ ra!"
Đột nhiên nghe thấy một loại ngữ khí lạnh lẽo ảm đạm mang theo sự cảnh cáo như vậy, con hổ con đang cảm thấy vô cùng no nê ở giữa không trung lập tức ngây ra, đôi mắt hổ trong veo cũng vô thức nhìn về phía thanh âm, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng của người đàn ông cao lớn khiến cậu không tự chủ được mà lắc cánh.
Lệ Hướng Bạch nhìn con hổ con run rẩy thân hình như thế thì đuôi lông mày hơi động, nhưng vẫn cao giọng nói: "Ngoan, nhổ ra!"
Viên Kỳ không biết có phải là do chính mình bị dọa nạt hay cảm xúc gì đó bị kích động hay không.
Cậu nhìn người đàn ông đứng bên dưới, lắc lư mà bay về phía sau, sau đó chậm rãi mở miệng, ngay khi đối mặt với lòng bàn tay đang mở của người đàn ông mà phun ra con ác linh vừa mới nuốt vào kia, cuối cùng thuận tiện lấy ra một cục lông nhỏ dính đầy đáp lại.
Viên Kỳ: “...”
Không, đợi một chút, đây là một tai nạn!
Sau khi hóa thân thành con hổ con Cùng Kỳ, cậu thực sự không kìm chế được mà liếʍ lông.
Tuy nhiên, cậu thực sự không ngờ rằng chính mình hân là thượng cổ thần thú đại Cùng Kỳ cũng sẽ rụng lông!
Lệ Hướng Bạch nhìn chằm chằm vào con ác linh ở trong lòng bàn tay cùng với quả cầu lông nhỏ màu trắng, sau khi im lặng một lát thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thập Điện Diêm La vẫn đang đứng ở trên bàn hội nghị còn chưa có đi xuống, cuối cùng là nói với một khí tức âm lãnh lại túc sát như thường lệ: "Ở đâu bán hoá mao cao?"