Đây là lần thứ ba Lệ Hướng Bạch đi ngang qua bìa rừng già phía bắc.
Nơi này hẻo lánh ít có dấu vết con người, không có ác linh quấy nhiễu, sinh vật sống trong rừng cũng ít, không xảy ra nhiều tranh chấp.
Chỉ có các loại cây lá kim cao lớn lặng lẽ sinh trưởng, là một nơi tương đối âm u tĩnh mịch.
Hai lần trước Lệ Hướng Bạch đi ngang qua đây đều dừng chân, hơi khựng lại ở nơi này hưởng thụ cảm giác yên lặng ngắn ngủi, lần này cũng không ngoại lệ.
Chỉ là lần này Lệ Hướng Bạch vừa đặt chân lên ngọn cây phủ đầy tuyết, còn chưa kịp đứng vững lại đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu hoảng hốt vội vàng, tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt hoà trong gió lạnh thấu xương trên núi, mơ hồ có thể bị bỏ qua.
Nhưng đối với Diêm Vương địa phủ có thể nghe thấy tiếng ác linh ngầm dùng âm thanh mê hoặc con người mà nói, tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt này vô cùng rõ ràng. Ngay lập tức anh đã xác định được nơi phát ra tiếng kêu, ánh mắt sắc bén trực tiếp nhìn về bên đó.
Trên mặt đất núi non trùng điệp, có thể mơ hồ thấy một con động vật nhỏ bật từng bước chân không hề dừng lại, đột nhiên nảy lên cao rồi té lộn xuống vòng quanh vụn tuyết, cắm đầu vào trong ổ tuyết cao nhất.
Ổ tuyết rất sâu, tuyết đọng dày đặc bắn tung tóe, con vật nhỏ chui vào liền không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn móng vuốt dính đầy vụn tuyết, trong ổ tuyết bị nện đến không còn hình dạng gì, vội hoang mang rối loạn đạp loạn xạ.
Đại khái là vấn đề góc độ dùng sức, con vật nhỏ chẳng những không giãy dụa ra khỏi hố mà càng lún càng sâu, thậm chí còn khiến cho diện tích tuyết đọng bị thu hẹp rồi sụp xuống vùi hết cả lỗ.
Trước mắt Viên Kỳ hiện lên một mảnh sương mù: …
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Hổ con ngây ngốc chôn sâu trong ổ tuyết một hồi rồi mới ngóc đầu dậy, đi lên ủi trọng lượng tuyết đọng phía trên, móng hổ nâng lên ra sức đào bới.
Đại Diêm Vương đứng trên ngọn cây không xa lặng lẽ nhìn, thấy chỗ ổ tuyết có tuyết đọng, đuôi lông mày có hơi giật giật.
Ở phía trước rừng núi bao phủ băng tuyết, dưới chỗ cao nhất là một dòng suối nhỏ.
Lúc này vừa vào đông, dù tuyết đã rơi một đêm nhưng có lẽ tuyết đọng phía dưới lớp băng đó rất mỏng.
Nếu như để mặc cho thú nhỏ này tiếp tục bay nhảy xuống dưới…
Lúc này Viên Kỳ đang cố tránh thoát khỏi ổ tuyết đột nhiên dừng động tác, lỗ tai có thể nghe được âm thanh rất nhỏ phía dưới người.
Nếu như cậu đoán không sai thì chắc đây là tiếng băng bị nứt vỡ?
Chưa để Viên Kỳ kịp xác nhận, chân hổ của cậu lại đột nhiên cảm nhận được cảm giác hoàn toàn khác với tuyết đọng, nước đá lạnh buốt thấu xương tràn vào chân cậu khiến cậu không khỏi giật mình lôиɠ ʍυốn dựng đứng cả lên.
Dưới lớp tuyết này là dòng sông?
Tầng băng trên sông dày bao nhiêu? Sông sâu bao nhiêu?
Có phải cậu sắp bị rơi xuống rồi không?
Nếu bị rơi xuống, cậu có cơ hội tự cứu không?
Viên Kỳ vùi mặt vào trong ổ tuyết không dám cử động, nước lan đến chân hổ ngày một nhiều.
Lúc cậu còn đang cẩn thận nghĩ cách người nhà mình trong hình thú làm cách nào để thoát thân thì cổ cậu đột nhiên bị thứ gì đó nắm chặt!
Viên Kỳ rất sợ hãi.
Cậu bị bắt rồi?
Mà trạng thái trước mắt cậu vô cùng kỳ quái.
Dưới sự tác động của một lực phía sau cổ, cơ thể cậu rơi vào trạng thái tê liệt kỳ quái.
Đừng nói đầu hổ, ngay cả chân hổ cũng bất động không nhúc nhích mềm mại buông thõng.
Cánh của cậu càng bị khống chế rụt lại sau lưng để lại chút vụn băng và vụn tuyết đọng trên cổ cậu.
Sau đó Viên Kỳ chỉ biết ngoan ngoãn như một con mèo to xác mù mịt không biết phải làm gì, lúc não sắp tưởng tượng ra một cảnh tượng bi thảm, cái cổ bị bắt lấy kéo ra ổ tuyết, trống rỗng trượt được một khoảng cách dài, rơi vào trong nền đất tuyết.
Sau đó lực đạo đang nắm chặt sau cổ cậu cũng dần buông ra, trạng thái tê liệt của cơ thể cậu cũng biến mất.
Viên Kỳ sững sờ trong giâu lát rồi chân hổ bỗng dùng sức lao ra ngoài.
Dù ra sao cậu cũng không muốn bị nhốt trong l*иg!
Dù có ý tốt đăng ký kiểm tra cơ thể theo thông lệ cũng không được!
Sau đó Viên Kỳ bật nhảy ra thật xa mới thoáng quay đầu nhìn phía sau lưng.
Trên nền tuyết trống rỗng gió lạnh thổi tung tuyết đọng, ngoại trừ dấu vết cậu bật nhảy tạo thành, đừng nói một bóng người, ngay cả một dấu chân cũng không có!
Viên Kỳ chần chừ dừng chân, đôi mắt hổ trong suốt mở to cẩn thận quan sát.
Bên kia thật sự không có chút sự sống của con người!
Nhưng vừa rồi…
Viên Kỳ hoảng hốt cúi đầu nhìn móng hổ dưới chân mình.
Bất giác phát hiện chân hổ vừa rồi giẫm nứt tầng băng, mềm mại xoã tung nhưng không có dấu vết bị nước đá thấm ướt!
Nếu như trong ổ tuyết không phải cách đó không xa bị cậu nhảy đến không còn hình dạng, đang tồn tại sáng loáng ở đây, suýt chút nữa Viên Kỳ còn tưởng mình không vùi mặt trong ổ tuyết!
Lúc này Đại Diêm Vương đã quay về ngọn cây nhìn xuống nền tuyết, khoé miệng hơi giật giật.
Thật là một sinh linh đáng yêu lại ngây thơ…