Chương 11

Điều này tương tự với việc ăn phật nhảy tường.

Kết cấu của vị và hương của nó chắc chắn là khoảng cách dù bị trọc đầu cũng không vượt qua được.

Mà hổ con đang đói hoa mắt lúc này ngửi thấy mùi gà rán vị tiêu bay trong không khí thì lập tức bay đến trước mặt người đàn ông, hai móng hổ lông xù nho nhỏ trắng tinh ôm lấy chiếc đùi gà rán vàng ươm to hơn cả đầu mình.

Trong chớp mắt, lý trí của Viên Kỳ biến mất, trong nước bọt trong miệng hổ như muốn trào ra, cậu ngao ô một tiếng rồi dùng hàm răng trắng tinh của mình gặm đùi gà.

Sau khi thức tỉnh, hổ con chỉ ăn một nửa miếng bánh quy còn phải nhổ ra đã tự đánh mất chính mình, cậu vui sướиɠ gặm đùi gà.

Cái gì mà taxi tự động, biệt thự xa hoa được trang hoàng lộng lẫy trong 1 đêm rồi hiện trường hội nghị công ty đa quốc gia đều biến hết đi, ăn mới là chân ái!

Tiểu Cùng Kỳ tập trung toàn bộ tinh thần vào vị giác, rất nhanh đã vứt bỏ trải nghiệm kỳ lạ trong ngày, cũng đồng thời quên mất cách sử dụng của đôi cánh nên đã dừng vỗ trong giây lát.

Hổ con mềm mại lông xù ngơ ngác rơi vào lòng bàn tay của người đàn ông không biết đã vươn ra từ bao giờ.

Dù vậy nhưng hổ con này vẫn không ngừng lại động tác gặm đùi gà của mình.

Cậu nằm gọn trong lòng bàn tay răng rắc gặm ngon lành, chẳng có chút cảm giác nguy cơ nào.

Thậm chí vì để đùi gà ngon miệng thuận lợi đưa vào miệng thì hổ con còn dùng cả hai chân sau.

Phút chốc, trong phòng hội nghị cấp cao ở Địa Phủ, Thập Điện Diêm La vô thức nuốt nước miếng khi ngửi thấy mùi gà rán thơm giòn cùng với quả cầu lông mềm mại đang trầm mê gặm đùi gà.

Hổ con rất đói nên động tác nhanh cực kì.

Chỉ trong 2 phút đã gặm xong thịt, nhai nát xương gà.

Cuối cùng, con hổ con với đôi mắt lờ đờ hơi nghiêng cái đầu đầy lông, thè lưỡi liếʍ chân hổ như còn chưa đã thèm, cái đuôi hổ trắng buông thõng từ khe hở trong lòng bàn tay Lệ Hướng Bạch, vui vẻ quơ qua quơ lại.

Lệ Hướng Bạch cụp mắt nhìn hổ con đã no nê, lặng lẽ di chuyển ngón tay khỏe mạnh vuốt ve đôi tai tròn trịa cực kỳ mềm mại của hổ con, ngón tay hơi lún vào lớp lông tơ trên đỉnh đầu hổ con.

Viên Kỳ vừa thức tỉnh huyết mạch nên rất thiếu năng lượng.

Năng lượng và cảm giác no bụng làm cho cậu tiến vào trạng thái mê man, cậu liếʍ móng rồi chậm rãi nhắm mắt lại rồi ngửa cái bụng mềm mại mịn màng, 4 móng nhỏ giơ lên và tiến vào giấc ngủ.

Lệ Hướng Bạch nhẹ nhàng lay động chú hổ con trong lòng bàn tay, cậu không to hơn một con mèo con là bao, cảm nhận được tâm hồn rực rỡ của chú hổ con như hoa hướng dương, khóe miệng khẽ động, anh dùng một tay ôm con hổ con đang ngủ cho cậu tựa vào cánh tay anh.

Động tác của Lệ Hướng Bạch nhẹ nhàng nhưng hổ con đang ngủ say vẫn có chút xao động, hai móng hổ nhỏ giơ lên

không trung vô thức mở ra, duỗi thẳng lên trên.

Lần này, khóe miệng Lệ Hướng Bạch nhếch cao hơn một chút, anh giơ tay còn lại lên nhéo nhéo móng vuốt đang mở ra của hổ con.

Đệm chân hồng nhạt của hổ con được phóng lớn, lớp lông trắng ở phía trên bàn chân được kết hợp rất độc đáo giữa cảm giác mạnh mẽ, mềm mại, mát mẻ và ấm áp, rất đàn hồi và sờ lên rất thoải mái.

Viên Kỳ đang ngủ bỗng cảm thấy có một bàn tay to nắm lấy lòng bàn tay mình, vân vê lòng bàn tay khiến cậu ngủ không yên, cậu khó chịu co giật tay và che mặt lại, nghĩ rằng mình phải tránh sự đυ.ng chạm liên tục này.

Lệ Hướng Bạch hơi nhướng mày nhìn chú hổ con đang ôm đầu hổ sau khi thoát khỏi tay anh.

Ăn đùi gà anh tạo hình và rất thích thú khi anh cho ăn.

Chẳng lẽ con hổ con dễ thương và hung dữ này không thể đóng góp móng vuốt một vài phút sao?

Vì vậy, Đại Diêm Vương chưa sờ đã tay, bình tĩnh lấy móng vuốt của hổ con đang ôm đầu cầm vào trong tay, nhìn miếng đệm chân hổ mềm mại đáng yêu trên bàn chân hổ nhỏ dày dặn rồi tiếp tục sờ mó.

Viên Kỳ bị vậy thì nôn nóng kháng nghị kêu lên hai tiếng.

Cậu rất buồn ngủ nhưng chân lại ngứa ngáy và giấc ngủ bị quấy rầy.

Lệ Hướng Bạch nghe tiếng hổ con thỉnh thoảng kêu gừ gừ, hơi dừng lại một chút, dùng ngón tay nhào nặn lòng bàn chân của hổ.

Anh tự nhận mình không phải Diêm Vương tàn nhẫn.

Bắt nạt một con hổ con đang ngủ thực sự không phải là điều mà một quý ông sẽ làm.

Vì vậy, Lệ Hướng Bạch tùy ý lấy nửa năng lượng còn lại tạo thành một viên kẹo có vị gà rán chua ngọt, nhét vào miệng hổ con, cố định trên răng nanh của cậu.

Vị chua ngọt của gà rán ngay lập tức xoa dịu chú hổ con đang lo lắng.

Viên Kỳ mơ màng kêu lên một tiếng, liếʍ lên viên kẹo rồi tiếp tục đi ngủ.

Sau đó Diêm Vương lại tiếp tục niết móng vuốt của hổ con.

Thập Điện Diêm La: …

Có vẻ như đại ca của họ đã bị con hổ con này đập trúng nên đờ đẫn ra rồi!