Nàng cúi đầu khom lưng, liên tục gật đầu: “Thật xin lỗi! Thúy Lan tỷ tỷ, ta không nên nói những lời này làm tỷ tức giận. Về sau ta sẽ không dám nữa.” Sau đó, nàng dùng tay áo xoa xoa nước mắt căn bản không tồn tại, nhìn về phía Thúy Lan, dáng vẻ yếu đuối nhu nhược rồi chạy đi. Giống như dáng vẻ chực khóc của Lâm muội muội*.
(Lâm muội muội: Lâm Đại Ngọc trong Hồng lâu mộng)
Thúy Lan bị hành động bất ngờ của nàng làm cho bối rối. Ả ta chỉ nghĩ mình đã thắng, xoay người chuẩn bị đi vào hầu hạ Vương Dư, kết quả lại nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Vương Du nhìn mình, rồi quay người đi vào phòng.
Thúy Lan biết mình lại một lần nữa dính bẫy của Thanh Nhụy. Việc nàng thích nhất là châm ngòi ly gián.
Ả ta trở lại mài mực cho Vương Du đang vùi đầu viết chữ trên án thư.
Vương Du vẫn luôn cúi đầu nghiêm túc viết chữ, không nói lời nào.
Thúy Lan cảm thấy hoảng hốt, không ngờ một đứa trẻ bảy tuổi không nói lời nào lại có thể có khi thế làm cho người ta hít thở không thông đến mức này. Đây hẳn là những gì hoàng gia nói, uy nghi của hoàng thất.
Thúy lan sợ Vương Du sẽ tức giận với ả, cẩn thận thử nói: “Lục hoàng tử? Ha ha, ngài có khát không? Tối hôm qua phòng bếp nấu chè hạt sen, ngài muốn nếm thử hay không?”
Vương Du quay đầu lại. Mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Thúy Lan.
Suy nghĩ của hắn là gì! Tim Thúy Lan như muốn vọt tới cổ họng.
Vương Du cười lộ ra một chiếc răng cửa: “Ta không đói bụng, Thúy Lan tỷ tỷ, ngươi đói thì ngươi ăn đi.” Sau đó lập tức thu lại nụ cười, tiếp tục vùi đầu viết chữ.
Trong lòng Thúy lan nói thầm rốt cuộc là có tức giận hay không? Tại sao tâm tư một tiểu hài tử lại khó đoán như vậy.
Ả ta khẽ cắn môi, nói với Vương Du: "Lục vương tử, vừa rồi Thanh Nhụy vô cớ giả bộ vô tội, khóc lóc. Nô tỳ cũng không biết nàng vì sao lại khóc."
Vương Du đặt bút thật mạnh xuống bàn. Tim Thúy Lan vặn lại như bánh quai chèo. Quả nhiên tức giận.
Ả ta hoàn toàn tuyệt vọng, xem ra sau này ở trước mặt tiểu tổ tông Vương Du sẽ không có được sắc mặt tốt. Mỗi ngày hầu hạ chủ tử, nhìn sắc mặt của hắn, thật giống như ngồi trên kim châm. Thanh Nhụy! Tất cả là do tiện nhân Thanh Nhụy đó gây ra!
Đêm khuya, Thanh Nhuỵ lén đi đưa cơm cho Ngô Thận.
Vừa mở cửa đi vào, liền nhìn thấy người nằm trên mặt đất, mồ hôi nhễ nhại, môi khô nứt nẻ, nhắm chặt mắt, nhíu mày, không ngừng lắc đầu, giống như đang gặp phải ác mộng gì đó.
Thanh Nhuỵ vội vàng sờ trán hắn, nóng quá. Nhìn qua có lẽ đã phát sốt.
Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt ốm yếu của hắn, khiến Thanh Nhụy cảm thấy vô cùng đau lòng.
Thanh Nhuỵ vội vàng đi lấy nước. Một lát sau cũng không chê phiền lau trán cho hắn.
Ngô Thận có một giấc mộng. Trong mộng, hắn ở trong biển lửa, xung quanh có mấy chục thi thể người trong nhà nằm rải rác, hắn bị ngọn lửa chặn mất đường đi. Hắn tận mắt chứng kiến hắc y nhân đeo mặt nạ đen dùng dao cắt cổ phụ thân mình. Phụ thân hắn ngã xuống đất, nhìn về phía hắn, cổ chảy máu, miệng mấp máy, nhìn khẩu hình miệng hình như muốn nói hắn phải sống, đáng tiếc ông lại không thể nói ra được mấy lời trọn vẹn, chỉ có thể nghe thấy tiếng ục ục phát ra từ cổ họng mình, sau đó không cam lòng nhắm mắt lại. Bất lực, sợ hãi, khổ sở và những cảm xúc lẫn lộn đã khiến Ngô Thận bật khóc.
Trong miệng Ngô Thần không ngừng gào thét: “Cha. Cha.” Hắn dùng sức bắt lấy cổ tay Thanh Nhụy đang lau trán cho hắn.
Cảm xúc chạm vào có hơi đau, hơi dính và ẩm ướt. Thanh Nhuỵ không biết phải làm sao. Bởi vì, Ngô Thận kéo mạnh đến mức đôi môi của hai người chỉ cách nhau một nắm tay. Thanh Nhuỵ có thể cảm thấy rõ ràng hơi thở nóng ẩm ướŧ áŧ của Ngô Thận phả vào mặt mình, khiến nàng cảm thấy khô nóng và bất an. Nó giống như một loại thuốc kí©ɧ ɖụ© cực mạnh, làm cho người ta hô hấp khó khăn, mở miệng thở dốc.
Thanh Nhuỵ thử thoát khỏi đôi tay như gông cùm xiềng xích kia nhưng thất bại.
Nàng dứt khoát ngồi bên cạnh hắn, dựa vào đống cỏ khô, lặng lẽ nhìn Ngô Thận.
Trên khuôn mặt với những góc cạnh rõ ràng phảng phất ưu thương nhàn nhạt. Nàng thật sự rất muốn biết, người nam nhân này rốt cuộc đã trải qua những gì? Hắn hẳn đã có một khoảng thời gian rất khó khăn, thật sự rất gian khổ.
Tay trái Thanh Nhụy bị Ngô Thận nắm lấy, tay phải vuốt ve Tuyết Cầu đang ngủ say trên đùi nàng. Nhìn ánh nến mỏng manh lay động trên bàn, liên tục tỏa ra khói xanh, mi mắt nàng chợt nặng trĩu lại.