Chương 46

Hoàng Thượng xoa nước mắt không hề tồn tại, nói: “Hoàng Hậu, ngươi xem ······”

Hoàng hậu cố nặn ra một nụ cười, đây là chuyện gì, làm ầm ĩ như vậy, kết quả lại để bà ta tới chịu chê cười. Một đám chỉ biết diễn kịch.

“Thần thϊếp xin tuân theo ý chỉ của Hoàng Thượng.”

Tốt, Hoàng Thượng vui vẻ an ủi Ngô Thận, người đánh cũng đã đánh, cũng nên nguôi giận, dù sao nương tử của hắn cũng không chịu tổn thất gì.

Sau đó liền quay tẩm cung, tiếp tục ôm mỹ nhân sung sướиɠ.

Hoàng Hậu được Phù Dung nâng đỡ, đi tới trước mặt Ngô Thận trừng mắt nhìn hắn.

Ngô Thận không hề sợ hãi nhìn lại.

Hoàng Hậu nói: “Ngô công công, bây giờ cánh đúng là rất cứng còn dám tính kế bổn cung”

Đương nhiên, Hoàng Hậu đang ám chỉ việc hắn cừa châm ngòi ly gián đế hậu.

Thấy vậy, Thanh Nhụy vội vàng bò dậy, đứng sau lưng Ngô Thận để hắn khoác lên vai mình, tiếp thêm sức lực cho hắn.

Ngô Thận vỗ tay nàng, nói với Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, ngài sai rồi, nô tài chưa bao giờ tính kế ngài, nó vẫn luôn tồn tại, chỉ là ngài nhìn không rõ mà thôi.”

Hoàng Hậu hiểu rõ, bà ta và Hoàng thượng đã sớm bất mãn với nhau. Nhưng cũng không tới phiên người này tới nói với mình.

Tiểu tử này làm việc cho Vinh Thân Vương, bà ta muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Cho nên, hắn không chút do dự mà trực tiếp chống lại mình.

Hoàng Hậu khó thở, trong lúc nhất thời lại không nói ra được lời nào.

Phù Dung thấy Hoàng Hậu khó thở, trong lòng nôn nóng, lại nghĩ tới, nha đầu Thanh Nhụy chết tiệt này đúng là kẻ lừa đảo, lại dám câu dẫn nam nhân của mình, thjat là khó chịu.

Bà ta liền quát: “Làm càn! Các ngươi sao dám nói chuyện như vậy với Hoàng hậu? Có biết tôn ti trật tự hay không?”

Thanh Nhụy thấy Ngô Thận chịu thiệt, cũng quát lại: “Phù dung cô cô, nếu ngươi đã muốn bàn về tôn ti, vậy ngươi nên xem lại mình có đủ tư cách nói chuyện với Ngô công công như vậy hay không?”

“Ngươi!” Phù Dung thở không ra hơi.



Thanh Nhụy không hề sợ hãi nhìn chằm chằm bà ta.

Hoàng Hậu liếc mắt nhìn Thanh Nhụy.

“Được lắm, Thanh Nhụy, ngươi nói Phù Dung không đủ tư cách, vậy bổn cung có tư cách để giáo huấn ngươi hay không?”

“Lại dám nói bậy lên mặt trước mặt bổn cung. Ngươi đúng là không để bổn cung vào mắt mà.”

Phù Dung ngẩng đầu lên.

Thanh Nhụy không dám lên tiếng, đây là Hoàng Hậu.

Ngô Thận: “Hoàng Hậu nương nương, việc này ······” hắn có chút nôn nóng, sợ liên lụy tới Thanh Nhụy.

Hoàng Hậu thấy hắn như vậy, trong lòng vô cùng thõa mãn.

Ngô Thận bị trọng thương, lại là hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng. Bây giờ bà ta không thể đυ.ng vào hắn nhưng một Thanh Nhụy này bà ta vẫn có thể dạy dỗ được.

“Phù Dung! Thay bổn cung vả vào miệng nha đầu không biết trời cao đất dày này, chó nàng ta biết thế nào là tôn, thế nào là ti” Hoàng Hậu nói.

Phù Dung lĩnh mệnh, đánh vào mắt Thanh Nhụy. Trên mặt Thanh Nhụy vết đỏ dần chồng lên nhau.

Ngô Thận che ngực, cố sức đứng dậy, quỳ xuống nói: “Hoàng Hậu nương nương, xin thứ tội, là do nô tài vừa rồi không biết trời cao đất dày, xin Hoàng Hậu nương nương tha cho Thanh Nhụy.”

Thanh Nhụy bị đánh bên cạnh, đau lòng nhìn Ngô Thận.

Trên người hắn bị thương sao có thể chịu đựng được dày vò..

Hoàng Hậu ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt, thưởng thức tiếng vả mặt.

Ngô Thận cảm thấy đau lòng.

Sau hai mươi cái bạt tai, Phù Dung có chút hụt hơi.

Hoàng Hậu đơz thái dương, nâng tay lên ra hiệu cho Phù Dung dừng tay.



Lúc này Phù Dung mới không cam tâm tình nguyện dừng tay lại.

Thanh Nhụy nhắm mắtlại, cảm nhận đau đớn truyền thấu qua khuôn mặt.

Hoàng Hậu nói: “Ngô công công, nhớ kỹ, bổn cung là người có thù báo thù, có oán báo oán

Người đắc tội với bổn cung, chung quy đều không có kết cục tốt đẹp.”

Ngô Thận cúi đầu nói vâng.

Lúc này Hoàng hậu mới cùng Phù Dung vừa lòng rời đi.

Trước khi rời đi, Phù Dung vẫn còn liếc hận Lý Tiên Nhân.

Tiểu Lại Tử thấy thấy tất cả, đôi mắt xoay tròn.

Thanh Nhụy vội vàng chạy tới đỡ Ngô Thận. Nước mắt lạch cạch rơi xuống: “Ngươi không cần phải vì ta mà làm vây.”

Ngô Thận được Thanh Nhụy đỡ lên, vỗ vào mu bàn tay nàng đang đặt trên vai mình.

Lý tiên nhân vừa rồi còn rụt rè sợ hãi quỳ một bên liền đứng lên.

Phun vào mặt hai người: “Gian phu da^ʍ phụ! Bần đạo nhất định sẽ báo mối thù hôm nay.”Sau đó vuốt khuôn mặt bị đánh sưng của mình, khập khiễng rời đi.

Tiểu Lại Tử chạy tới hỏi hai người có sao không.

Thanh Nhụy lắc đầu, lo lắng nhìn Ngô Thận, nàng nói: “Phải làm sao đây? hiện tại đã đắc tội với Hoàng hậu còn có thêm một Lý tiên nhân.”

Những ngày tháng sau này ở trong cung, nhất định sẽ càng khó khăn.

Ngô Thận nhíu mày thật sâu.

Tiểu Lại Tử nói: “Sư phó, vừa rồi ta nhìn thấy mối quan hệ giữa Lý tiên nhân và Phù Dung bên cạnh Hoàng hậu không bình thường.”

Thanh Nhụy cùng Ngô Thận liếc nhau, đồng thời bị tin tức này làm cho khϊếp sợ, sau đó, ánh mắt Ngô Thận tàn nhẫn nhìn chằm chằm khoảng không phía trước: “Hoàng Hậu, sẽ không bỏ qua chúng ta.”