Ngô Thận nghiêng ngả chạy trong đêm tối.
Thanh Nhụy ngồi trên đống cỏ khô. Ánh mắt mờ hồ nhìn phía trước.
Xung quanh tối đen, không nhìn thấy gì cả. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, tuyệt vọng đến vô lực.
Đây là một phòng chất củi hẻ lánh trong cung, là nơi Lý tiên nhân bảo nàng tới.
Nàng không đốt đèn, bởi vì nàng sợ lát nữ nhìn thấy khuôn mặt của Lý tiên nhân sẽ ghê tởm nôn hết ra ngoài
Vừa rồi Lý tiên nhân đi vào, lại bị đạo đồng bên cạnh gọi ra ngoài, nói có việc tìm hắn ta. Hắn ta khó chịu đi ra ngoài, bảo nàng đợi.
Vừa rồi Lý tiên nhân hôn lên má nàng một cái, nàng dùng sức xoa xoa, làn da như sắp bong ra đến nơi. Vẻ mặt nàng không cảm thấy đau đớn, tựa hồ người đó không phải nàng.
Lý tiên nhân bị quấy rầy chuyện tốt, kết quả đạo đồng chỉ lấy ra một túi tiền.
Nói thứ này là do Phù Dung tối nay đích thân đưa tới. Lý tiên nhân hung hăng kéo đai quần đá đạo đồng một cái, nói hắn không biết nhìn mặt người. Liền xoay người chuẩn bị đi vào tiếp tục chuyện tốt.
Cánh cửa mở ra, xung quanh tối đen, Thanh Nhụy nhìn một bóng người lắc lư đi vào.
Nàng chán ghét nhắm hai mắt lại.
Nàng nghe thấy tiếng bước châ của người đó, cùng với tốc độ thong thả đi về phía nàng.
Nàng run rẩy siết chặt nắm tay. Cả người cứng đờ thẳng tắp.
Một giọt nước mắt nóng bỏng từ khóe mắt chảy ra, trong lúc nhất thời cảm giác khuất nhục, ghê tởm, tuyệt vọng bao vây toàn thân nàng. Nàng cắn chặt môi, da thịt rách toác, mùi máu tanh nồng nặc xông vào mũi làm cho người ngửi thấy khó chịu hít thở không thông.
Người nọ ngồi bên cạnh nàng. Nàng lại di chuyển về hướng ngược lại.
Thanh Nhụy không ngửi thấy hơi thở nôn nóng dồn dập của Lý tiên nhân như vừa rồi, cũng không ngửi thấy mùi thối làm cho người ta ghê tởm kia.
Hơi thở người đó vừa đều đặn lại kiềm chế, như sợ khiến cho nàng kinh sợ.
Còn có, trê người kia còn có mùi hương lạnh lùng như có như không.
Một đôi bàn tay lành lạnh run rẩy nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nàng, lau nước mắt cho nàng.
Thanh Nhụy chấn động, nghi ngờ mở mắt ra.
Khuôn mặt tái nhợt, dịu dàng của Ngô Thận hiện ra trước mặt.
“Ngươi đã trở lại.” Nước mắt Thanh Nhụy giàn giụa như vỡ đê, dùng sức ôm chặt lấy Ngô Thận, như muốn ôm hắn dung nhập vào thân thể mình.
Ngô Thận cau mày, cảm thấy miệng vết thương có hơi đau. Chẳng qua cũng không sao cả, hắn cười vuốt ve mái tóc nàng: “Đúng vậy, ta đã trở về.”
Thanh âm ôn nhu như nước, trấn an người đối diện.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nắm đấm vào vào da thịt cùng tiếng kêu thảm thiết của Lý tiên nhân.
Chỉ nghe thấy Tiểu Lại Tử tức giận mắng: "Đánh! Đánh mạnh vào cho ta!"
Trong Càn Thanh cung, Hoàng đế ngồi trên ghế dài ấm áp, mặc áo ngủ bằng lụa màu vàng tươi, che trán, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn chằm chằm Lý tiên nhân đang run rẩy quỳ bên dưới.
Thanh Nhụy, Ngô Thận, Tiểu Lại Tử cũng đều quỳ.
Mùi Long Tiên Hương thoang thoảng phát ra từ huân hương tơ vàng chạm rỗng trong phòng, mùi hương ngột ngạt làm vô cùng khó chịu.
Hoàng Hậu vội vàng tiến vào, hành lễ một chút, Phù Dung cũng đi theo phía sau.
Bà ta trộm liếc mắt nhìn Lý tiên nhân.
Khoảnh khắc Lý tiên nhân chạm vào ánh mắt kia liền run lên giống như gặp phải quỷ.
Hoàng Hậu nhìn mọi người, hỏi: “Hoàng Thượng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Hoàng đế thở dài: “Lý tiên nhân nói muốn thải âm bổ dương, gia tăng công lực luyện đan cho trẫm.”
Sắc mặt Hoàng Thượng bình thản, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nhìn Lý tiên nhân với vẻ mặt chán ghét ghê tởm.
Lý tiên nhân cúi đầu, trong mắt tràn ngập không cam lòng.
“Hoàng Thượng tin sao?” Hoàng Hậu ngồi bên cạnh đỡ lấy tay đưa ra của Hoàng đế.
Hoàng Thượng còn chưa nói gì, Lý tiên nhân đã nói: "Bệ hạ. Mấy ngày nay Tứ hoàng tử đều được tiên hoàng dẫn dắt, bần đạo chỉ sợ mình không đủ bản lĩnh để liên kết với tiên đế, cho nên mới nghĩ ra cách này. Gia tăng công lực, vì mục đích giữ được an toàn cho Tứ hoàng tử và tìm được tiên dan cho Hoàng thượng"
Trong mắt Hoàng Hậu lộ ra vẻ châm biếm. Hoàng Thượng suy tư.
Ngô Thận chắp tay nói: “Hoàng Thượng. Đây là dâʍ ɭσạи cung đình. Cường đoạt dân nữ. Bất kể là cái nào, đều phải xử tử”
Hắn che ngực không nhịn được ho khan.
Thanh Nhụy lo lắng nhìn hắn.
Hoàng đế thương tiếc nhìn hắn: “Ban ngồi cho Ngô công công.”
Thái giám bên cạnh bưng một chiếc ghế đẩu, đỡ Ngô Thận ngồi lên.
Ngô Thận lại nói: “Hoàng thượng! Ngài mới vừa ban hôn cho nô tài không lâu, xin ngài thông cảm cho phu thê nô tài và Thanh Nhụy một lòng một dạ, thật sự không chịu được nàng phải chịu nhục nhã như vậy!"
Đôi mắt Thanh Nhụy ngấn lệ nhìn Ngô Thận.
“Chết tiệt! Ngươi chỉ là một hoạn quan! Còn phu thê! Hừ! Ngươi có thể biết được nam nữ hoan ái thế nào sao? ” Lý tiên nhân cười nhạo.
Ngô Thận khó chịu nhíu nhíu mày. Đây là nhược điểm của hắn, hắn ghét nhất người khác nói tới nhược điểm này của mình.
Thanh Nhụy lo lắng nhìn hắn.
Hoàng Hậu vỗ mạnh vào bàn, quát: “Làm càn! Ở trước mắt bổn cung và Hoàng thượng, ngươi lại dám nói ra mấy lời ô ngôn uế ngữ này sao?”
Thanh Nhụy muốn trút giận cho Ngô Thận cũng nói: “Lý tiên nhân, ngươi cưỡng ép ta và ngươi ······ làm việc dơ bẩn kia. Nhân chứng vật chứng đều có ở đây. Hôm nay ngươi trốn không thoát.”
"Ta xem ngươi hôm nay là xuất phát từ sự thật, thành thật nói với ta một chút, đừng nói cái gì nghiêm trọng tổn thương người, nếu không, đến lúc đó, người chịu thiệt chính là ngươi!"
Lý tiên nhân hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói: “Thanh Nhụy cô nương, ngươi nói chuyện thật đúng là đổi trắng thay đen.”
“Bần đạo lại nhớ rõ, là do ngươi, cầu xin, bần đạo, làm như vậy.” Hắn ta nhấn mạnh từng chữ: “Chớ quên vì sao ngươi lại tới cầu xin bần đạo.”
Thanh Nhụy sửng sốt, động cơ nàng cầu xin Lý tiên nhân không đơn thuần, có am mưu muốn hại Hoàng Hậu cùng nhi tử Hoàng Hậu thương yêu nhất là Tứ hoàng tử, tới cứu Ngô Thận. Nếu bị Hoàng Hậu biết được chân tướng, hậu quả không dám tưởng tượng, thậm chí còn liên lụy đến Ngô Thận.