Kể từ đó, mỗi ngày Thanh Nhụy đều làm đủ loại đồ ăn ngon cho Lục hoàng tử. Lúc đầu Lục hoàng tử rất đề phòng, nhưng về sau vẫn không nhịn được đồ ăn ngon, hồ lô ngào đường, đồ chơi …
Lúc đầu Lục hoàng tử Vương Du nghe theo dặn dò của Tĩnh tần không thân cận với Thanh Nhụy, chỉ trọng dụng Thúy Lan mặc kệ Thanh Nhụy ở bên cạnh.
Mỗi lần ăn cơm, Lục hoàng tử đều sẽ dùng một cây kim bạc thử đồ ăn trước, phải hơn một tháng sau mới dần thả lỏng.
Chẳng qua lúc này Lục hoàng tử còn chưa nói gì nhiều với nàng, đối với Thúy Lan cũng không có hảo cảm. Không, Thanh Nhụy cảm thấy đó không phải là đề phòng quá mức, mà là sự nhút nhát của một đứa trẻ và lòng tự trọng của người địa vị cao hơn mà thôi. Tóm lại, hắn không thể chịu đựng được khi nói chuyện với Thanh Nhụy.
Thúy Lan cảm nhận thay đổi này bắt đầu đứng ngồi không yên. Càng muốn ức hϊếp Thanh Nhụy, lúc đó nàng chỉ có thể nhịn. Bởi vì, nàng biết bây giờ còn chưa phải lúc, muốn đánh địch, nhất định phải một đao gϊếŧ chết hắn. Đánh nhỏ làm gì, chỉ có tiểu hài tử mới chơi trò này thôi.
Thúy Lan càng bắt nạt nàng quá đáng hơn, tuy rằng trong lòng nàng không thể tránh được tức giận, khó chịu, nhưng nàng giỏi nhất là tự thuyết phục bản thân mình. Nàng biết như vậy có nghĩa là Lục hoàng tử Vương Du sẽ càng tin tưởng nàng và xa cách với Thúy Lan.
Vì vậy, Thanh Nhụy cố gắng xin Phù Dung cô cô một con chó tên là Tuyết Cầu, chuẩn bị thực hiện âm mưu muốn đánh thẳng vào lòng Vương Du.
Để giúp Thanh Nhụy chiếm được lòng tin của Lục hoàng tử, Phù Dung cô cô đương nhiên ra sức giúp đỡ.
Hôm đó, trong lúc Lục Hoàng tử đang học Thanh Nhụy cố ý thả cho con chó chạy vào phòng.
Tuyết Cầu có đôi mắt to lại thêm bộ lông dài trắng muốt và chiếc mũi tròn nhỏ màu hồng, trông rất mềm mại, đáng yêu.
Lục hoàng tử bảy tuổi không chịu đựng được, đứng dậy muốn chạy tới ôm Tuyết Cầu.
Thanh Nhụy ôm con chó vào lòng, vuốt lông nó nói: "Lục hoàng tử không được đυ.ng vào, nếu không cẩn thận bị nó cắn, Tĩnh tần nương nương sẽ trách tội nô tỳ."
Sau đó Thanh Nhụy dắt con chó ra ngoài dùng tay đùa nghịch với chó nhỏ.
Thanh Nhụy cố tình vung nắm đấm trước mặt chó con, để chó con chạy đuổi theo tay nàng nhảy lên nhảy xuống. Thanh Nhụy cười vô cùng vui vẻ.
Lục hoàng tử Vương Du nhìn thấy chỉ muốn cào tim cào phổi, bộ lông mềm mại kia ta rất muốn ôm vào lòng xoa xoa.
Lục hoàng tử không thèm để ý tới gì nữa, nhào tới ôm chó vào lòng.
Thanh Nhụy bày ra dáng vẻ muốn đòi lại chó. Lục hoàng tử ôm chó trốn trái trốn phải.
Thanh Nhụy không bắt được, giả bộ tức giận nói: "Lục hoàng tử, đó là chó của nô tỳ. Nếu người không tin nô tỳ, vậy cũng đừng có trộm của nô tỳ."
“Ai nói ta không tin ngươi?” Lục hoàng tử đột nhiên nói. Hắn vuốt ve đầu Tuyết Cầu.
Tiểu hài tử rất dễ thu mua, nhất là với loại động vật đáng yêu như vậy.
“Vậy Lục hoàng tử sẽ không trốn nô tỳ nữa?” Thẩm Nhụy nói.
Tiểu hài tử nói: “Ta vốn dĩ không muốn trốn ngươi…” Còn không phải là do mẫu thân phải nói đề phòng tránh xa ngươi sao? Nhưng đánh giá biểu hiện của ngươi trong thời gian này ngoại trừ mối quan hệ không tốt với Thúy Lan. Thì ngươi cũng đối xử với ta rất tốt, không chỉ hiền lành còn nấu nhiều đồ ăn ngon cho ta, thậm chí còn tặng cho ta một con chó đáng yêu như vậy. Sao ta có thể không muốn?
Còn có ả Thúy Lan chết tiệt kia suốt ngày nói qua nói lại làm hắn đau hết cả đầu. Không biết ả có phải là gà không nữa? Có phải một ngày không gáy là cổ họng đau không?
Dưới sự tấn công mãnh liệt như vậy, Vương Du bảy tuổi rốt cuộc cũng trọng dụng Thanh Nhụy.
Đồng thời, cũng không còn thân cận với Thúy Lan.
Thời gian trôi qua, Thúy Lan cũng không còn hào hứng bắt nạt nàng như lúc đầu, tần suất cũng giảm dần.
Thanh Nhụy rộng lượng nghĩ, nếu ả ta đã chịu ngồi yên, tạm thời duy trì sự cân bằng mong manh này không phải là không thể.
Còn chuyện Hoàng Hậu phân phó ngăn cản Lục hoàng tử học tập, cho dù Thanh Nhụy có tâm ngăn trở cũng vô dụng. Hoàng hậu cũng không nhìn chằm chằm vào nàng cả mười hai canh giờ được, dù có không tin cũng chỉ có như thế. Đừng nhìn Lục hoàng tử còn nhỏ, nhưng vẫn luôn biết nỗ lực, nàng lừa gạt như thế nào cũng vô dụng.
Hoàng hậu cũng bày tỏ thái độ mấy lần vì chuyện này chỉ là không thể nào can thiệp vào được nên cũng không nói gì.
Huống chi, ngày qua ngày ở chung, Thanh Nhụy đã xem tiểu hài đồng bảy tuổi này trở thành đệ đệ ruột của mình ở ngoài, cũng không đành lòng hại hắn
Thanh Nhụy chỉ nói với Lục hoàng tử, không cần thể hiện rõ tài học của mình trước mặt thái phó cùng các hoàng tử khác, miễn cho bị người khác ghen ghét.
Lục hoàng tử nghe theo lời Thanh Nhụy nói.