Lực đạo trên tay Uông Thành càng nặng, Ngô Thận đau đến suýt nữa té xỉu.
Một tiểu thái giám đột nhiên lảo đảo chạy tới.
Nói với Uông Thành: “Xưởng công, không xong rồi!”
Uông Thành thu tay lại, cầm lấy chiếc khăn mà một thái giám khác đã chuẩn bị sẵn, lau tay nói: "Sao lại hoảng hốt vậy?"
Hắn ta cảm thấy hoảng loạn như vậy, làm việc không ổn trọng chút nào, nhìn thấy thật phiền, cau mày lại.
Ngô Thận cúi đầu thở dốc, giảm bớt cơn đau vừa rồi.
“Công công, Hà Tri Thư đã xảy ra chuyện.”
Hà Tri Thư là con nuôi Uông Thành nuôi bên ngoài. Ở Mạc thành, tìm cho hắn một chức quan huyện lệnh nhỏ nhỏ.
Con nuôi của Uông Thanh rất nhiều. Bởi vì là thân vệ của Hoàng Thượng, hơn nữa Đông Xưởng quản lý duy trì trật tự tất cả quan lại, người không muốn vuốt mông ngựa cho hắn chính là kẻ không muốn tiếp tục ở lại trốn quan trường này. Hoặc là nói, rất khó sống nổi.
“Hà Tri Thư bị người ta bị buộc tội mua bán nữ nhân trái quy định.”
Uông Thành không để bụng, theo hắn ta mà nói, chuyện này cũng không có quan hệ gì lớn, con nuôi nhiều như vậy, sao có thể quản được hết từng người một.
Chỉ là, sau đó tiểu thái giám kia nói điểm mấu chốt là hiện tại Cẩm Y Vệ đang điều tra việc này, chuẩn bị định tội cho Hà Tri Thư.
Uông Thành vừa nghe thấy, liền không vui.
Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng đều có chức năng duy trì trật tự kiểm soát quan lại.
Để tranh giành phạm nhân, giành cơ hội được lập công trước mặt Hoàng thượng, Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ nhiều năm qua luôn sáng tối đấu đá nhau, đã sớm chất chứa oán hận.
Con nuôi của Uông Thành rất đông, thật ra cũng không cần phải để ý tới một đứa có hay không cũng chẳng sao, chỉ là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Đan Sùng biết rõ Hà Tri Thư là con nuôi của mình lại dám đυ.ng đến hắn, vậy chính là có ý động thổ trên đầu thái tuế.
Bất luận là vì mặt mũi Đông Xưởng, hay là vì thể diện của mình Uông Thành đều không thể bỏ qua được việc này.
Cho nên, cả đêm hắn ta chạy đi triệu tập tất cả thuốc hạ của Đông Xưởng, thảo luận việc này không quản đến sống chết của Ngô Thận.
Ngô Thận bị ném trở lại phòng giam, đã vắt hết sức lực.
Hắn đau đớn đến mức sắp ngất đi, nhưng tin tức vừa nghe cứ không ngừng vang vọng trong đầu hắn.
Hắn nghĩ, hắn có lợi dụng sự tình này đánh vào Đông Xưởng được hay không?
Ngày thứ hai, là một ngày nắng
Tiểu Lại Tử đi tới nơi của Tứ hoàng tử Vương Càn.
Vương Càn 15 tuổi ở trước mặt hoàng thượng, vẫn luôn là một hài tử ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng tốt, không giống như Lục hoàng tử Vương Du xấu tính phản nghịch, chỉ là, hắn không thích đọc sách chỉ thích làm nghề mộc. Mô hình thuyền gỗ mộc điêu khắc vo cùng sinh động.
Hoàng đế luôn ký thác kỳ vọng rất cao vào hắn, nhưng đứa nhỏ này thiên tư bình thường, việc này làm cho hoàng đế vốn muốn lập hắn lên lại dần hạ xuống có chút dao động.
Tiểu Lại Tử đem một thùng vải tới cho Vương Càn. Hắn nói với Vương Càn, đây là trái cây Tây Vực tiến cống, người đầu tiên Hoàng thượng muốn ban cho chính là Tứ hoàng tử.
Vương Càn đương nhiên vui vẻ nhận lấy. Hắn vô cùng thưởng thức nghề mộc của mình, vừa nhìn vừa ăn vải.
Ngũ hoàng tử Vương Khôn 13 tuổi, chạy tới.
Hắn cũng muốn ăn. Lại bị lời lẽ nghiêm khắc của Tứ hoàng tử từ chối.
Ngũ hoàng tử nhìn nhìn đồ mộc của Vương Càn, chớp mắt, liền khen hắn làm rất tốt. Sau đó quay đầu rời đi.
Tứ hoàng tử Vương Càn nghe thấy đương nhiên vô cùng vui vẻ. Làm hoàng tử Đại Chu, từ nhỏ hắn đã nghe được thấy không ít lời khoa khoang xung quanh chỉ là không có ai dám ở trước mặt hắn bất kính ngông nghênh.
Tứ hoàng tử nhìn thấy Ngũ đệ đã rời đi, trong lòng vô cùng vui vẻ. Chỉ cần khiến cho ngũ đệ không thoải mái, không vui vẻ bản thân mình sẽ cực kỳ sung sướиɠ.
Mọi người đều nói, hắn là Thái tử được phụ hoàng lựa chọn, chỉ là gần đây phụ hoàng không còn hướng vào hắn nữa.
Thậm chí có lời đồn đại, nếu hắn không trở thành thái tử, ngũ đệ có khả năng cao nhất sẽ trở thành thái tử tương lai. Làm sao hắn có thể cam tâm.
Thấy Vương Khôn chán nản bỏ đi, tâm tình hắn rất tốt, ăn thêm mấy trái vải rồi chạy ra hậu hoa viên, chuẩn bị đi thử thuyền gỗ nhỏ mới nhất của mình.
Vương Khôn đi ra khỏi tiểu viện của Vương Càn, phi một câu.
Tiểu thái giám bên cạnh Vương Không nói: “Ai da, Ngũ hoàng tử, cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn thấy.”