Chương 34

Lúc Thanh Nhụy chạy tới, cục diện trong điện đã rối loạn.

Tiểu Lại Tử vội vàng chạy tới đỡ Hoàng Đế tay chân mềm nhũn lên, một lần nữa đỡ lên trên giường. Hoàng Hậu vội vàng lại đi tới vỗ lưng, an ủi ông ta.

Trong lúc đó hai tên thái giám một trái một phải đỡ chặt lấy hai nách Vương Du, để hắn cách xa ra khỏi Ngô Thận, cùng lúc đó, chủy thủ trong tay Vương Du cũng theo tay Vương Du rút ra khỏi ngực Ngô Thận..

Máu của Ngô Thận từ miệng vết thương phun ra, tạo hành một đường cong bay lên không trung, tựa như cầu vồng máu trên bầu trời, chiếm lấy tầm mắt và nội tâm của từng người.

Thanh Nhụy đứng một bên, hoàn toàn không thể can thiệp, giống như người ngoài cuộc, chỉ có thể lo lắng dậm chân.

Vương Du không ngừng hét to: “Buông ta ra! Buông ta ra! Ta muốn gϊếŧ hắn!” liều mạng giãy giụa. Bởi vì là hoàng tử, sợ làm bị thương hắn cho nên bọn thái giám đều cực kỳ chú ý sức lực trên tay..

Rất khó giữ được trừng mực, vừa không cẩn thận một chút lại để Vương Du thoát ra.

Chỉ một thoáng, động tác của Vương Du ở trong mắt Thanh Nhụy liền như hình ảnh trong tranh.

Mũi đao trong tay Vương Du đang nhắm thẳng vào đầu Ngô Thận,càng ngày càng gần.

Thanh Nhụy nhìn Ngô Thận, hắn đang ngồi quỳ trên mặt đất, một tay chống đỡ. Một tay kia che ngực, giữa khe ngón tay hắn cũng không cản được máu tươi đang tuôn ra như suối.

Sắc mặt hắn trắng bệch, gân xanh nổi lên, hô hấp khó khăn. Tinh thần hoảng hốt, căn bản không kịp trốn tránh công kích của Vương Du.

Chủy thủ trên tay Vương Du chỉ cách đỉnh đầu Ngô Thận có một quyền,

Thanh Nhụy cảm thấy hô hấp của mình ngừng lại.

Nàng đột nhiên vươn tay ra lao về phía chủy thủ trong tay Vương Du.

Chỉ một lát sau, cảm giác đau đớn từ bàn tay truyền khắp cơ thể Thanh Nhụy.

Nàng mở mắt ra, nội tâm dần thả lòng xuống. Cũng may, không có thương tổn đến Ngô Thận, vẫn còn cách đỉnh đầu hắn mấy phân.



Vương Du trơ mắt nhìn lòng bàn tay Thanh Nhụy chảy máu, xuyên qua chủy thủ tạo thành từng nhánh tựa như dòng suối nhỏ cuối cùng chảy xuống thấm và đất.

Trái tim Vương Dư cũng theo dòng máu kia rơi vào thế giới đen tối u ám trong lòng đất.

Thanh Nhụy! Phản bội hắn! Nang vì Ngô Thận mà phản bội hắn! Không phải bọn họ chính là bằng hữu tốt nhất với nhau sao? Vì sao? Không phải nàng đã từng nói, cả đời này ta có thể tin tưởng nàng sao?

Nàng gạt ta! Nàng gạt ta!

Vương Du buông tay, chủy thủ theo tiếng vang rơi xuống đất, suy sụp lùi về sau mấy bước, không thể tin được nhìn chằm chằm Thanh Nhụy.

“Vì sao?” Ngô Thận run rẩy hỏi Thanh Nhụy, từ sau khi cả nhà mất đi chưa từng có ai đối xử tốt với hắn như thế. Vì sao nàng lại nguyện ý vì hắn, không màng tất cả.

Trong mắt Thanh Nhụy, Ngô Thận yếu ớt như một con búp bê sứ, những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt hắn càng làm thêm cảm xúc thống khổ.

Thanh Nhụy Dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải bị thương của mìn, xúc động nói: “Ta không muốn ngươi chết,” Nghĩ đến hắn chết đi, nàng sẽ vô cùng sợ hãi, nàng chưa từng nghĩ tới mình có thể coi trọng một người tới mức đó, coi trọng đến mức ngay cả mạng mình cũng không cần..

Tay nàng đau quá, làm da trên mặt hắn mềm mại như vậy xúc cảm nhất định rất tốt, nàng thật sự vọt vào lòng hắn khóc thật lớn, cảm nhận xúc cảm, độ ấm đó.

Bọn họ cứ lệ nóng quanh tròng như vậy đối diện nhau······

Nhìn thấy tất cả những thứ này, Vương Du chỉ cảm thấy trong cơ thể có luồng khí nóng thiêu đốt xông vào đầu, hắn lắc đầu, đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm, ngã xuống đất.

Thanh Nhụy nghe bọn thái giám, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đồng thời gọi Vương Du.

Lúc này nàng mới khôi phục lại tinh thần đi thăm Vương Du.

Tuy rằng Hoàng Thượng tức giận, những vẫn gọi người tới đưa Vương Du và Thanh Nhụy về cung.

Lúc rời đi, Thanh Nhụy vẫn còn lưu luyến từng bước nhìn Ngô Thận.

Ngô Thận tuy rằng khó chịu, nhưng là đương Thanh Nhụy ánh mắt xem hắn thời điểm, hắn vẫn là nỗ lực xả ra cái tươi cười. Hắn giống như ở đối nàng nói, hắn thực hảo, không cần lo lắng.

Hoàng đế tức giận đến nghiêng đầu nhắm mắt lại, ôm ngực mở miệng thở hổn hển.



Ông ta giơ tay ra hiệu dừng lại Tiểu Lại Tử và hoàng hậu đang vỗ lưng dừng lại.

Một lúc sau, hoàng hậu nhìn sắc mặt hỏi hoàng thượng nên xử lý Ngô Thận như thế nào.

Hoàng đế trong lòng phát lạnh, giống như chạy trăm tám ngàn dặm, không còn chút sức lực, liền vung tay bảo hoàng hậu muốn xử lý như thế nào thì xử ông ta mặc kệ.

Sau đó để Tiểu Lại Tử đỡ mình vào tẩm điện.

Lúc đi đến chỗ rẽ, Tiểu Lại Tử nghe thấy Hoàng Hậu nói với Ngô Thận, giao hắn cho Đông Xưởng thẩm vấn xử lý. Nếu một ngày hắn không thừa nhận là ai sai khiến gϊếŧ chết Tĩnh tần, hắn cũng đừng mong có một ngày được yên.

Tiểu Lại Tử giật mình! Ý của Hoàng hậu là không muốn cho Ngô Thận đường sống.

Đông Xưởng đề đốc Uông Thành, bởi vì lần trước muốn ‘ ăn ’ hắn không thành, vốn đã ghi hận trong lòng.

Uông Thành này âm ngoan độc ác, có thù tất báo, hắn ta có thể để Ngô Thận được sống hay sao?

Tiểu Lại Tử im lặng đi theo Hoàng Thượng vào tẩm điện.

Đợi tới lúc Vương Du mở mắt ra thì đã nằm trên giường, nhìn sắc trời bên ngoài đã tối đen.

Tay Thanh Nhụy đã được băng bó. Nàng có hơi bất ngờ khi Vương Du tỉnh dậy. Vương Du không nói lời nào.

Thanh Nhụy vội vàng đem thuốc tới muốn đút cho Vương Duy uống.

Vương Du quay đầu đi không uống.

Thanh Nhụy thuyết phục thêm vài lần nữa, hắn lại cầm chén đâp nhát xuống đất. Bàn tay đang bị thương của Thanh Nhụy cũng bị thuốc nóng làm cho phỏng lên.

Vương Du chỉ nhíu mày một chút, sau đó lại quay người nằm xuống. Thanh Nhụy nhìn thấy động tác hắn lau nước mắt. Thanh Nhụy thật sự rất muốn phát hỏa, bản thân mình còn đang lo lắng cho Ngô Thận không biết tình huống bên kia bây giờ như thế nào. Tiểu tử này còn muốn cáu kỉnh tới khi nào, hoàng tử có gì đặc biệt hơn người sao? Nên nhường nhịn như thế nào? Nên quản hắn như thế nào? Nên đánh mạnh vài cái vào mông, đảm bảo sẽ không còn tâm bệnh gì nữa.

Nàng ngồi xổm xuống thu dọn những mảnh gốm vụn, lại thở dài, quên đi, dù sao cũng là đứa trẻ mới mất mẹ, nên hiểu cho hắn. Không uống thuốc thì không uống thuốc, dù sao đây cũng là tâm bệnh, thứ này phải để tự bản thân hắn nghĩ thông suốt.