“Không thể sao? Sớm muộn gì cũng biết, đau dài không bằng đau ngắn mà.”
Đúng là cũng có lý. Nhưng... Dù sao cũng không tưởng tượng được khi Lục hoàng tử biết được sẽ như thế nào. Nàng không dám nghĩ tới, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy tràn đầy hoảng sợ.
Đột nhiên nghe có người kêu Thanh Nhụy ở cửa, thanh âm dồn dập, có vẻ như vô cùng nôn nóng…
Người đến là Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử Vương Chấn, năm nay mười lăm. Mới sinh ra mẫu thân đã chết.
Không có sự ủng hộ của mẫu tộc, hoàng hậu lại muốn làm ra vẻ rộng lượng cho nên phương châm dạy dỗ hắn và lục hoàng tử đều là cho ăn no mặc ấm, tốt nhất trở thành một kẻ ăn chơi trác táng vô năng.
Vương Chấn cũng không phụ Hoàng Hậu dốc lòng chăm sóc, bây giờ đã trở thành một cậu nhóc béo. Suốt ngày đi theo sau lưng Tam hoàng tử, lấy nói xấu Hoàng hậu làm niềm vui.
Khi Vương Chấn chạy tới vừa đỡ tường, vừa thở hổn hển.
Thanh Nhụy chờ hắn ổn định lại hơi thở, đại khái khoảng một phút cũng đi qua, mới nghe hắn nói. Hôm nay, lúc đi học Tứ đệ cùng Ngũ đệ đã nói với Vương Du chuyện mẫu thân hắn đã chết.
Ai là người ra tay cũng nói ra hết.
Sau đó bọn họ liền ở đó xúi giục, kích động nếu là hắn khẳng định cũng không thể chịu nổi khẩu khí ác độc này.
Vương Chấn thấy Vương Du mặc kệ phu tử quản giáo, trực tiếp tức giận chạy ra ngoài.
Biểu tình kia vô cùng dọa người, giống như muốn gϊếŧ người!
Thanh Nhụy vừa nghe tới đây, vội vàng nghĩ đến có thể hắn chạy đi tìm Ngô Thận liều mạng. Vội vàng muốn chạy tới Ngự Thư Phòng.
Phù Dung lại giữ cổ tay nàng lại, nói: “Ngươi muốn chạy đi đâu?”
Thanh Nhụy nhất thời không thoát được, quát lớn: “Cô cô, ngài không biết sao? Không nhìn thấy Lục hoàng tử hắn rất có khả năng đã chạy đi tìm Ngô Thận liều mạng.” Nàng muốn đi ngăn cản hắn.
Phù Dung thẳng lưng, nắm cổ tay nàng càng chặt hơn: “Yên tâm đi, có lẽ Lục hoàng tử vừa nghe tin mẫu thân qua đời liền không vui, chạy tới chỗ nào thanh tĩnh thôi?”
Đây rõ ràng là muốn giữ nàng lại.
“Phù Dung! Buông tay!”
"Ai! Ngươi lo lắng cho chủ tử cũng có thể hiểu được, nhưng không cần rối loạn không đúng mực. Không bằng nghĩ xem hắn có thể đi đâu, ta cùng ngươi đi tìm?"
Ta biết Lục hoàng tử thời gian lâu hơn ngươi, hiểu rõ hắn hơn ngươi, hắn tuyệt đối không phải một hài tử bốc đồng.
À...hắn thích trèo cây ở hậu hoa viên. Nếu không chúng ta cùng tới đó tìm? "
Thanh Nhụy sao có thể chấp nhận ở đây tiêu tốn miệng lưỡi, thời gian với bà ta cơ chứ, tức giận nói: “Phù dung! Nếu hôm nay vì ngươi ngăn cản để Lục hoàng tử xảy ra chuyện. Vậy Thanh Nhụy ta chính là người đầu tiên không tha cho ngươi!”
Thanh Nhụy ở trước mặt bà ta luôn thận trọng, dáng vẻ cúi đầu khom lưng, đột nhiên bướng bỉnh không nghe lời như vậy đây là lần đầu tiên.
Phù Dung nhất thời cảm thấy mình không giữ được thể diện, tức giận nói: "Ta là trưởng bối của ngươi! Ngươi lại dám nói chuyện với ta như vậy!"
Không buông thì như thế nào? Chẳng qua cũng chỉ là một nha đầu mà thôi, còn có Hoàng Hậu nương nương chống lưng cho bà ta, nàng chỉ là một nha đầu dựa vào đâu mà dám hất hàm sai khiến?
Thanh Nhụy không muốn tiếp tục dây dưa với bà ta, vì thế dùng tay còn lại muốn thoát khỏi gọng kìm của bà ta.
Phù Dung cũng dùng tay còn lại bắt lấy tay nàng.
Vương Chấn cũng gia nhập vào, có ý muốn tách bọn họ ra: “Các ngươi mau dừng lại!”
Cục diện nhất thời lâm vào hỗn loạn.
Đột nhiên, Phù Dung bị Thanh Nhụy nắm lấy mu bàn tay, muốn giơ tay tát bà ta một cái.
Nào ngờ tới Thanh Nhụy lại đánh trước, Vương Chấn bị đẩy lùi ngã xuống đập mông xuống đất.
Phù Dung hoảng hốt, nhất thời bị phân tâm, Thanh Nhụy cắn vào mu bàn tay của Phù Dung vẫn đang nắm chặt cổ tay mình, trong nháy mắt còn dẫm mạnh lên mu bàn chân bà ta.
Phù Dung buông tay, lùi lại vài bước không ngừng hét lên, lợi dụng khoảng trống này, Thanh Nhụy bỏ chạy.
Phù Dung muốn đuổi theo, lại nghe thấy Vương Chấn sờ mông mình kêu: "Này a a a Phù Dung. Ta đau!"
Phù dung quay đầu vội la lên: “Nhị hoàng tử, tiểu tổ tông. Ngài tự mình đứng dậy gọi thái y, lão nô còn có chút việc.” Bà ta quay đầu cũng muốn chạy đi.