Hoàng Thượng bị Hoàng Hậu nói trúng tâm sự.
Nhi tử, ngoại trừ Đại hoàng tử chết yểu, đứa nhỏ nhất chính là lão lục.
Tâm tư của con người không thể nào công bằng được. Sẽ luôn có người mình thích và người không thích. Nhưng điều đó cũng không đại biểu cho việc Hoàng thượng muốn xa lạ với mấy người bọn họ.
Đừng nhìn vị hoàng đế này cả ngày không làm việc đàng hoàng, không phải luyện đan thì chính là ngồi thiền. Nhưng ông ta vẫn có một chút cái gọi là từ phụ.
Hoàng hậu nhìn biểu tình của Hoàng thượng đã biết có tác dụng, lại nói: "Hoàng thượng! Hơn nữa hôm nay nếu không xử lý nô tài này, sau này trong cung tất cả mọi người sẽ làm theo, không coi hoàng quyền ra gì muốn gϊếŧ ai thì gϊếŧ, không phải hậu cung sẽ đại loạn sao?”
Hoàng Thượng nhíu nhíu mày. Ông ta không thích quản lý triều đình, quá mệt mỏi quá hại não. Cho nên giao cho Hoàng Hậu xử lý.
Chỉ là gần đây ông ta phát hiện, Hoàng Hậu cái gì cũng muốn quản, khiến ông ta cảm thấy bó tay bó chân, vô cùng khó chịu.
Ông ta nhìn chằm chằm Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Hoàng thượng nói: “Hoàng Hậu, ngươi đang nói nhảm gì vậy?
Vậy tam đệ tốt kia của ngươi ở ngoài cung chơi bời lêu lổng, cường đoạt dân nữ, thậm chí bởi vì trên mắt quan viên mấy hạt mụn, không quen nhìn liền cho người đánh hắn thì sao?
Tại sao ngươi vẫn mặc kệ? Sao lại không thấy ngươi xử trí?” Hoàng thượng vỗ mạnh xuống bàn phát ra tiếng vang nặng nề, như sấm rền trước mưa to: “Đừng tưởng rằng trẫm cái gì cũng mặc kệ, thì không biết gì cả.”
Hoàng Hậu vội vàng quỳ xuống, run giọng nói: “Hoàng Thượng! Thần thϊếp tuyệt đối không có ý này?”
Hoàng đế giơ tay, nói bà ta câm miệng. Không muốn nghe người này lấy cớ thêm nữa. Nữ nhân này, lúc trước ở trước mặt mình như chim nhỏ nép vào người, còn tưởng rằng là một nữ nhân dịu dàng hiểu biết đúng mực. Hiện giờ xem ra, là do mình nhìn lầm người.
Trong kinh thành nhiều thứ bẩn thỉu như vậy, Hoàng thượng chưa bao giờ để ý tới. Chỉ đơn giản là bất mãn với Hoàng hậu là bà ta mà thôi.
Khi một nam nhân vô năng phát hiện ra nữ nhân của hắn chỗ nào cũng tốt cũng mạnh hơn mình, nội tâm hắn nhất định sẽ mất cân bằng. Nhiều năm trôi qua, hoàng đế cũng không còn mê luyến bà ta như lúc trước nữa.
Hoàng hậu không quan tâm những thứ này, chỉ cần có quyền lực trong tay, những thứ còn lại chẳng qua là mây bay. Hơn nữa, tâm của bà ta chưa bao giờ đặt trên người Hoàng đế.
Sau một hồi im lặng, hoàng hậu lại hỏi: "Hoàng thượng, người muốn xử trí Ngô công công như thế nào?"”
Bên kia, Phù Dung cô cô nói muốn mang đồ tới đây, liếc sắc mặt của Thanh Nhụy nói: “Thanh Nhụy chỉ vừa mới thành hôn, phu quân liền có chuyện. Người có đau lòng hay không?”
Thanh Nhụy không lộ cảm xúc: “Phù Dung cô cô, đang nói gì vậy ? Ta và Ngô Thận vì sao kết thành phu thê lúc đó ngài cũng có ở đó. Chẳng qua đó cũng chỉ là kế sách tạm thời mà thôi, căn bản không có tình cảm. Nếu đã không có tình cảm thì vì sao lại phải đau lòng.”
Phù Dung khẽ cười nói: “ Vậy thì tốt, làm khó Hoàng Hậu nương nương còn nhớ tới ngươi, nàng nói nàng mới tự mình tứ hôn cho ngươi, kết quả không qua một đêm lại bắt nam nhân của ngươi đi, cảm thấy rất ngại với ngươi. Nương nương để ta tới đây trấn an ngươi, nói ngươi yên tâm, không cần quá đau lòng. Cùng lắm thì, về sau lại chỉ hôn cho ngươi với một nam nhân khác.”
Mọi kinh mạch trên người Thanh Nhụy đều thẳng tắp không ngừng sụp đổ, nàng có không cách nào buông lỏng cảm xúc, cố kéo khuôn mặt tươi cười nói: “Vất vả cho Hoàng hậu còn nghĩ đến nô tỳ, cô cô làm phiền ngài trở về cảm tạ Hoàng hậu nương nương thay cho ta, Thanh Nhụy không có việc gì cả."
Cố ý chọn ngày thành hôn thứ hai tới bắt người, thì ra cũng phí thời gian vì nàng! Xem ra, Hoàng Hậu đã biết, tâm của nàng không hướng về phía bà ta. Đây là cảnh cáo giành cho nàng.
Phù Dung đắc ý cười cười, cố ý nhìn vào trong phòng, nàng hỏi: "Lục hoàng tử đâu? Sao vậy còn chưa tan học ư?"
Thanh Nhụy trong đầu đột nhiên cảnh tiếng nổ lớn.
Phù Dung này không chỉ muốn lợi dụng việc Ngô Thận gϊếŧ Tĩnh tần để cảnh cáo nàng, hơn nữa, còn muốn hủy hoại lòng dạ của Lục hoàng tử.
Hoàng hậu thật đúng là giỏi bày mưu tính kế chỉ làm một việc có thể giải quyết được phản đồ Ngô Thận, còn có một người không nghe lời là nàng, thuận tiện còn muốn kéo theo cả Lục hoàng tử xống ngựa có khả năng đe dọa.
Thanh Nhụy cười nói: “Phù Dung cô cô, ngài làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn nói chuyện này cho Lục hoàng tử sao?”