Thanh Nhụy nói: “Là do ngươi có tâm tư dơ bẩn chỉ vì đơn thuần muốn bò lên trên nên có thể tùy ý gϊếŧ người. Làm ra những chuyện không nên làm. Công công, nếu thật sự như vậy, Thanh Nhụy vô cùng khinh thường ngài. Ta không phải người tốt, lúc mất mùa đói kém vì lấp đầy bụng có thể đoạt đồ ăn với người khác thậm chí còn tự tay gϊếŧ người. Nếu người khác đã chèn ép ta, ta cũng sẽ nỗ lực để phản kích. Nhưng ta sẽ không hạ độc thủ với một người lương thiện không có sức phản kháng. Công công, xin hỏi Tĩnh tần đã làm sai cái gì? Vì sao mà nàng ấy lại phải chết? Nàng chỉ muốn bảo vệ như tử của mình nên dùng một chút thủ đoạn! Nàng đã sai cái gì!”
Ngô Thần uống cạn ly rượu trong tay. Nặng nề đặt ly rượu xuống, va vào mặt bàn phát ra âm thanh chói tai.
Hắn đứng dậy đi đến trước mặt Thanh Nhụy.
Hắn cao hơn nàng nửa cái đầu, hắn từ trên cao nhìn nàng. Biểu tình phẫn nộ, đây là lần đầu tiên Thanh Nhụy nhìn thấy sự tức giận trên mặt hắn. Hắn có thể có ôn nhu tươi cười, cũng có thể mặt không biểu cảm, nhưng chân chính phẫn nộ lại cực kỳ hiếm thấy. Dường như người này chưa bao giờ trở nên kích động. Đây là lần đầu tiên.
Khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến mức Thanh Nhụy có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ẩm ướt nóng rực của hắn.
Những lời chất vấn Thanh Nhụy giống một thành đao, đâm từng nhát từng nhát vào trái tim hắn. Những thứ mà hắn luôn cố tình che giấu lại bị nàng vô tình lột ra hết. Nói hắn sao có thể không tức giận.
“Ai nói với ngươi, ta là một người lương thiện?
Ta đã từng nói với ngươi, ta chính là một kẻ độc ác, một kể không phân xanh đỏ đen trắng, thị phi đúng sai, chỉ cần đạt được mục đích ta có thể làm hết mọi thủ đoạn!
Có phải trong khoảng thời gian này, ta đối với ngươi quá tốt, làm ngươi nghĩ lầm ta là một người lương thiện hay không?
Vậy thì, sau này xin ngươi nhớ cho rõ. Ta là ma quỷ tàn nhẫn độc ác, tốt nhất đừng có những ảo tưởng không nên có với ta.”
Ngô Thận thở hổn hển, ngồi ở mép giường.
Hiện tại phẫn nộ của hai người đều đạt tới đỉnh điểm.
Thanh Nhụy không biết theo ai. Cũng không có nơi nào để đi, dứt khoát trực tiếp ngồi xuống giường.
Hai người im lặng không nói gì, mỗi người đều tự tiêu hóa cảm xúc của mình.
Đợi thật lâu. Thanh Nhụy cũng không còn tức giận như lúc trước nữa. Mí mắt nặng nề gục xuống.
Nhìn thấy Ngô Thận dứt khoát chỉ lo cho bản thân hắn cởi giày, quần áo không cởi, vớ không cởi, trực tiếp lên giường, để nàng một mình, đắp lên chăn chuẩn bị ngủ!
Này ······ không cho ta tốt mà ngươi còn muốn ngủ!!!
Thanh Nhụy không phục, cũng nằm lên, đắp chăn lên giữ khoảng cách xa nhau.
Qua một hồi lâu, Thanh Nhụy cảm thấy có hơi lạnh.
Chăn không che được hết toàn thân.
Không còn cách nào khác, muốn cùng nhau đắp kín, nhất định phải cùng dựa sát vào người Ngô Thận, tiếp xúc da thịt.
Thanh Nhụy cắn răng một cái, trực tiếp kéo chăn về phía mình.
Ngô Thận vốn dĩ đã không ngủ được, còn bị cướp chăn như thế hỏa khi cũng dần bốc lên.
Kết quả là, hai người bắt đầu đại chiến đoạt chăn như mấy con gà con.
Khoảng mười mấy giây, hai người cướp cướp,
Đột nhiên lại khó hiểu biến thành ôm nhau.
Hai người đều là giật mình.
Hô hấp giao giao nhau, đôi môi mê người của Ngô Thận chỉ cách Thanh Nhụy hai ngón tay.
Thanh Nhụy cảm thấy toàn thân mình như bị thiêu đốt không còn lại gì.
Khoảnh khắc hô hấp nàng tạm dừng lại, Ngô Thận lại khẽ dẫm vào cẳng chân nàng, xuống giường.
Từ trong ngăn tủ, lấy một chiếc chăn bông khác, trải ở chân giường, trực tiếp chìm vào giấc ngủ.
Ngủ! Cứ như vậy mà ngủ!
Thanh Nhụy hung hăng nghiến răng.
Ngày hôm sau, hai người như hai con tằm một đen một xanh nhìn rất kỳ lạ.
Buổi chiều, Vương Du đi học, nàng rảnh rỗi không có việc gì làm, một mình ngồi trên ghế, tay đỡ mặt, suy nghĩ mọi chuyện.
Nói thực ra, tuy rằng Ngô Thận gϊếŧ Tĩnh tần.
Là một người đứng xem, nàng không thế nào hận Ngô Thận. Chỉ cảm thấy rất tức giận mà thôi.
Nàng suy nghĩ, nếu để Vương Du biết thì phải làm sao. Nàng rất lo lắng, Vương Du làm ra chuyện điên cuồng gì.
Sợ cái gì liền tới cái đó.