Chương 16

Uyển phi không cam lòng nhìn chằm chằm Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu khinh thường nhìn nàng ta, dù sao cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi. Không có đầu óc, ngu xuẩn!

“Uyển phi, ngươi nhất định đã bị tiểu nhân nào đó lừa gạt.” Hoàng Hậu liếc mắt nhìn Thúy Lan đã sớm run rẩy không ngừng: “Người đâu, bắt nô tỳ tung tin đồn nhảm vu oan hại người này lại cho bổn cung. Vả miệng. Đánh đến lúc không nói được mới thôi.

Đưa ra ngoài điện để những nô tài đó nhìn cho rõ, đây là kết cục của những kẻ đưa lời gièm pha, vu oan hại người. Bổn cung muốn nhìn xem còn có ai dám làm loạn khua môi múa mép.”

Thúy Lan kêu tha mạng, vẫn bị kéo đi ra ngoài.

Uyển phi ngồi phịch xuống ghế, vốn muốn chọc giận hoàng hậu, không ngờ vẫn bị bà ta chiếm thế thượng phong! Bản thân mình còn suýt chút nữa cũng dính vào!

Vì sao! Vì sao mình vĩnh viễn không thắng được Hoàng Hậu!

Hoàng Hậu vô cùng thỏa mãn nhìn sắc mặt của Uyển Phi, nói: “Nếu Ngô công công cùng Thanh Nhuỵ đã tình đầu ý hợp, vậy bổn cung liền ban cho hai người trở thành đối thực* được chứ?”

(Đối thực: chỉ cuộc hôn nhân của thái giám và cung nữ)

Ngô Thận vội vàng tạ ơn, thuận tiện kéo Thanh Nhụy đang ngây người cúi xuống dập đầu tạ ơn.

Hoàng Hậu chỉ nói, thời gian định sau Tết âm lịch.

Ngô Thận vẫn còn một thỉnh cầu: “Hoàng Hậu nương nương, có thể để Thanh Nhụy hành hình Thúy Lan được không?” Hắn nghĩ nếu nữ nhân này đã cứu mạng mình, vậy lần này để hắn giúp nàng tạo uy phong trong cung, cũng coi như hắn trả ơn cho nàng.

Hoàng Hậu nương nương không ý kiến với thỉnh cầu này của Ngô Thận. Hơn nữa, bà ta tin nha đầu Thanh Nhụy này nhất định sẽ xuống tay ác hơn với Thúy Lan so với nhưng người khác.



Chỉ là, bà ta có hơi kinh ngạc với thái độ bảo vệ Thanh Nhụy này của Ngô Thận.

Bà ta gật đầu nói được.

Hoàng Hậu nói mệt, để mọi người đi hết. Uyển phi cũng tức giận rời đi.

Ngô Thận dẫn theo Thanh Nhụy dẫn tới cửa Khôn Ninh Cung. Nhìn Thúy Lan đang quỳ trên nền tuyết.

Ngô Thận nói: “Đây là kẻ thù luôn gây rắc rối cho ngươi, ta thay người xin một cơ hội trả thù lại.

Để cho những người này biết, đắc tội với ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp, co hiểu không?”

Thanh Nhuỵ có hơi sững sờ, thật ra nàng cũng đã từng gϊếŧ người. Lúc đó nạn đói hoành hoành, vì muốn sống nàng cũng từng gϊếŧ những kẻ muốn cướp đoạt đồ ăn, muốn gây rối với mình.

Nàng thầm cảm kích Ngô Thận. Nàng đi đến trước mặt Thúy Lan bị trói chặt.

Thúy Lan quỳ trong tuyết, cái lạnh thấu xương không thể che giấu hận ý đang dâng trào trong nội tâm ả ta.

Ả ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn chằm chằm Thanh Nhụy.

Hốc mắt đỏ hoe, tràn ngập tơ máu. Làm cho ả ta như quỷ ma bò từ địa ngục

Ả quát lên: “Thanh Nhuỵ! Nếu ngươi dám đυ.ng đến ta, ta hóa thành lệ quỷ cũng tới tìm ngươi đòi mạng.”

Thanh Nhuỵ cúi người, nâng cằm ả ta lên nghiền ngẫm nói: “A, ta chưa bao giờ tin quỷ thần.



Nếu quỷ thần ở trên trời linh thiêng. Sẽ không để cho loại ác nhân như ngươi sống đến tận bây giờ.”

“Ác? Cái gì là ác!

Ngươi là người Hoàng Hậu phái tới, ngươi không thật tình đối xử với Lục hoàng tử.

Mà ta toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì Lục hoàng tử. Hắn lại không hề liếc mắt nhìn ta một cái.

Ta không cam lòng! Dựa vào cái gì loại người như ngươi lại được nhiều người bảo vệ như vậy? Mà ta lại không thể.”

“Chính bản thân ngươi tâm lý vặn vẹo, còn muốn ăn vạ trên đầu ta? Ha ha, thật buồn cười.”

“Ta nguyền rủa ngươi! Ngươi vĩnh viễn sẽ không được yên! Cho dù chết, ta cũng sẽ bò ra từ âm tào địa phủ tới lấy mạng ngươi!”

Bàn tay Thanh Nhuỵ đánh tới, khóe miệng Thúy Lan liền chảy máu.

Nàng lười nói nhiều với ả ta, năm lần bảy lượt gây rắc rối cho nàng, hiện tại đã có cơ hội, nàng sẽ cho ả ta hưởng thụ cho thật tốt.

Nàng dùng tấm ván gỗ phủ kín đinh sắt, đánh từng cái từng cái thật mạnh vào miệng Thúy Lan.

Thúy Lan bị nàng nắm tóc kéo đầu lên. Ngoài miệng dính đầy máu, lệ rơi đầy mặt.

Ngay cả tiểu thái giám không chế Thúy Lan thay cho nàng cũng không đành lòng nhìn cảnh này, tất cả nhắm hai mắt lại.

Bọn họ nghĩ, nha đầu Thanh Nhụy này không chọc được, quá tàn nhẫn. Bộ dạng đáng ngươi kia y nhử ma quỷ đoạt mạng. Trong không khí phảng phất tiếng khóc nức nở và mùi máu tươi của Thúy Lan, làm người xung quanh không ngừng dựng tóc gáy.