Chương 2: Quá khứ của cô

Máy bay chịu ảnh hưởng của đợt khí lưu, không ngừng rung lắc, Lâm Mộc ngủ không sâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê lại nằm mơ, mơ thấy quãng thời gian tuổi trẻ của cô.

Bạn trai thẳng tiến sang Đức du học, cô nước mắt lưng tròng nhìn anh đi vào cửa kiểm tra an ninh; cuối cùng anh cũng về nước, cầu hôn với cô, cô bắt đầu lên kế hoạch tu sửa lại căn nhà kiểu Tây; cô đột nhiên nổi hứng, đề nghị cả nhà cùng nhau đi du lịch một chuyến, cha mẹ đồng ý, anh cũng đồng ý; anh ân cần đề nghị để anh lái xe, cô lại xung phong ngồi vào vị trí cầm lái.

Tỉnh giấc khỏi cơn mơ, cảnh vật bên ngoài cửa sổ dường như nhập làm một với cảnh đẹp trong mơ, mây trôi bồng bềnh, ánh sáng bao quanh, tia nắng vàng ấm áp rơi xuống mu bàn tay, những ngón tay lạnh lẽo ấm dần lên. Máy bay đã tiến vào không phận của Đức, cô vẫn mơ màng cho rằng mình đang còn lái xe trên đường núi.

Lâm Mộc lấy đồ dùng vệ sinh ra khỏi túi, ngẩng đầu lên thấy Tiêu Hoài đang tập trung nhìn vào máy tính, trên màn hình đủ loại số liệu xanh xanh đỏ đỏ, những đường uốn khúc biểu thị cho xu hướng thị trường.

Dường như suốt mười mấy tiếng qua anh đều trong trại thái làm việc, ngoài tối hôm qua bỏ ra hơn một tiếng đồng hồ để nói chuyện với cô ra thì không hề ngủ nghỉ.

Cô rón rén đứng lên đi rửa mặt, tránh làm phiền đến anh.

Một lát sau Lâm Mộc trở lại chỗ ngồi, Tiêu Hoài vẫn đang làm việc, không hề chú ý đến việc cô đã từng rời khỏi chỗ.

Không biết qua bao lâu, máy bay đã đến Bavaria, bắt đầu giảm độ cao. Tiêu Hoài đã hoàn thành việc phân tích một mớ số liệu phức tạp, tắt máy tính.

Khi Tiêu Hoài đưa mắt nhìn sang, Lâm Mộc lập tức nhắm mắt lại.

Anh nhanh nhạy phát hiện ra động tác nhỏ của cô. Không chỉ có thế, anh còn để ý thấy vẻ ngoài của cô có chút thay đổi.

Mái tóc dài chấm lưng đã được chải lại, để lộ vầng trán và đôi hoa tai ngọc trai, cô đã trang điểm lại, gương mặt thanh tú, thần thái điềm tĩnh đoan trang.

Tiêu Hoài lẳng lặng quan sát Lâm Mộc, hàng mi dày của cô khẽ động, bỗng nhiên mở mắt.

Anh lên tiếng trước khi cô kịp mở miệng: “Chuẩn bị hạ cánh rồi, cài dây an toàn lại đi.”

Lâm Mộc cúi đầu nhìn, đúng là cô quên cài dây an toàn rồi. Khó trách cứ cảm thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình, thì ra tại bản thân sơ ý.

Cô nhỏ giọng nói cảm ơn, lập tức làm theo, ngẩng đầu lên thấy một anh chàng da trắng ngang qua lối đi, vẻ mặt có vẻ đau đớn.

Anh chàng da trắng đi đến hàng cuối, khi cúi xuống ngồi vào chỗ thì cơ thể không ngừng run rẩy.

Quan sát anh ta vài giây, Lâm Mộc tháo dây an toàn đứng dậy.

Cô chạy đến trao đổi với anh chàng kia. Đối phương nói không thành câu, chỉ mải lắc đầu, đột nhiên mất kiểm soát mà đập đầu vào lưng ghế trước mặt.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, nữ hành khách nhát gan chợt hét lên, hành khách ngồi hai bên cũng sợ hãi né sang một bên, không khí trong khoang hạng nhất bỗng trở nên hỗn loạn.

Lâm Mộc dùng hết sức mình giữ lấy đầu anh chàng kia, ngăn không cho anh ta tiếp tục tự tổn thương mình. Không ngờ anh ta nghiêng mặt qua, há miệng cắn lên cổ tay trái của cô, sợi lắc tay thủy tinh màu tím liền bị đứt.

Mắt thấy hàm răng trắng của anh ta chuẩn bị cắn xuống da cô, giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, một cánh tay thon dài có lực kịp thời giữ chặt lấy cổ anh ta.

Lâm Mộc sửng sốt, ánh mắt di chuyển từ cánh tay này nhìn lên, dừng lại trên chiếc măng sét bằng đá quý sáng bóng.

Là Tiêu Hoài.

Lâm Mộc mỉm cười, chưa kịp lên tiếng, Tiêu Hoài đã đưa bàn tay còn lại bắt lấy cổ tay trái của cô đưa ra ngoài, giải cứu nó khỏi nguy hiểm.

Cảm giác gồ ghề giữa lòng bàn tay khiến Tiêu Hoài Nghĩ cô đã bị thương nghiêm trọng, nhưng anh lại không thấy miệng vết thương, chỉ thấy một vết sẹo rất bắt mắt.

Vết sẹo vòng ngang qua cổ tay trái, mảnh mà sâu, chắc chắn không thể là vết thương do tai nạn tạo thành.

Tiêu Hoài sững sờ.

Lâm Mộc không để ý đến sắc mặt của Tiêu Hoài, cổ tay của cô bị anh nắm lấy, cô vội dùng tay phải giữ chặt gáy của anh chàng da trắng.

Toàn thân anh ta co giật, càng lúc càng kịch liệt, cả người đều run rẩy, dịch nôn màu vàng từ miệng phun ra, tất cả bắn hết lên áo khoác của cô.

Cô không nhíu mày lấy một cái.

Hơn một phút sau, anh ta không còn co giật nữa. Lâm Mộc đặt anh ta nằm thẳng xuống giữa lối đi, nâng đầu lên cao, nhìn triệu chứng của anh ta từ từ mất hẳn rồi chìm vào hôn mê, lúc này sức lực toàn thân mới được thả lỏng.

Tiêu Hoài đưa hai tay đỡ vai cô, lúc này nhân viên tổ bay mới vây lại, anh lặng lẽ không chút dấu vết buông cô ra.

Lâm Mộc và người bệnh bị đưa ra khỏi khoang hạng nhất. Cô giải thích với đội bay rằng trong quá trình máy bay hạ cánh áp xuất bị thay đổi, huyết áp trong não bộ bệnh nhân nhanh chóng tăng cao, dẫn đến bệnh động kinh phát tác.

Cơ trưởng lập tức liện lạc với đài chỉ huy, chuẩn bị hạ cánh sớm.

Khi Lâm Mộc trở lại chỗ ngồi, khoang hạng nhất đã yên tĩnh trở lại.

Michiko thấy cô quay lại, nghiêng người nói thầm bên tai Tiêu Hoài. Cô không nghe thấy Michiko nói gì, chỉ nghe Tiêu Hoài trả lời bằng tiếng Đức: “Cô Lâm chắc chắn không phải nhiệt tình mù quáng đâu.”

Lâm Mộc cảm thấy ấm áp trong lòng, lúc đầu còn định nói vài câu cảm ơn khách sáo với anh, bỗng cảm thấy làm vậy có chút thừa thãi.

Mấy bay nhanh chóng hạ cánh xuống sân bay Munich, nhân viên y tế trên mặt đất tức tốc đưa bệnh nhân đi, hành khách trong khoang cũng lục tục đi xuống.

Chiếc lắc tay thủy tinh màu tím yêu thích của Lâm Mộc bị bệnh nhân kia làm đứt, một trăm lẻ tám hạt thủy tinh rơi vãi khắp mọi ngóc ngách trong khoang máy bay, chỉ nhặt lại được một sợi dây bị đứt. Cô nắm chặt sợi dây trong tay, do dự một lúc, quyết định từ bỏ.

Khi Tiêu Hoài đi xuống để ý thấy cô cúi đầu bước đi, ánh mắt vẫn không nỡ rời khỏi mặt sàn mà tìm kiếm. Anh dừng lại, quay sang nói với tiếp viên hàng không một câu, tiếp viên lập tức dùng loa thông báo nhờ các hành khách giúp nhặt lại những viên thủy tinh tím rơi dưới chỗ ngồi của họ.

Nhiều người sức lớn, các hành khách rất nhanh đã thu thập gần đủ số hạt thủy tinh. Tiếp viên cũng ghi lại số điện thoại của Lâm Mộc, tỏ ý một khi tìm đủ sẽ lập tức liên lạc với cô.

Mất rồi lại có, tâm trạng Lâm Mộc liền trở nên nhẹ nhõm hẳn. Nếu áo khoác không bị làm bẩn, nếu không chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng manh bị lạnh đến run người, tâm trạng cô sẽ càng thoải mái hơn nhiều.

Cô ôm hai cánh tay chạy nhanh về phía trước, không ngờ vừa đến khúc quanh ở sân bay thì lại gặp Tiêu Hoài, không khỏi kinh ngạc: “Anh Tiêu, anh vẫn chưa đi à?”

Tiêu Hoài gật đầu, cởϊ áσ khoác ngoài của mình phủ lên vai cô.

Lâm Mộc vốn định từ chối, nhưng thật sự rất lạnh, mặt cũng sắp bị đông cứng rồi.

Cô siết chặt chiếc áo khoác đắt tiền, ngửi thấy thoang thoảng hương hoa Diên Vĩ, đó là mùi hương của riêng anh.

“Anh Tiêu, lúc nãy anh có bị thương không?” Giọng nói của cô nhỏ nhẹ hơn lúc bình thường, hai mắt ngước lên nhìn anh vì bị gió lạnh thổi mà phủ một lớp sương mờ.

Tiêu Hoài nhìn cô vài giây: “Không có.”

Lâm Mộc thầm thở phào.

Thấy sắc mặt cô đã hồng hào trở lại, Tiêu Hoài đưa tay trái ra, trong lòng bàn tay có vài hạt thủy tinh màu tím trong suốt: “Tôi nhặt được vài hạt, trả cho cô.”

Lâm Mộc vô thức đưa tay trái ra, cánh tay vừa nâng lên lại thu về, đổi thành tay phải nhận lấy, nói một tiếng “Cảm ơn”.

Vừa dứt lời, Lâm Mộc cảm thấy mình quả thật không biết nói chuyện, ngoài hai chữ này ra thì không biết nói gì khác.

Cô ngẫm nghĩ, bèn dối lòng nói lời xã giao: “Anh Tiêu, bao giờ anh rảnh? Tôi mời anh ăn bữa cơm xem như cảm ơn.”

Cứ nghĩ Tiêu Hoài sẽ từ chối khéo như đối với Quan Di, kết quả không ngờ anh lại nói, “Khách sáo quá, bây giờ tôi đang rảnh đây.”

Lâm Mộc ngây người, cô chỉ thuận miệng nói thôi, đừng xem là thật chứ.

Cô lập tức tìm cớ: “Tôi phải đến khách sạn Anna trong vòng một tiếng đồng hồ, nếu không việc đặt phòng sẽ bị hủy, hay là để hôm khác?”

Tiêu Hoài không trả lời được hay không mà tiếp lời cô nói: “Cô qua cửa nhập cảnh cần ít nhất 30 phút, sân bay cách khách sạn Anna đến 20 phút đi xe, có khả năng không đến khách sạn đúng giờ được.”

Lâm Mộc nghẹn lời.

Cô vốn chỉ nói bừa, không hề nghĩ đến chi tiết.

“Xe tôi đậu gần đây, có thể đưa cô đến khách sạn.” Tiêu Hoài nhìn đồng hồ đeo tay, chậm rãi nói thêm một câu, “Chắc là sẽ đến kịp, sau đó chúng ta sẽ bàn xem ăn gì, ăn ở đâu.”

Sự tình đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu, Lâm Mộc liếc nhìn anh, vẫn chưa bỏ cuộc: “Anh Tiêu này, thu nhập của tôi bình bình, để anh phải hạ cố ăn món bình dân…”

“Lâm Mộc, chúng ta là bạn bè, không cần câu nệ nhiều như thế.”

Hai người tạm tách ra, đi qua hai cửa nhập cảnh khác nhau.

Lâm Mộc đứng trước băng chuyền đợi mãi không thấy hành lí của mình bèn chạy đến quầy dịch vụ hỏi, nhận được một tin tức chấn động: xe đẩy đưa hành lí lên nhầm chuyến bay, đã chuyển nó lên máy bay đến Sydney rồi.

Lâm Mộc để tiền mặt mệnh giá nhỏ và ví riêng ra, giờ ví tiền nằm trong vali, vali lại ở Sydney, cô chỉ còn vài chục Euro mang theo trong túi xách bên người.

Cô sốt ruột làm xong thủ tục khiếu nại hành lí, vội vàng chạy đến bãi đậu xe, thấy Tiêu Hoài và chiếc Mercedes màu bạc của anh tựa như thấy được hy vọng, một hơi kể lại đầu đuôi ngọn ngành: “Anh Tiêu, không đến khách sạn nữa, phiền anh đưa tôi đến lãnh sự quán được không?”

Tiêu Hoài nhắc nhở: “Tình huống của cô hơi đặc biệt. Có khả năng lãnh sự quán sẽ đưa cô về nước chứ không hỗ trợ kinh tế cho cô.”

Lâm Mộc không hề muốn bị đưa về nước, tự dặn mình phải bình tĩnh để nghĩ cách khác.

Tiêu Hoài suy nghĩ một lúc, đang định lên tiếng thì Lâm Mộc cũng nghĩ ra được cách: “Thẻ tín dụng của tôi là thẻ visa, có thể dùng điện thoại để rút tiền mặt, vài nghìn Euro chắc đủ để tôi dùng rồi.”

Tiêu Hoài mím môi, không nói tiếng nào.

Lâm Mộc vội vàng lấy điện thoại ra, mở trang dịch vụ khách hàng của thẻ tín dụng, vừa đăng nhập liền thấy những hàng chữ màu đỏ nhấp nháy trên trang chủ.

Cô trừng mắt nhìn màn hình điện thoại, thật lâu vẫn không có phản ứng.

Tiêu Hoài cảm thấy nghi hoặc: “Thế nào rồi?”

“Hệ thống ngân hàng đang nâng cấp toàn diện… tạm thời ngưng phục vụ.” Lâm Mộc nghẹn lời, cả hít thở cũng thấy khó khăn.

Tiêu Hoài nói ra suy nghĩ của mình: “Lâm Mộc, nếu cô không ngại đi cùng tôi, tạm thời ở lại nhà tôi.”

“Không được, làm phiền anh quá, để tôi tự nghĩ cách vậy.”

“Không phiền. Tôi xem cô là bạn, bạn bè gặp khó khăn, đương nhiên tôi phải giúp đỡ.”

Lâm Mộc nhất thời không cách nào phản bác lại.

Do dự thật lâu, cô mở cửa xe ghế phụ lái ra, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hoài, sắc mặt ảm đảm: “Anh Tiêu, vậy tôi đành phải quấy rầy anh vài hôm.”

Tiêu Hoài khởi động xe: “Chúng ta đã trễ hơn một tiếng rồi, đặt phòng bên khách sạn chắc đã bị hủy, cô có cần gọi điện xác nhận không?”

“Không cần.”

“Vậy, cô có cần thông báo cho ngân hàng đóng băng tài khoản không?”

Lâm Mộc vội lấy điện thoại. Cô có nhiều thẻ tín dụng, thẻ tiết kiệm của các ngân hàng khác nhau, cần phải gọi điện thoại mới được, nhưng vừa giải quyết xong ngân hàng đầu tiên thì điện thoại đã phát ra tiếng báo pin yếu, màn hình tối đen, tự động tắt nguồn.

Lâm Mộc mang vẻ mặt nói không nên lời.

Tiêu Hoài nhịn không được nữa, bật cười. Gương mặt anh vốn đã rất đẹp, khi cười rộ lên trông rất dịu dàng, khiến người khác nhìn qua sẽ có cảm giác thổn thức.

Lâm Mộc thu hồi ánh mắt, hắng giọng: “Anh Tiêu, tôi đã đủ đen đủi rồi, anh lại còn cười tôi.”

Anh ngừng cười: “Xin lỗi, cho tôi một phút, tôi giải quyết giúp cô.”

Một phút? Lâm Mộc không tin, nhưng khi anh gọi vào đường dây nóng của mạng liên kết ngân hàng, đưa điện thoại qua cho cô nhập mã xác nhận, cô mới biết thì ra trên thế giới đã có chuyện không cần bước ra khỏi cửa vẫn có thể thông qua internet để “kiểm tra, đóng băng, khấu trừ tài khoản” từ lâu rồi.

Cuộc gọi kết thúc, Lâm Mộc trả điện thoại lại cho anh.

“Xong rồi?” Tiêu Hoài hỏi.

“Xong rồi.”

“Tôi thấy cô cũng mệt rồi, đưa cô về thẳng nhà để nghỉ ngơi nhé?”

“Được, cảm ơn.”

Tiêu Hoài đạp chân ga, xe lăn bánh rời đi.

Không bao lâu sau xe đã chạy vào đường cao tốc, cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe từ ánh đèn neon ở sân bay dần biến thành những dãy nhà vuông vức xếp ngay ngắn thẳng hàng, nhà thờ mang đậm hơi thở của thời gian, lãnh sự quán treo lá cờ đỏ năm sao vàng trước cửa lớn… Cuối cùng là khu nhà cao cấp an tĩnh.

Xe từ từ giảm tốc, chạy vào một biệt thự kiểu lâu đài theo phong cách Phục Hưng.

Munich đã trải qua vài trận tuyết. Tuyết trắng tích tụ trên mái vòm nhấp nhô và đỉnh tháp, ánh lên ánh sáng lấp lánh như pha lê. Thời gian ở đây như chậm lại, bầu không khí tĩnh lặng đầy lãng mạn hòa trong tiếng gió xì xào.

Tòa lâu đài có tổng cộng năm tầng, mỗi tầng có năm sáu căn phòng, kiết trúc của tòa lâu đài gạch đỏ tháp trắng không có chi tiết nào không tỏa ra khí chất tao nhã, nhưng có một chỗ hơi lạ: khu đậu xe dưới mặt đất được đánh đến số năm mươi, cửa sổ chỉ có hai mươi mấy cánh, điều này có nghĩa số phòng ít hơn số chỗ đậu xe rất nhiều.

Lâm Mộc có chút ngạc nhiên.

Tiêu Hoài lái chiếc Mercedes vào vị trí số một, tắt máy: “Có vấn đề gì à?”

Khi lái xe anh im lặng kiệm lời, suốt đường đi không hề nói tiếng nào, đột nhiên lên tiếng, âm thanh có chút trầm khàn hơn lúc bình thường, nhưng lại càng có sức hút hơn.

Lâm Mộc nghiêng mặt qua, thấy Tiêu Hoài đưa tay sờ lên cổ. Ngón tay thon dài di chuyển xuống dưới, chạm đến chiếc cà vạt, nhẹ nhàng nới lỏng.

Yết hầu của anh khẽ động.

Trong ấn tượng của Lâm Mộc, Tiêu Hoài là một người điềm tĩnh kín đáo, cách anh lái xe cũng thế, lúc này anh ngồi bên cạnh cô, nới lỏng cà vạt, tự nhiên toát ra vẻ quyến rũ của người đàn ông trưởng thành. Một mặt khác biệt như thế khiến cô bất giác liếc nhìn thêm vài lần rồi mới dời ánh mắt khỏi cà vạt của anh.

Cô nói: “Tôi phát hiện một chuyện. Nhà người khác số cửa sổ nhiều hơn số chỗ đậu xe, nhà anh thì ngược lại.”

Tiêu Hoài hơi bất ngờ, nghiêng đầu giải thích: “Công việc của tôi thi thoảng cần phải xã giao, nhưng tôi không thích xã giao, nên nghĩ ra một cách khác, chỉ gặp chứ không giữ khách ở lại trong nhà.”

“Tôi ở lại chỗ anh thế này, há chẳng phải…”

“Cô là bạn, không phải khách.”

Lâm Mộc chợt hiểu ra, nguyên nhân Tiêu Hoài xem cô là “bạn bè” là do quan hệ của bà ngoại với Tiêu Thừa Hàn. Nếu bà ngoại không nhận nuôi mẹ, hoặc căn nhà kiểu Tây bị sang tay cho người khác từ sớm, cô không thể nào ngồi vào xe Tiêu Hoài được, cũng không thể gần gũi anh như thế.

Định nghĩa của cô về “bạn bè” tương đối hạn hẹp: người có thể cùng cô chia sẻ vui buồn hờn giận mới là bạn của cô.

Trong lòng cô, Tiêu Hoài bây giờ chỉ là một “người quen” xã giao mà thôi.

Tiêu Hoài hỏi: “Mỗi tầng đều có một phòng ngủ riêng, cô muốn ở tầng mấy?”

“Tầng một đi.” Cô rũ rèm mắt xuống, thuận miệng trả lời.

Quản gia của ngôi nhà này là một người Đức, ông Von Manstein.

Người quản gia được giáo dục rất tốt, có thể nói năm thứ tiếng, nhưng thái độ khá nghiêm nghị, không hề nói cười, mỗi lần nói một từ đều phát âm rất nặng, ngữ pháp mà ông dùng cũng có chút cứng nhắc, chẳng hạn như: “Thưa cô Lâm tôn kính, cô có ngại lát nữa trong bữa tối sẽ không có món Trung Quốc hay không? Có ngại nếu trong súp bò om cho thêm một ít gia vị khô hay không?”

Lâm Mộc cũng khách khí mà đáp: “Không ngại”.

Trong phòng ngủ dành cho khách có bật máy sưởi, Lâm Mộc cởϊ áσ khoác của Tiêu Hoài ra, nhìn quanh đánh giá căn phòng.

Nói đây là phòng ngủ, chi bằng nói là phòng tổng thống: phòng khách, phòng ngủ, phòng quần áo, phòng sách, phòng tắm đều có đủ, hết phòng này đến phòng khác.

Lâm Mộc ngồi lên chiếc sô pha bằng da mềm mại, tay đặt hai bên hông, lưng ngả ra sau, ngửa đầu nhìn lên trần nhà.

Một chùm đèn pha lê được làm từ thạch mã não treo trên đỉnh đầu, tỏa ra những tia sáng chói lóa, soi sáng từng ngóc ngách trong phòng.

Cô yên lặng ngồi đó vài phút, lấy từng món đồ trong túi xách ra kiểm tra một lượt, sau đó cất chúng trở lại.

Di động, hạt thủy tinh tím, vật dụng tắm gội cỡ nhỏ, giấy tờ tùy thân… Cuối cùng là một quyển sổ tay bìa da màu nâu vuông vức.

Trước khi ra khỏi nhà cô đã nằm mơ, mơ thấy quyển sổ tay bị mất, khi tỉnh dậy cô cố ý bỏ nó vào túi xách, bỏ ví tiền vào trong vali.

Rời khỏi Thượng Hải, vượt trăm sông nghìn núi đến Munich, may mà quyển sổ không bị mất.

Chuyến bay dài công thêm đủ chuyện ngoài ý muốn xảy ra làm cho Lâm Mộc cảm thấy mệt mỏi, cô ôm quyển sổ tay, một tay khác gối sau đầu, nằm trên sô pha.

Nhắm mắt lại, chuyện xưa như thước phim trắng đen hiện lên trong đầu, khiến cho cô không cách nào chợp mắt.

Cô mở mắt ra, lấy điện thoại đã sạc đầy pin ta mở bài “Es Ist Ein Schnee Gefallen (Khi Tuyết Rơi)”, chọn chế độ phát một bài.

Bản dân ca Đức này là khi bạn trai du học ở Munich đã giới thiệu cho cô nghe, đã qua nhiều năm, cô vẫn nhớ rõ chuyện tình thê lương thật sự đằng sau ca khúc này.

Một cô cái trẻ chưa chồng mà có thai, bị gia đình đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đến sống trong một căn nhà tranh giữa rừng. Mùa đông tuyết rơi nhiều, căn nhà cũ nát khó che chắn cơn giá rét, cô gái vừa chịu đói vừa chịu lạnh, hy vọng người yêu sớm ngày trở lại bên cô, thế nhưng, người ấy không bao giờ có thể xuất hiện trước mặt cô được nữa.

Lâm Mộc nhắm mắt lại.

Giai điệu nhẹ nàng vang vọng khắp căn phòng. Giọng hát trong trẻo, ca từ đẹp đẽ đầy thương cảm, thuật lại nỗi nhớ của cô gái bị đuổi khỏi nhà đành cho chàng trai cô yêu.

Khi tuyết rơi xuống, thời gian không còn dừng lại nữa.

Khi quả cầu tuyết lao về phía em, em chìm sâu trong tuyết trắng.

Nhà không kiên cố, quanh em lạnh lẽo, then cài đã đứt gãy, nhà nhỏ khó chịu được rét lạnh.

Người yêu dấu ơi, xin hãy thương tiếc cho em.

Em bất hạnh là thế, xin hãy ôm em vào lòng.

Khi Tiêu Hoài đem vật dụng tắm gội và quần áo mới đến gõ cửa Lâm Mộc, nghe thấy bài hát “Khi Tuyết Rơi” này.

Anh nghĩ cô còn thức, bèn gõ nhẹ lên cửa, đợi một lúc lâu không thấy cô trả lời, đoán là cô đã ngủ rồi.

Anh suy nghĩ một lúc, đẩy mở cửa bước vào, thấy mái tóc đen tuyền uốn xoăn rũ xuống từ sô pha như một tấm rèm che, tay phải cô gác sau đầu, tay trái buông xuống theo tay vịnh sô pha, vết sẹo trên cổ tay cứ thể lộ ra không chút che giấu.

Hình như cô ngủ không an ổn lắm, chân mày nhíu lại, hệt như lúc trên máy bay.

Tiêu Hoài đặt vật dụng tắm gội và quần áo sang một bên, tạm dừng bài hát điện thoại cô đang phát, khi đưa tay định tắt chùm đèn pha lê thì chân đạp phải thứ gì đó.

Là một quyển sổ tay dày.

Tiêu Hoài khom xuống nhặt quyển sổ đang mở lên, vô tình nhìn thấy một câu được viết trong đó.

“Mắt đã quen với bóng tối, mở mắt ra, vẫn chỉ thấy màn đêm.”

Tiêu Hoài đóng quyển sổ lại, vẫn để nó nằm nguyên trên sàn.

Anh tắt đèn pha lê, săn sóc để lại một ngọn đèn tường thật dịu, như vậy khi cô thức dậy sẽ không thấy mình bị bóng tối bao vây.

Anh đứng thẳng dậy đi về phía cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra, khi ra đến bên ngoài chợt nghe tiếng trở mình.

Anh liền dừng động tác lại, quay lại nhìn cô.

Cô giống như giật mình tỉnh giấc, nhưng cũng giống như chưa tỉnh hẳn, mắt nhắm nghiền mò mẫm tìm điện thoại, mở màn hình.

Ánh sáng ảm đảm của điện thoại hắt lên mặt cô, gương mặt mơ màng ngái ngủ.

Khi ánh sáng vụt tắt, giai điệu bài hát “Khi Tuyết Rơi” lại vang lên, từ đầu đến cuối cô không hề nhận ra sự tồn tại của anh, một lần nữa chìm vào giấc ngủ trong giọng hát cô đơn u buồn kia.

Tiêu Hoài đứng trước của, im lặng rất lâu.

Sau khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Lâm Mộc, anh mới mở cửa, nhẹ nhàng rời đi.

Bốn giờ sáng, Lâm Mộc thức dậy.

Cô phát hiện có vài bộ quần áo còn chưa xé nhãn đặt trên sô pha, đoán chừng Tiêu Hoài đã từng đến, thế là cô đi tắm rửa thay quần áo.

Quả thật đói bụng, cô ra khỏi phòng dành cho khách, nhẹ nhàng đi dọc qua hành lang, đến phòng bếp.

Phòng bếp khổng lồ kiểu Đức thật giống phòng thí nghiệm hóa học, các vật dụng lớn nhỏ như dao, chảo, chén bát… được xếp ngăn nắp chỉnh tề. Tiếc là nơi này cái gì cũng có, chỉ không có thức ăn đã được chế biến.

Nghĩ cũng đúng. Tiêu Hoài thường ở lại bên ngoài, ông quản gia cận thẩn tỉ mỉ, trong nhà sẽ không tích trữ quá nhiều thức ăn.

Cuối cùng cô tìm thấy cà phê hạt trong tủ bếp, đem pha một ấm cà phê.

Chất lỏng đen đặc quánh nóng hổi, hương thơm tỏa ra ngào ngạt, thêm một chút sữa tươi, một chút mật ong, lại rắc thêm ít muối, một ly cà phê trông có vẻ đơn giản nhưng đậm đà hương vị Đức đã hoàn thành.

Cô bưng ly cà phê ra phòng khách, ngồi lên ghế, mở ti vi, chọn bừa một kênh tiếng Trung quốc tế.

Chuyên mục tin tức đang phát một đoạn phỏng vấn, đối tượng là cổ đông lớn của tập đoàn Đông Thịnh.

Vị cổ đông lớn này đã hoàn thành sớm kế hoạch thu mua cổ phiếu, chuyện này đồng nghĩa với việc trong cuộc họp hội đồng quản trị thường niên năm tới, anh ta chắc chắn sẽ nhậm chức chủ tịch, trở thành chủ tịch hội đồng quản trị trẻ tuổi nhất của tập đoàn Đông Thịnh từ trước đến nay.

Lâm Mộc hiểu rất rõ tập đoàn Đông Thịnh. Đây là một doanh nghiệp liên doanh Trung Đức, sản xuất dược phẩm, thương mại và nghiên cứu khoa học cùng lúc, rất có danh tiếng trong ngành.

Năm đó khi tốt nghiệp, có rất nhiều người đều nghĩ cô sẽ vào Đông Thịnh, nhưng cô vẫn kiên trì làm một bác sỹ.

Lâm Mộc không xem hết đoạn phỏng vấn, chuyển sang kênh điện ảnh.

Cô đang ở trên lãnh thổ nước Đức, xem phim “Đế Quốc Sụp Đổ”, bộ phim thuật lại mười hai ngày cuối cùng trong đời Hitler, cảm giác chân thật vô cùng.

Phim chiếu đến cảnh các tướng lĩnh cấp cao nhắc nhở Hitler rằng quân đội đã hoàn toàn tan rã, Hitler đã gầm lên trước khi suy sụp.

Lâm Mộc giảm nhỏ âm thanh, đặt điều khiển xuống, liếc thấy một người đang bước xuống từ cầu thang gỗ hình xoắn ốc.

Cô đứng lên: “Anh Tiêu, chào…”

Chữ “buổi sáng” bị cô nuốt ngược về, bây giờ mới qua năm giờ sáng, chắc là Tiêu Hoài bị cô đánh thức rồi.

Tiêu Hoài ngủ sớm, dậy sớm, đang ở phòng sách trên tầng năm làm việc thì nghe tiếng động bên dưới nên xuống xem thử, kết quả ngửi thấy hương cà phê nồng đậm.

Anh đến gần, đánh giá Lâm Mộc.

Sau khi ngủ một giấc sắc mặt cô trông tươi tỉnh hơn nhiều, khoác trên người bộ quần áo cotton mặc trong nhà mà anh chọn, chất vải mềm mại, nhìn qua cô có vẻ nhỏ nhắn.

Lâm Mộc cũng quan sát Tiêu Hoài.

Bình thường anh luôn mặc vest, khó tránh tạo cảm giác áp bức cho người khác, bây giờ mặc bộ quần áo nhàn hạ màu trắng, trông thoải mái hơn nhiều.

Tiêu Hoài thấy ly cà phê trên tay Lâm Mộc, chợt nhớ đêm qua cô không dùng bữa tối: “Cô có đói không? Bữa sáng thường đến bảy giờ mới chuẩn bị xong, cô có yêu cầu gì về mặt khẩu vị không? Chẳng hạn như cô muốn ăn món kiểu Trung?”

Lâm Mộc biết người Đức rất chú trọng ba bữa ăn trong ngày, bữa sáng là phong phú nhất, cô không muốn gây thêm phiền toái cho anh, bèn từ chối: “Trong thành phố có một nhà hàng truyền thống kiểu Đức, nghe nói bữa sáng ở đó rất tuyệt, tôi định đi ăn thử.”

Tiêu Hoài cũng không miễn cưỡng, dặn dò cô: “Trong bếp chắc có thức ăn, nếu cô không đợi được đến bữa sáng, có thể tự nhiên.”

Lâm Mộc nghĩ thầm trong chắc anh chưa từng đặt chân vào phòng bếp qua, ngoài miệng đáp lại: “Được.”

Tiêu Hoài lên lầu, Lâm Mộc ngồi trở lại ghế tiếp tục xem phim.

Xem hết phim, trời cũng đã sáng.

Lâm Mộc trở về phòng tắm gội, thay chiếc áo khoác vải tuýt màu xám, đội thêm chiếc nónrộng vành màu xanh nước biển.

Cô ngắm nghía chình mình trong gương, không thể không thừa nhận ánh mắt của Tiêu Hoài không tệ. Quần áo phóng khoáng, làm nổi lên chút ít nét Châu Âu của cô, bỗng nhiệt huyết dâng lên nên trang điểm đậm, trông tràn đầy năng lượng.

Lâm Mộc ra khỏi phòng, khi ngang qua phòng khách lại gặp Tiêu Hoài.

Giờ mới sáu giờ bốn mươi lăm, cô thấy anh đã mặc vest nghiêm chỉnh, cất lời chào hỏi trước: “Anh Tiêu, có việc phải ra ngoài sao?”

Tiêu Hoài gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người cô một lúc, đưa một phong thư qua, bên trong là tiền Euro với nhiều mệnh giá khác nhau: “Tôi đang định tìm cô, ra ngoài du lịch cần có tiền mặt.”

Giọng điệu của anh không thể nào bình thường hơn, trong lòng Lâm Mộc lại cảm thấy ngờ ngợ.

Nếu không nhận, tiền mặt trong túi xác định thật sự không nhiều; nếu nhận, ngoài ba cô ra đây là lần đầu tiên cô chìa tay nhận tiền của đàn ông…

Cô nhận phong thư, trịnh trọng nói: “Anh Tiêu, bao giờ lấy lại hành lí tôi sẽ trả tiền lại cho anh.” Nói xong vẫn cảm thấy mình nợ anh một nhân tình, hỏi tiếp: “Hôm nay anh có về ăn tối không?”

Tiêu Hoài không hiểu dụng ý của cô: “Cô có kế hoạch gì à?”

“Không có, chỉ hỏi vậy thôi.” Lâm Mộc định nói buổi tối sẽ xuống bếp, mời anh ăn một bữa thịnh soạn, nhưng phản ứng của anh cho thấy tối nay sẽ không về.

Quả nhiên anh đáp: “Tôi được mời tham gia buổi tiệc tối, không thể về dùng bữa được, cô…”

“Không sao, anh cứ làm việc, không cần lo cho tôi.”

“Cô định đến nhà hàng nào? Tôi đưa cô đi.”

“Tôi tự ngồi tàu điện ngầm được rồi, dù sao cũng không xa lắm.” Lâm Mộc thật sự không muốn làm phiến đến anh.

“Lần đầu cô đến Munich, có thể xem xét thuê một hướng dẫn viên xem sao.”

“Không cần, tôi từng đến đây rồi, không sợ lạc đâu.”

Tiêu Hoài dừng một lúc: “Cô đã từng đến đây?”

“Đúng vậy, nhưng ở không lâu, chỉ có hai ngày.”

Tiêu Hoài muốn hỏi kỹ hơn, Lâm Mộc đã vẫy tay chào tạm biệt, anh dặn cô: “Cô nhớ địa chỉ nơi này chứ?”

Lâm Mộc lắc lắc điện thoại trong tay: “Tôi có định vị rồi, anh yên tâm.”

Khi cô nói ba chữ cuối âm điệu cao hơn, Tiêu Hoài có thể cảm nhận được tâm trạng gấp gáp muốn ra khỏi cửa của cô nên không hỏi nhiều nữa.

Hai người cùng bước ra khỏi nhà, cô chọn đi bộ, anh đi về bãi đậu xe.

Cô ra đến cổng lớn thì chiếc xe màu bạc của anh mới xuất phát, chiếc xe đi theo phía sau cô ra ngoài.

Ánh mặt trời chiếu rọi giữa mùa đông, anh hạ tấm mυ"ŧ che nắng xuống, nhìn lướt qua thấy cô đang thả bước thật chậm dưới tán cây sồi ven đường, bỗng nhiên dừng lại, khom xuống nhặt một chiếc lá sồi đẹp đẽ.

Cô hiếm khi thả lỏng, nở một nụ cười thật tươi.

Anh dời mắt đi, đạp chân ga, tăng tốc lướt qua cô.

Lâm Mộc đến phía nam thành phố Munich.

Cô đi bộ trên con đường đá sỏi gồ ghề, xuyên qua những con ngõ nhỏ hẹp dài, đếm những bức tượng điêu khắc đầy tính nghệ thuật dọc theo đường đi, thấy một quán bia đậm chất Đức, trước cửa dựng một tấm bảng hiệu – “Goethe Say Khướt Tại Đây.”

Cô lấy sổ tay từ trong túi xách ra, lật đến trang được gập lại một góc để đánh dấu.

“Ngày 15 tháng 12 năm 2005, lần đầu tiên anh bước vào quán bia này.”

“Chủ quán là một người vô cùng sùng bái nhà thơ Goethe, cho dù là tên quán hay tên món ăn đều có liên quan đến Goethe. Anh không hề có hứng thú với Goethe, thế mà sau khi trò chuyện đã kết thành bạn bè với chủ quán, đâu biết dần dà thành quen, năm này qua năm khác đều sẽ đến nơi này uống rượu vào cùng một ngày, cũng xem như ăn mừng sinh nhật em.”

“Hôm nay là ngày 15 tháng 12 năm 2013. Trước khi anh về nước, đến quá bia này uống một lần cuối, trong lòng thật sự thấy không nỡ.”

“Để kỷ niệm tám năm đã qua, anh đã để lại một thứ tại nơi này, hy vọng sẽ có một ngày đích thân em đến lấy nó về.”

Lâm Mộc ngẩng đầu lên khỏi trang giấy, không cần đọc tiếp, cô có thể đọc thuộc lòng không sót một chữ nội dung trong quyển nhật ký này.

Thời gian hai năm trôi qua trong một thoáng, hiện là ngày 15 tháng 12 năm 2015, lại đến sinh nhật của cô.

Lúc này đây cô có chút hồi hộp, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, hít thở thật sâu để bình ổn lại, tháo mũ rộng vành xuống, đẩy cửa bước vào quán.

Bên trong chẳng có bao nhiêu khách, rất yên tĩnh. Cô dạo quanh một vòng rồi đến quầy thu ngân.

Một người đàn ông tóc nâu mắt xanh nhạt đứng lên chào cô, hỏi cô muốn ăn món gì.

Lâm Mộc nghĩ ngợi: “Tôi muốn một phần “Nỗi Buồn Của Thiếu Niên”, thêm một ly rượu đỏ, loại rượu đỏ mà Napoleon và Goethe dùng trong bữa sáng.”

Tên gọi kỳ lạ của món ăn cũng là ám hiệu đặc biệt, trong sổ có nhắc đến.

Người đàn ông Đức có chút ngạc nhiên, sau đó bật cười: “Xin hỏi cô là bà Quý sao? Anh Quý vẫn khỏe chứ? Hai người đến Munich hưởng tuần trăng mật à?”

Trước một loạt câu hỏi đầy nhiệt tình, Lâm Mộc mấp máy môi, nói không nên lời.

Đôi mi dày của cô khẽ chớp vài cái, cúi thấp đầu, một lúc sau ngẩng gương mặt trang điểm kỹ càng lên, đôi mắt lấp lánh sáng ngời dường như có chút hơi nước đọng lại, trên môi vẫn nở nụ cười điềm đạm.

“Tôi không phải bà Quý.”

“Anh Quý có để lại một thứ cho tôi, vì nó mà tôi đến Munich.”

Thời cấp ba, Lâm Mộc và “anh Quý” giấu phụ huynh lén lút yêu nhau.

Đời người có được bao nhiêu cái mười năm? Cô cùng anh học chung với nhau mười năm, yêu nhau cũng ngấp nghé mười năm.

Trong đó có tám năm yêu xa, anh ở Munich, cô ở Thượng Hải, cùng nhau trải qua biết bao vui buồn.

Lâm Mộc không đoán được bạn trai để lại gì cho mình.

Cô từng nhận không ít quà tặng từ anh, có đắt tiền, cũng có đắt tình ý… Nhưng chưa từng có món quà nào khiến cô chật vật và lúng túng như bây giờ.

Chủ quán để Lâm Mộc ngồi tại bàn VIP mà “anh Quý” từng ngồi, lấy một chiếc máy tính xách tay khá cũ và một đĩa CD đưa cho cô.

Lâm Mộc mở máy tính, bật đĩa CD.

Đầu đọc đĩa phát ra âm thanh “rè rè”, tựa như tiếng thở dài trầm thấp của thời gian.

Bạn trai của cô, không, là bạn trai tuổi mười tám của cô, hiện rõ lên trên màn hình.

Anh trẻ tuổi non nớt, cắt mái đầu húi cua, mặc chiếc áo lên trắng đen trông rất ngầu, lộ ra lúm đồng tiền với nụ cười tươi tắn.

“Mộc Mộc yêu dấu, em khỏe không? Có nhớ anh không?” Bạn trai mười tám tuổi nhìn vào máy quay vẫy tay, giống như đang chào hỏi Lâm Mộc trong thế giới hiện thực vậy.

Lâm Mộc sững sờ.

“Giờ là 13 giờ 14 phút ngày 15 tháng 12 năm 2005,” Bạn trai nhìn đồng hồ, đọc giờ giấc ra, “Mộc Mộc, sinh nhật vui vẻ!”

Lâm Mộc tỉnh táo lại, miễn cưỡng nở nụ cười.

“Tuy hôm qua anh đã nói ‘sinh nhật vui vẻ’ với em qua điện thoại rồi, nhưng anh biết, hôm nay chắc chắn em sẽ lén lút bật khóc.”

Anh buồn bã thở dài rồi lại nở nụ cười ngay sau đó: “Mộc Mộc đừng khóc, cố học cho thật giỏi, anh ở Munich đợi em lấy được giấy nhập học của trường Đại học y Munich.”

Đại học y Munich…

Năm 2005, bạn trai được người nhà đưa đến Munich để học ngôn ngữ. Cô ở trong nước học năm cuối cấp 3, quyết định phải lấy được giấy nhập học của Đại học Munich.

Không ngờ bà ngoại kịch liệt phản đối: “Đi du học nước nào cũng được, chỉ nước Đức là không!”

Cô không phục, tiếp tục chuẩn bị cho kỳ thi ngoại ngữ, sau đó bà ngoại qua đời, cô bị ảnh hưởng nên thành tích thi không tốt lắm, bị trường Đại học Munich từ chối.

Lúc này người bạn trai mười tám tuổi trên màn hình đang cười tít mắt đưa sát mặt đến, nhắm mắt chu môi lên nói: “Mộc Mộc, vì sự trùng phùng của chúng ta trong tương lai, hôn một cái đã nào.”

Hình ảnh dừng lại.

Bạn trai mười tám tuổi ấy dừng lại trước dòng chảy của thời gian, mãi mãi dừng lại tại thời khắc hôn cô.

Lâm Mộc nghĩ đây chính là “món quà” của cô, đang định tắt máy, màn hình lại tự động nhảy sang đoạn phim khác, bạn trai mười chín tuổi xuất hiện trên màn hình.

Anh đã quen với cuộc sống của du học sinh, ánh mắt trở nên kiên định và chững chạc hơn, dù chỉ mặc một chiếc len và sơ mi trắng cũng không làm lu mờ vẻ đẹp trai của anh.

Anh ho khẽ, giọng nói nhịp nhàng: “Bây giờ là 13 giờ 14 phút ngày 15 tháng 12 năm 2006. Mộc Mộc, em khỏe không? Có nhớ anh không?”

Một lúc lâu sau anh không nói gì nữa.

Lâm Mộc ngẩn người, đã nhớ ra vì sao anh không nói tiếp. Một ngày trước đó cô và anh cãi nhau, cãi rất hung hăng.

Bạn trai nhún vai, bất đắc dĩ thở dài: “Mộc Mộc, em phải tin anh… trinh tiết của anh vẫn còn, anh vẫn là xử nam.”

Lâm Mộc mím môi, bật cười.

Bạn trai dáo dác nhìn quanh, đè thấp giọng nói: “Mẹ anh thật sự đáng ghét lắm, không chỉ không cho anh về nước gặp em, còn không ngừng giới thiệu bạn gái cho anh. Cô gái kia cũng đáng ghét, giả vờ say rượu, lừa anh đưa cô ta về nhà… Anh thề, thật sự không xảy ra chuyện gì với cô ta. Cô ta cởϊ qυầи áo của mình, anh không liếc lấy một cái, lập tức quay đầu bỏ về.”

Anh rầu rĩ: “Em không biết đâu, anh đã cãi nhau với mẹ.”

“Trong điện thoại anh đã nói rất rõ ràng, mẹ không có quyền phá hoại tình cảm của anh, càng không thể vì gia thế mà dễ dàng chê bỏ em. Hoặc là mẹ chấp nhận đứa con dâu xuất sắc đủ mọi mặt này, hoặc là mất đi đứa con trai tâm ý tương thông với mẹ.”

“Em đoán xem mẹ anh trả lời thế nào?”

“Bà ấy ở đầu dây bên kia cười nhạo anh, ‘Oắt con, ba ngày mẹ mà không chuyển tiền vào thẻ ngân hàng anh, anh lập tức khóc lóc mà nói trên đời chỉ có mẹ là tốt cho xem.’”

“Mẹ anh đối xử với anh tàn nhẫn thế này, không khó để tưởng tượng những lời bà nói với em khó nghe đến nhường nào.”

Bạn trai nói đến đây lại im lặng.

Sau đó anh lại cười, vẫy tay với ống kính: “Mộc Mộc, ba anh rất thích em, em đừng buồn, nghĩ thoáng một chút, tự tin một chút, được không?”

Mắt Lâm Mộc ngân ngấn nước.

Cô không khóc, cô không buồn, mắt nhìn thẳng vào màn hình không chớp lấy một cái, nhìn bạn trai từ mười chín tuổi dần trưởng thành hai mươi tuổi, hai mươi mốt tuổi, hai mươi hai tuổi…

Cuối cùng, là bạn trai hai mươi sáu tuổi.

Thời gian tám năm thấm thoát qua, dáng vẻ non nớt của chàng trai giảm dần, trở thành một người đàn ông dịu dàng phóng khoáng.

Anh mặc bộ vest màu tối cắt may vừa vặn, khóe miệng hàm chứa nụ cười, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện, giọng nói ấm áp khiến người nghe say đắm.

“Bây giờ là 13 giờ 14 phút ngày 15 tháng 12 năm 2013.”

“Mộc Mộc yêu dấu, em vẫn tốt chứ? Có nhớ anh không?”

Lâm Mộc lắc đầu, bất giác nhỏ giọng đáp lại: “Không tốt, em sống không tốt chút nào. Anh thì sao?”

“Gần đây anh bận ngập đầu, suýt nữa không thể đến đây được.” Bạn trai cũng ăn ý mà tiếp lời, “Mộc Mộc, tuy em một mực không chịu thừa nhận, nhưng anh cũng biết những năm gần đây em không vui vẻ gì.”

“Đầu tiên là sự phản đối của bà ngoại em, sau đó là sự ngăn cản của mẹ anh, sau khi anh tốt nghiệp lại không về nước, nghe theo lời ba mà ở lại Munich, đi làm cũng hai năm rồi.”

“Mấy lần em không nhận điện thoại của anh, thật ra là muốn chia tay với anh đúng không?”

Tâm tình phức tạp đè nặng trong lòng, mắt Lâm Mộc đã đỏ ửng, nghẹn ngào: “Không có, em không có.”

Bạn trai hỏi: “Mộc Mộc, chúng ta xa nhau bao lâu rồi nhỉ?”

Lâm Mộc trả lời: “Mười năm.”

“Tám năm, chúng ta xa nhau tròn tám năm rồi.” Anh than thở, “Có nhớ anh từng giới thiệu một bộ phim tình cảm cho em xem không? Trong đó có một câu thoại làm anh nhớ rất kỹ…”

“Nếu không có em bên cạnh, anh sẽ ra sao? Giống như đôi mắt đã quen với bóng tối, mở mắt ra, vẫn chỉ thấy màn đêm.” Lâm Mộc thì thào tiếp lời.

Bạn trai trên màn hình im lặng rất lâu: “Lâm Mộc.”

Lâm Mộc trong hiện thực nín thở, đáp lại anh: “Em ở đây.”

“Mắt anh nhìn vào bóng đêm lâu rồi, muốn tìm lại ánh sáng, mà em chính là ánh sáng của anh.”

“Mỗi năm anh đều thu một đoạn video, chưa từng nghĩ sẽ cho em xem, chỉ để cho mình làm kỷ niệm. Nhưng rồi không biết từ lúc nào, anh ngày càng hy vọng em có thể xem chúng, không phải để làm cho em cảm động, chỉ là hy vọng sau khi chúng ta trải qua bao gian nan khó khăn để ở bên nhau, có thể cùng nhau nhìn lại quá khứ, có thể nói rằng đôi bên đều không phải sự lựa chọn khiến cho đối phương phải hối hận.”

Anh dừng lại một lúc, dịu dàng hỏi: “Lâm Mộc, gả cho anh được không? Anh sẽ dùng thời gian cả đời này để yêu em.”

“Thời gian cả đời, là bao lâu vậy?” Lâm Mộc nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng. Năm đó khi anh cầu hôn cô chưa từng hỏi câu này, bây giờ chợt hỏi.

Anh không trả lời.

Hình ảnh trên màn hình đã dừng lại, tất cả video đã kết thúc.

Chủ quán đi đến, nhẹ nhàng vỗ lên vai Lâm Mộc, lo lắng hỏi: “Có phải anh Quý xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi không?”

Lâm Mộc không phủ nhận, cũng không thừa nhận.

Cô đội chiếc mũ rộng vành lên, kéo xuống che khuất nửa khuôn mặt, một tay ôm chiếc máy tính, một tay chống lên cạnh bàn đứng dậy, bước chân quá gấp nên bị va phải cạnh bàn.

Chủ quán nhanh tay lẹ mắt đỡ cô.

Cô nói tiếng “Cảm ơn” rồi cúi đầu bước về phía cửa, khi sắp ra khỏi quán, chợt nói: “Anh Quý quả thật đã gặp tai nạn.”

Vẫn còn nửa câu sau, cô không cách nào nói cho chủ quán biết được. Tai nạn ấy, là do cô gây ra.

Cô bước đi không quay đầu lại, ra khỏi quán, đi qua tượng điêu khắc nghệ thuật, qua con đường đá sỏi gồ ghề, cứ đi thẳng về phía trước, không có đích đến.

Chuyện xưa cứ thế ùa về.

Nhật ký anh viết.

Bài dân ca anh giới thiệu.

Bài thơ anh đọc khi cầu hôn cô, đó là một bài thơ tình khá lãng mạn: “Người Yêu Kề Bên” của Goethe.

Giờ đây cô đã đến, đến Munich, uống loại rượu anh từng uống, bước trên con đường anh từng đi, ngắm nhìn phong cảnh anh từng ngắm, nhưng anh lại không ở bên cạnh cô.

Khi bước qua con ngõ nhỏ hẹp, một đôi tình nhân du học sinh Trung Quốc đi lướt qua cô.

Chàng trai nắm tay cô gái, ánh mắt cô gái dừng lại trên đôi môi cô bên dưới vành nón, đột nhiên nghiêng đầu nói với chàng trai: “Là mẫu son mới nhất của Chanel.”

“Em thích à?”

“Vâng!”

“Anh để dành tiền mua cho em.”

Lâm Mộc nghe thấy câu trả lời của chàng trai, bỗng dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Chỉ một cái liếc mắt đã bị cuốn vào nụ cười tươi tắn của họ, không thể dời mắt đi.

Cô không biết mình đã nhìn họ bao lâu, có lẽ rất lâu, cũng có lẽ chỉ một thoáng. Sau đó, cô lặng lẽ xoay người tiếp tục đi về phía trước, đưa tay trái lên, nhẹ nhàng kéo mũ thấp xuống.

Nước mắt ấm nóng không chút tiếng động mà trào ra, rơi trên vết sẹo trên cổ tay trái.



“Nếu không có em bên cạnh, anh sẽ ra sao?”

“Giống như đôi mắt đã quen với bóng tối, mở mắt ra, vẫn chỉ thấy màn đêm.”