Những ngày sau, Hiểu Lam cố ý hại nó, giả vờ để nó đẩy ngã cầu thang , đúng lúc huynh đang đi tới Hiểu Lam liền giả khóc lóc nói " Thiếu phu nhân, ta biết cô không thích ta, nhưng cô cũng đừng có hại ta như vậy chứ"
Huynh liền đi đến lạnh lùng nói " Dương Ngọc Nhi , cô vẫn chứng nào tật nấy, không bỏ được bản tính ngang ngược của mình à?"
Nó bị la oan liền sùng máu lên cải " Ngươi không biết thì đừng có mà du oan cho ta, ta không có đẩy cô ta, Triệu Phong uổng công mọi người đều nói ngươi là đệ nhất thông minh, đâu là thật giả cũng không biết phân biệt thì làm gì mà xứng với danh xưng đệ nhất chứ , ta thấy ngươi chỉ là một tên ngốc, bị người ta quay như chong chóng vẫn không biết"
Huynh tức giận quát " Đã sài mà còn không nhận, bây giờ lại còn trách ta, Nha đầu xem ra muội càng lúc càng thích chống đối rồi đó"
" Ta không phải dạng liễu yếu đào tơ mà dọa là sợ, la là khóc đâu nhé, Nếu huynh lo lắng cho cô ta như vậy cầm sợ rớt, ngậm sợ tan thì cố mà bảo vệ cho nhiều vào, tôi đã không nói đến thì đừng có đυ.ng vào tôi, bày kế hèn để hại tôi thì đừng có trách tôi không khách sáo với các người"
Nó đi lại nắm cổ áo huynh đe dọa " Triệu Phong thối, tôi cảnh cáo huynh, ngày nào còn tôi trong phủ, thì huynh quản tốt người của huynh đi, để cô ta kiếm chuyện với tôi thì đừng trách tôi không nể mặt, còn nữa nhắc cho huynh nhớ, tôi vẫn là Thiếu phu nhân của phủ này, kêu cô ta bớt lên mặt với tôi đi, huynh biết tính tôi rồi đó, tôi mà phát điên là cô ta chết là cái chắc".
Nó đẩy huynh ra rồi ung dung bước đi, Huynh nhìn theo bóng lưng nó mà cười nhẹ, còn Hiểu Lam thì tức xì khói.
*************
Triệu phu nhân nghe Tiểu Thúy thuật lại chuyện của nó và huynh vào những ngày gần đây, Triệu phu nhân liền tức giận, liền đến phòng tìm Huynh dạy dỗ
" Phong Nhi , con đang làm trò vậy hả? sao con dám đưa nữ nhân về phủ còn dung túng cho cô ta bắt nạt con dâu của mẹ hả? cái thằng này sao con hư thế hả?"
Huynh cau mài nhìn Triệu phu nhân " Mẹ làm sao vậy? ai dám bắt nạt con dâu của mẹ chứ?"
" Không phải con thì ai chứ? mẹ nghe nói hết rồi, con bao che cho cô gái kia, trách mắng con dâu của ta, cái thằng này mẹ phải đánh cho con tỉnh ra mới được, con dâu của mẹ tốt như vậy, mà con còn đi kiếm người khác, còn dám dắt về nhà nữa chứ, mẹ đánh chết con, đánh chết con"
Triệu phu nhân lấy roi đánh huynh từng cái một, huynh liền dùng tay đở.
" Mẹ có thôi đi không, con dâu mẹ ngang ngược như vậy ai dám bắt nạt cô ấy, chưa gì mà Hiểu Lam bị cô ấy đánh xưng mặt rồi kia kìa"
" Đánh hay lắm, phải vậy mới được chứ"
" Cô ấy bị mẹ chiều riết nên hư đấy"
" Nó phải hung dữ như vậy mới giữ được tướng công chứ, chớ hiền lành quá thì chắc mấy con hồ ly tinh nuốt hết rồi"
" Mẹ cũng đừng có thiên vị quá, chuyện con làm con biết"
Triệu phu nhân đánh nhẹ đầu huynh " Thằng nhóc này, đầu con bị úng nước rồi à, mẹ không cần biết con có lý do gì, ngày mai phải đuổi cô ta ra khỏi phủ cho mẹ, nếu không mẹ không để yên cho cô ta đâu"
Triệu phu nhân tức giận bỏ đi, huynh cũng không có biểu hiện gì vẫn tiếp tục xem sổ sách.
**************
Nó ở trong phủ ngày ngày đều thấy cảnh huynh cùng Hiểu LAm bên nhau nên rất khó chịu, nó đi ra quán rượu để giải sầu , uống cho say khướt, nó ngồi lỳ ở quán cho tới khi quán đóng cửa mới chịu về.
Nó uống hết 5 vòi rượu say không biết trời chăng gì, đi lạng qua lạng lại té lên té xuống. Vì đường đã khuya nên rất vắng lúc đó có 2 tên nam nhân đi ngang thấy nó đang say khướt nên nổi lòng xấu
Hai tên nam nhân giọng nham nhở nói " Cô nương để ta dìu cô về nhà cho nhé"
Nó vốn không quen sự đυ.ng chạm của người lạ, nên liền đẩy bọn họ ra " Trách ra, đừng có động vào ta"
Hai tên nam nhân vẫn không tránh, cứ ôm vai nó còn vuốt ve mặt nó nữa, làm nó rất bực quát " Các người làm gì vậy hả, bỏ tay khỏi người ta mau"
Hai tên nam nhân vẫn cứ không buông, cứ chọc ghẹo nó suốt, nó vì say quá nên không còn sức lực, đẩy mãi vẫn không được.
********
ở Triệu phủ, Tiểu Thúy thấy tối quá mà vẫn chưa thấy nó về nên rất lo lắng, liền chạy đi tìm huynh " Thiếu gia, thiếu phu nhân đi cả ngày nay vẫn chưa về, không biết Thiếu phu nhân có chuyện gì không nữa, thiếu gia mau đi tìm Thiếu phu nhân đi ạ"
Huynh cau mài hỏi " Muội ấy ra ngoài làm gì?"
" Dạ Thiếu phu nhân thấy ở phủ chán, nên đi ra quán rượu giải sầu, mà trời tối thế này vẫn chưa về, nô tỳ sợ Thiếu phu nhân gặp kẻ xấu"
Huynh vừa nghe nó đi uống rượu liền đanh mặt lại " ngươi biết quán nào không?"
" Dạ , Thiếu phu nhân hay đến quán Trương Lợi ạ"
Huynh liền đi đến đó liền, đi gần tới thì bắt gặp có hai tên nam nhân đang trêu ghẹo nó, huynh liền đi xâm xâm lại, đánh cho hai tên đó bầm dập, hai tên nam nhân thấy vậy liền quay đầu bỏ chạy, huynh quay lại nhìn nó, còn nó thì say quá ngồi bệt trên đường, huynh không nói gì liền bế nó về nhà.
Nó vì say nên không nhận ra ai, đến phòng huynh để nó xuống, nó loạng choạng bước lại bàn, nhìn người đang đứng trước mặt " Ngươi là ai đó? hả ? sao lại ở trong phòng của ta, mau ra ngoài"
Huynh đưa ánh mắt sắt lạnh nhìn nó " Sau này cấm muội uống rượu".
Nó nghe giọng của huynh liền phản ứng mạnh mẽ:
" Triệu Phong thối, huynh đừng hồng quản tôi, tôi đây không cần huynh nữa, huynh cút theo con hồ lý kia đi, cô ta nói gì huynh cũng tin, cô ta làm gì huynh cũng không nói, suốt ngày cứ mắng tôi, dọa tôi, Tên xấu xa như huynh tôi không cần nữa, huynh cút cho tôi. "
"Tôi làm gì đắc tội với huynh chứ, sao lại không tin tôi, sao không tin tôi, tôi không có làm gì cô ta hết, tất cả là tự cô ta làm. Sao không tin tôi, tại sao. "
"Tôi không muốn có tướng công như huynh, không muốn nữa. Tôi biết huynh không yêu tôi, nhưng cũng không cần đem cô ả kia về để hành hạ tôi như vậy, tôi ghét cô ta ở gần huynh, tôi ghét cô ta đυ.ng chạm vào huynh, tuy tôi với huynh không phải vợ chồng thật sự nhưng tôi không thích người khác chạm vào huynh."
"Triệu Phong khốn, tôi hận huynh, tôi ghét huynh, tôi ly thân với huynh luôn, tôi không muốn gặp huynh nữa, huynh cút đi cho tôi, cút đi"
Huynh cẩn thận nghe hết những lời của nó, sau đó cười nhẹ , huynh cũng hiểu ra được một chút, xem ra nó không hẳn đối với huynh là vô cảm, nó cũng có tình cảm với huynh.
Huynh đạt được mục đích của mình nên liền vui vẻ, đi lại phía của nó, đưa tay lên mặt nó cười và nói " Nói cho ta biết, muội có thích ta không?"
.Vì nó đang say nên đâu che giấu được gì liền gật đầu, huynh cười rồi nói tiếp " Ngoan lắm, vậy bây giờ ta không để ai chạm vào mình nữa, muội có bỏ qua cho ta không"
Nó mặt đỏ ửng vì rượu chớp mắt hỏi lại " Vậy huynh đuổi cô ta ra ngoài cho ta đi"
Huynh cười nhéo nhẹ mũi nó " Được, nghe muội hết"
Nó vui vẻ đưa tay ôm mặt huynh cười típ mắt " Vậy mới đáng yêu chứ, đuổi hết ta không muốn thấy ai trong nhà hết, sau này cũng không muốn thấy ai thân mật với huynh"
Huynh cười rồi gật đầu " Ngoài muội ra tất cả đều không thể".
Nó vui vẻ cười ngồi lật lên lật xuống, huynh liền bế nó đem lên giường, giúp nó cởi y phục để dễ ngủ hơn, nó thấy huynh cởi y phục nó, nó liền chụp lại đưa ánh mắt sắt bén nhìn huynh " Đồ sở khanh, có phải huynh đã quen cởi y phục của nữ nhân rồi đúng không?"
Huynh cười khổ nhìn nó " Ta giúp muội thay đồ ngủ thôi mà"
Vậy là nó không phản khánh nữa, ngoan ngoãn để huynh thay, sau khi huynh thay xong, nó liền bất ngờ ôm lấy cổ huynh, nhìn huynh chăm chú, huynh bị nó nhìn cũng có phần ngượng, nó vô tư nói " Ta không cho phép người khác đυ.ng vào huynh chỉ có ta mới được đυ.ng biết chưa"
Huynh cười khổ trước sự bá đạo của nó , chỉ biết gật đầu vâng theo, nó thấy thái độ ngoan ngoãn của huynh khá hài lòng, liền vui vẻ cười rồi nhào đến hôn môi huynh, huynh bị nó tấn công bất ngờ, nên hơi bị đơ một chút, sau đó thì cười thầm rồi hôn đáp trả lại nó.
" Nhóc con! Là muội tự dâng hiến, đừng có trách ta nhe"
Sáng hôm sau, đầu nó nhức kinh khủng, nó cố gượng ngồi dậy nhưng không được, cả người nó đều đau nhức, nó mới cố mở mắt ra xem, thì phát hiện nó đang nằm trong ngực của nam nhân, nó vội ngồi dậy, nhìn thấy trên người không có mảnh vải nào, nó liền la thất thanh rồi lấy gối đánh vào cái tên nam nhân kia, huynh bị giọng hét của nó làm thức giấc, liền đưa tay chụp lấy chiếc gối và kéo nó xuống ôm vào lòng ngủ tiếp, nó thì không chịu cứ đánh đá tứ tung, huynh mới giằng giọng ngăn lại :
" Muội ồn đủ chưa? Ngoan ngoãn cho huynh ngủ thêm 1 chút, đêm qua muội quậy còn chưa đủ ak"
Nó không những không yên mà còn làm loạn lên thêm " Thả ra, tên khốn nhà huynh sao huynh dám làm vậy với tôi hả, Triệu Phong thối, huynh buông tôi ra!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Mặt cho nó hét, huynh vẫn ôm nó ngủ, không những thế còn hôn lên trán nó dỗ dành " Vợ à, ngoan ngủ đi".
Nó càng la hét lớn hơn, đá, đánh đập huynh dữ dội hơn, "Buông tôi ra đồ háo sắc, huynh có nghe không hả, bỏ ra".
Nó la hét làm huynh nhức óc luôn nên đành buông nó ra, nó vội quấn chăn kính người, rồi lấy gối đánh tới tấp vào huynh, miệng không ngừng mắng chửi
" Đánh chết huynh, đồ háo sắc tên khốn này sao huynh dám đυ.ng vào tôi chứ hả, huynh có người khác rồi mà còn dám tơ tưởng tới tôi, đánh chết huynh, đồ háo sắc,...."
Huynh chụp tay nó lại , không quên nhắc nhỡ nó:
" Nhóc con! Cho muội nói lại đó, là ai chủ động hả, nếu bắt đền thì ta mới la người phải bắt đền chứ"
Ký ức đêm say rượu ùa về, hình như là nó chủ động ôm huynh trước thì phải, thấy mặt nó đổi sắc huynh liền cười nham hiểm :
" Sao, nhớ ra rồi đúng không? Vậy có phải muội nên chịu trách nhiệm với ta trước không "
Nó đập cái gối vào ngực huynh rồi nói:
" Đừng có xạo, huynh là người có lợi nhất còn gì, bỏ đi coi như tôi xui bị chó cắn vậy"
Huynh liền nhào tới đè nó xuống giường " Nếu là chó cắn vậy ta không ngại cắn thêm lần nữa" nói xong liền đè nó ra cưỡng hôn, dù nó đẩy thế nào cũng không được.
**************