Duy chỉ có thiếu gia tính tình hiền hòa nhất, bình thường cùng bọn nô bộc cười cười nói nói, ở chung hòa hợp, không có hách dịch, cũng bởi vì như thế, lúc này hắn mới dám cùng thiếu gia vui vẻ nói chuyện phiếm.
Thấy gã ta cười ngây ngô khờ khạo, trong đầu Văn Thiếu Thu bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt tròn hé ra nụ cười ngây ngô vui tươi, đôi mắt sâu thẳm không khỏi âm u, nhưng lập tức lại biến mất ngay, thần sắc không dao động hướng gã sai vặt kêu tiểu Lý kia cười cười, rồi liền cất bước vào phủ.
Chỉ thấy hắn nhìn như thản nhiên thoải mái mà đi, vượt qua hành lang gấp khúc quanh co khúc khuỷu, xuyên qua tòa nhà Nguyệt Nha môn, cuối cùng ở vườn hoa bên trong lương đình phía sau viện tìm được "mục tiêu".
“Tổ mẫu, nương, biểu đệ, biểu muội, thì ra mọi người ở chỗ này ngắm hoa, uống trà, thật sự là lòng yên ổn làm sao!". Đưa ra vẻ mặt cười, hắn rất nhanh tiến đến chào, mọi người đều được mời đến trong đình, quả thật làm thành cái hội người.
“Biểu ca!” Liếc thấy hắn xuất hiện, Hoa Thải Dung vui mừng kinh ngạc kêu, mặt cười sáng rỡ như hoa.
"Cái gì mà lòng yên ổn?" Liếc mắt nhìn tôn tử ngồi xuống bên cạnh một cái, Văn lão thái quân nửa cười nửa mắng: “Sáng tinh mơ không thấy con đâu, cũng không biết lêu lổng chỗ nào đến bây giờ mới trở về, tổ mẫu lo lắng gần chết, còn có thể lòng yên ổn cái gì? Lần tới sáng sớm muốn ra ngoài, nhớ nói rõ đi đâu, nếu không tổ mẫu còn tưởng rằng con xảy ra cái gì ngoài ý muốn!"
"Vâng, tổ mẫu". Cười vui vẻ hòa cùng, Văn Thiếu Thu nâng mắt lên nhìn, vẻ mặt thân thiết hỏi: “Nương, người làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm a!”
“Không, không có gì!” Cười lớn phủ nhận, không biết vì sao, vốn lúc đầu Văn phu nhân tâm tư rất tốt quả nhiên sắc mặt đột nhiên trở nên có chút khó coi, thậm chí còn hơi kinh ngạc nhìn hắn nghi ngờ.
"A......." Không tự chủ được hắn nhìn phía sau một chút, Hoa Văn An do dự hỏi thăm: "Sao không thấy nha hoàn bên người kêu Hỉ Phúc kia củabiểu ca?"
Nhớ tới việc buổi sáng, trên mặt hắn rõ ràng có chột dạ.
Hắn vừa nói ra lời này, Hoa Thải Dung đang cười nhất thời cứng nhắc. Hỏng bét! Nàng thiếu chút nữa đã quên buổi sáng mới thưởng người ta cái tát, hung hăng dạy dỗ cái tiện tì kia một chút, không biết nó có khóc sướt mướt đi cáo trạng với biểu ca hay không?
Giống như không thấ huynh muội Hoa gia bất an, Văn Thiếu Thu nhíu mày giận dũ nói: “Nhắc tới Hỉ Phúc ta liền giận!"
"Sao vậy?" Văn lão thái quân không hiểu hỏi.
“Tổ mẫu, người không biết! Hôm nay sáng sớm, nha đầu ngốc Hỉ Phúc kia đi bưng đồ ăn sáng, ai ngờ sau khi trở về trên mặt lại sưng vù, con vừa hỏi mới biết được nàng người ta bắt nạt, thưởng cho nàng hai cái tát". Càng nói càng giận, thần sắc xanh mét vô cùng.
"Lại có chuyện bực mình này sao?". Chân mày nhăn lại, Văn lão thái quân mặc dù nghiêm khắc, nhưng cũng đã không vui rồi, hoặc là trong lúc phát sinh việc nô bộc nhỏ yếu bị ức hϊếp.
Gật gật đầu, Văn Thiếu Thu mặt bình tĩnh giận nói: "Nha đầu kia thật sự ngốc hết nói, mặc cho con ép hỏi thế nào cũng không chịu nói là ai đánh nàng".
Hắn vừa nói ra lời này, huynh muội Hoa gia mắt liếc lẫn nhau một cái, lập tức Hoa Thải Dung cẩn thận xác nhận lần nữa --
"Thế tiện.......... À, em nói là Hỉ Phúc thực không có thú nhận là ai đánh nó sao?"
“Đúng vậy!” Mắt đẹp thoáng nhìn, hắn thuận miệng hỏi lại: "Chẳng lẽ biểu muội biết là ai động thủ đánh người ?"
"Em, em sáng sớm cùng di nương ở một chỗ, làm sao có thể biết là ai đánh chứ!". Nhanh chóng phủ nhận, Hoa Thải Dung cuối cùng không thoát được kéo thanh thế (có địa vị) của người thay chính mình chống đỡ. “Di nương, người nói đi?”
Không yên lòng gật gật đầu, Văn phu nhân giờ phút này tâm tư tất cả đặt ở một sự kiện khác. “Hỉ Phúc kia đâu? Sao không thấy nàng theo ở bên cạnh ngươi?"
Mắt sáng cụp xuống, Văn Thiếu Thu thần sắc không dao động trả lời: " Bởi vì Hỉ Phúc nhất định không nói là ai đánh nàng, con càng giận, không cẩn thận đem đồ ăn sáng lật nhào, liền mang theo nàng ra đường phố ăn. Sau lại thuận tiện đi thăm Ngao Hạo, chơi đùa với con hắn, cũng không biết tại sao con của Ngao gia, tựa hồ cùng Hỉ Phúc đặc biệt có duyên, chết sống đều quấn quít lấy muốn nàng ôm, khi chúng ta phải rời khỏi, tiểu gia hỏa kia khóc đến kinh thiên động địa, ai dỗ cũng không nghe, con để Hỉ Phúc trước ở lại Ngao gia, một mình trở về lại".
Hắn đặc biệt một phen lớn tiếng nói rõ ràng, cứ như rất sợ có người nghe không rõ ràng; Mà mọi người sau khi nghe vậy đều không tỏ vẻ gì, chỉ có một người thần sắc có vẻ đặc biệt tái nhợt khó coi.
“Nương, con coi người khí sắc không tốt, thực sự không có việc gì sao?” Rõ ràng quan tâm, Văn Thiếu Thu lo lắng hỏi.
“Không, không có việc gì! Chỉ là đầu đột nhiên hơi đau...". Cười lớn lắc đầu, Văn phu nhân bỗng dưng đứng dậy nói: “Nương, mọi người từ từ uống trà, ngắm hoa, ta đi về trước nghỉ tạm"
" Muốn thỉnh đại phu đến xem không?" Văn lão thái quân cũng hiểu được khí sắc của bà ta thực sự rất kém.
“Không cần! Con trở về phòng nằm liền khỏe ngay". Mặt trắng bệch, Văn phu nhân kiên quyết cự tuyệt.
"Đã như vậy, vậy con mau trở về phòng nghỉ tạm đi!” Văn lão thái quân cũng không miễn cưỡng, sau lại nói vài câu muốn bà ta quan tâm thân thể cho tốt, liền để bà ta rời đi trước.
Nhìn theo bóng dáng của bà ta, lão nhân gia lại nhìn huynh muội đang ngồi, lập tức lạnh nhạt nói: “Văn An, Thải Dung, di nương các ngươi thoạt nhìn không thoải mái, các ngươi cùng nhau đưa người trở về phòng đi, đừng để xảy ra ngoài ý muốn mới tốt”
Nghe vậy, hai huynh muội Hoa gia mặc dù có chút không muốn, nhưng lão thái quân đã mở miệng, bọn họ cũng không dám gân cổ cãi một tiếng, lập tức cũng cùng rời tiệc đi theo, vội vàng đi đuổi theo Văn phu nhân.
Rất nhanh, trong lương đình chỉ còn sót lại hai người một già một trẻ........
“Tổ mẫu, người muốn lén cùng tôn nhi nói cái chuyện gì?". Trong lòng biết lão nhân gia cố ý đuổi người, Văn Thiếu Thu cười làm rõ.
"Con đứa nhỏ này thông minh đấy". Mỉm cười, Văn lão thái quân rót cho hai người một ly trà, không nhanh không chậm uống một hớp, một hồi lâu sau, mới chậm rãi mở miệng, “Tổ mẫu hỏi con, con là thật tình muốn lấy nha đầu Hỉ Phúc kia, mà không phải là cùng nương con đấu nhau, sợ trưởng bối bức hôn mới cố ý kéo nàng ra làm lá chắn?"
Sau khi tự hắn nói muốn thú Hỉ Phúc làm vợ, hẳn là đủ để cảm xúc của hắn lắng đọng lại, còn thật sự suy nghĩ kĩ nữa. Lão nhân gia bà cũng không bằng lòng thấy hắn bởi vì nhất thời cứng cỏi, quyết định lung tung chung thân đại sự, đến lúc đó mới hối hận cũng không kịp.
Vấn đề này nếu là ở ngày hôm qua...... Không, phải nói trước sáng nay nếu hỏi hắn, hắn có lẽ sẽ khẩu thị tâm phi (miệng nói thế này, trong lòng lại nghĩ thế khác); Nhưng giờ......
Nghĩ đến nha đầu ngốc khờ kia làm bạn cạnh mình nhiều năm, đã vô tình chiếm cứ môt góc quan trọng trong lòng mình, Văn Thiếu Thu mắt cúi xuống lòng mềm nhũn. "Đúng, con là thật tình muốn lấy Hỉ Phúc.”
Bây giờ, hắn nghĩ sao nói vậy, tuyệt không lừa gạt.
“Phải không......” Thấp giọng nỉ non.
" Tổ mẫu phản đối?” Yên lặng hỏi thăm.
“Không, đương nhiên không phải! Tổ mẫu chính là muốn xác định tâm ý của con".” Lắc lắc đầu, Văn lão thái quân không biết nhớ tới cái gì dường như than nhẹ một hơi, sau đó từ ái cười nói: "Ta già rồi, còn quản được chuyện tình yêu của bọn tiểu bối các ngươi sao? Chỉ cần là người trong lòng con, tổ mẫu cũng sẽ thích".
Bà là người thông minh, chịu qua một lần giáo huấn là đủ rồi, nếu lại một lần nữa bà có thể chịu không nổi.
"Như vậy là tổ mẫu bằng lòng?". Mi mắt rủ xuống giấu đi ánh mắt phức tạp, Văn Thiếu Thu nhẹ giọng hỏi. "Ừ". Hình như có một tiếng đáp nhẹ. Văn lão thái quân thản nhiên uống trà.
Ngay cả tiếng "ừ" kia của lão nhân gia rất nhỏ như thế, Văn Thiếu Thu vẫn nghe được rõ ràng, lập tức mở nụ cười. "Đa tạ tổ mẫu".