Đem tất cả vẻ mặt mọi người đều xem ở trong mắt, Văn Thiếu Thu con mắt âm u cùng tâm lạnh lùng trào dâng, nhưng trên mặt ý cười thì lại không giảm vươn tay ra với nha hoàn ngu ngốc nọ, quăng ra tuyên bố rành rành trở lại mọi người —
“Hỉ Phúc, ta thích cô nương!”
Rầm!
Tựa như sấm dậy đất bằng, tuyên bố bị mọi người ở đây nghẹn họng nhìn trân trối, ồn ào nổi lên bốn phía; Nhưng thật ra đương sự — Hỉ Phúc còn như đang mải suy nghĩ “Thiếu gia, thiếu phu nhân cùng em bé là một nhà hoà thuận vui vẻ” trong chua xót buồn khổ, chợt nghe chủ tử gọi to, nàng lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, theo bản năng ngẩng đầu lên tiếng trả lời, lại bị hơn mười ánh mắt sắc bén tụ lại phóng về phía mình làm cho hoảng sợ, căn bản muốn làm rõ chuyện gì đã xảy ra.
”Thiếu, thiếu gia?” Lắp bắp kêu to, nàng hốt hoảng hướng phía sau chủ tử trốn đi, lại không biết hành động này lại làm cho mọi người càng thêm nhận định hai chủ tớ bọn họ quả thật có tình cảm riêng.
”Ngoan, đừng sợ!” Đôi mắt sáng buông xuống khuyên bảo, Văn Thiếu Thu dịu dàng nhẹ vỗ về lưng của nàng, hoàn toàn là một bộ dáng bảo vệ nữ tử yêu thương.
Mắt thấy hai người diễn xuất “tình cảm” như thế, tiếng hạ nhân chung quanh ồ lên càng tăng, trên mặt biểu tình khác nhau, có hâm mộ, có ghen tị, đương nhiên lại có ao ước cùng đố kị không ít, nhưng biểu tình đặc sắc nhất là hai người Văn phu nhân cùng Hoa Thải Dung.
Vốn là nghĩ đến “cô nương vừa ý” trong miệng hắn sẽ là mình, không nghĩ tớii đúng là cái nha hoàn ngốc nghếch kia, Hoa Thải Dung mặt đang đỏ bừng thoáng chốc trắng bệch, lập tức lại đỏ bừng lên, chính là lúc này đỏ vì tức giận, lòng tràn đầy ghen tức hận không thể xông lên cho Hỉ Phúc mấy bạt tai, đem nàng xé thành mảnh nhỏ.
Về phần Văn phu nhân sắc mặt lại dọa người, khuôn mặt vốn ung dung cao quý, giờ phút này đã sớm nhăn nhúm, đôi mắt như rắn độc hung tợn nhìn chằm chằm hai chủ tớ trước mắt, trừng mắt xuyên qua bọn họ giống như cái vật vô hình, bên trong cặp mắt lộ ra lạnh lẽo hung ác làm người ta không tự chủ được đáy lòng dâng lên khí lạnh.
Phu, phu nhân vì sao muốn nhìn nàng như vậy? Nàng làm sai cái gì sao?
Phát run rẩy, Hỉ Phúc càng thêm hướng về phía sau lưng Văn Thiếu Thu, không hiểu mình chỉ là thất thần trong chốc lát, trời đất lại giống như đột nhiên nổi bão, toàn bộ cũng không giống nhau.
“Thiếu Thu, con chắc chứ?” Bỗng dưng, ở trong yên lặng, Văn lão thái quân đột nhiên hạ giọng mở miệng hỏi, đôi mắt già phức tạp sâu lắng nhìn tôn nhi, đối với việc hắn nói rõ là yêu thích một nha hoàn khờ ngốc không nhà, không cửa, nhưng lại ngoài ý định không chút nào tức giận cùng không vui, ngược lại tựa hồ có chút ý tứ chấp nhận.
“Tổ mẫu, con sẽ lấy chuyện này ra nói giỡn sao?”. Lười biếng nở nụ cười, Văn Thiếu Thu không đáp mà hỏi lại.
Thấy thế, Văn lão thái quân mày không khỏi hơi nhăn lại, đối với tâm tư thật sự của tôn nhi này ngược lại nhất thời khó có thể phán đoán, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn, cuối cùng khẽ thở dài một hơi. “Ai ….. Tổ mẫu không hiểu con nghĩ cái gì, nhưng nếu con thực……”
”Ta không cho phép!” Bỗng dưng, một tiếng quát chói tai chợt nổi lên, như là hiểu được lão nhân gia sắp nói cái gì, Văn phu nhân khó chịu xông tới ngăn chủ nhân nghiêm khắc của Văn gia, dám phẫn nộ cắt lời của bà, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp vì nhăn nhúm mà có vẻ khủng bố khác thường.
Đã không biết bao lâu rồi chưa từng bị người ta vô lễ chống đối qua như thế, Văn lão thái quân đầu tiên là sửng sốt, lập tức lạnh lùng giận tái mặt, đang định giận dữ mắng mỏ hết sức, Văn Thiếu Thu lại cười giành mở miệng trước —
”Nương, người không cho phép cái gì ạ? Là mọi người hỏi con có vừa ý cô nương nào hay không, cũng muốn con nói ra để giúp con bàn luận chuyện hôn nhân thật tốt, sao lúc này con nói, người lại không vui?”. Cánh môi tao nhã xinh đẹp cong lên lại hơi chế giễu, hắn tuôn ra lời nói có vẻ rất vô tội, nhưng làm cho người ta tức mà chết. “Liền bởi vì con nói con thích cô nương là Hỉ Phúc, muốn lấy nàng làm vợ, mà người lại ghét bỏ nàng vì xuất thân nha hoàn hèn mọn sao?”
Gì? Thiếu gia thích nàng, muốn lấy nàng làm vợ?
Rốt cuộc mới vừa rồi nàng thời điểm thất thần đã bỏ lỡ cái gì rồi?
Tựa như vừa bị thiên lôi đánh trúng, Hỉ Phúc lui ở sau lưng chủ tử nhà mình nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, nháy mắt hóa đá, cả buổi nói không ra lời.
Nhưng mà nàng nói không ra lời, cũng không tỏ vẻ người khác cũng thế, nhất là Văn phu nhân.
Chỉ thấy bà ta giận dữ ra mặt, con mắt sáng như kim bắn ra oán hận che dấu hơn mười năm, cặp mắt đỏ ngầu ác độc rống to, “Ngươi không biết xấu hổ! Thiên kim tiểu thư có gia thế tốt, hoàn cảnh tốt thì không thương, lại muốn cùng với một cái nha hoàn hạ lưu dụ dỗ, cùng với cha ngươi một …….”.
“Câm mồm!” Đột nhiên, một tiếng giận dữ quát tháo chói tai nổi lên, Văn lão thái quân cặp mắt già sắc bén khác thường trừng mắt nhìn con dâu, ngăn cản những lời không chịu nổi trong miệng bà ta khép lại.
Bị nghiêm khắc kiềm chế, Văn phu nhân lòng tràn đầy oán hận cùng không cam lòng, nhưng lại cố tự áp chế, cuối cùng thật sự tức giận khó tiêu, rốt cuộc bất chấp có thể hay không chống đối đắc tội Văn lão thái quân, để lại một câu ”Ta tuyệt không đáp ứng để cho cái nha hoàn hạ lưu gả vào Văn gia”. Sau đó, liền tự đứng dậy, giận dữ phất tay áo rời đi.
“Ta đi xem di nương”. Mắt thấy tình huống không đúng, Hoa Thải Dung vội vàng đuổi theo.
“A …… Ta cũng đi xem một cái”. Hoa Văn An không ngu ngốc, cũng tranh thủ tìm lý do chạy trốn.
Sau khi ba người lần lượt rời đi, trong nhà ăn không khí ngưng lại, kim rơi có thể nghe, các nô bộc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cũng không dám thở mạnh một tiếng, nhưng mà trên mặt cái người gây ra nọ lại vô cùng thoải mái thảnh thơi, song ngoài miệng cũng không quên giả mù sa mưa tự trách —
“Tổ mẫu, tôn nhi bất hiếu, làm cho người cùng nương buồn bực rồi, con đây trở về viện sẽ sám hối”.
Thầm thở dài một hơi, Văn lão thái quân đau đầu một tay chống lên trán, một tay làm bộ quơ quơ, ý bảo hắn có thể đi rồi.
Thấy thế, Văn Thiếu Thu khóe miệng lại lần nữa cười, cất giọng gọi người, ”Hỉ Phúc!”
“Đây ạ!” Nha hoàn khờ ngốc bên cạnh kia còn chưa quá rõ ràng tình huống lên tiếng trả lời, vội vàng từ phía sau hắn thoát ra.
“Chúng ta đi trở về”. Giữ nụ cười tao nhã yếu ớt, tâm tình thật tốt cất bước chạy lấy người.
“Dạ!” Nhắm mắt đi theo đuôi phía sau, trong lòng Hỉ Phúc bất an không yên, chỉ cảm thấy sau lưng giống như bị vô số ánh mắt đâm thủng, từng trận lạnh lẽo đánh thẳng đến.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn như cũ nghĩ không ra rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cũng càng thêm không đoán trước được lời đồn đãi “Thiếu gia yêu thương nha hoàn”, sẽ ở nhà ăn sau khi nàng bước ra ngắn ngủn trong nửa canh giờ truyền ra khắp Văn phủ, mọi người đều biết.
Chương 5
“Các ngươi nghe nói cái gì?”
“Ngươi nói chuyện thiếu gia thích Hỉ Phúc, muốn thú nó làm vợ?”
”Đúng vậy! Chính là chuyện này”
“Đã nghe nói lâu rồi! Hỉ Phúc kia vừa ngu, lại ngốc, bộ dạng cũng chả có gì xuất sắc, không ngờ lại làm cho thiếu gia yêu thích, thật sự là người đẹp không bằng mệnh tốt …..”
“Hừ! Không phải là dùng thủ đoạn gì dụ dỗ hấp dẫn thiếu gia chứ, nếu không dựa vào thiếu gia tướng mạo nhân phẩm như vậy, thế nào lại với nó được ……”
“Nói đừng cười! Hỉ Phúc kia bộ dạng ngốc vậy, còn có thể có thủ đoạn gì dụ dỗ ….”
“Này khó nói lắm! Cái gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm (biết người biết mặt nhưng không biết lòng), không thể ngờ bình thường nó giả ngu hù chúng ta, lại là đứa con gái lén lút dâʍ đãиɠ, sử dụng thủ đoạn hạ lưu gì đó, nếu không thiếu gia làm sao có thể bị nó hấp dẫn ……”
Màn đêm dần dần xuống, trong phòng bếp Văn phủ, vài nha hoàn làm việc bên cạnh tranh nhau tán gẫu lưu truyền tin tức nóng hổi hỏi được ở nô bộc vài ngày gần đây, trong lúc thảo luận sôi nổi, có kẻ thì hâm mộ, có kẻ thì ghen tị, nhưng phần nhiều là khıêυ khí©h châm chọc chua cay.