Chương 21
Tam Vương gia, như vậy hắn chính là người gϊếŧ cha, một ngày nào đó con muốn báo thù!
Con muốn báo thù –.
“Con muốn báo thù,Con muốn báo thù……” Linh Lung đang ngủ thống khổ phát ra lời vô nghĩa, nước mắt rơi ra như hạt trân châu, không ngừng theo khóe mắt chảy xuống, ướt đẩm cả gối.“Cha, nữ nhi nhất định có thể làm được…… Nhất định có thể……”.
Nạp Lam thấy nàng khóc không ngừng, tim cũng hoảng loạn,“Nàng đừng khóc nửa được không? A! Mau tỉnh mau tỉnh, trẫm không thời gian rỗi ở chỗ này cùng nàng.”.
Nhưng nàng lại khóc như đứa nhỏ yếu ớt,“Hu…hu…”.
“Nàng còn khóc, trẫm sẽ mặc kệ nàng .” Nạp Lam không để ý nàng có nghe hay không thấy, thần chí có tỉnh táo hay không, liền uy hϊếp,“Trẫm đem giường mình tặng cho nàng ngủ, nàng còn muốn thế nào? Trẫm có thể dễ dàng tha thứ nàng một lần,nhưng sẽ không dễ dàng tha thứ lần nữa, nàng nên hiểu rõ ràng.”.
“Hoàng Thượng,Linh Lung cô nương còn chưacó tỉnh……” Tiểu Thuận Tử thấy buồn cười nhắc nhở hắn.
Linh Lung làm như không nghe thấy, vẫn đang ở trong mộng khóc, thân thể co lại giống hình dáng trứng tôm, khóc rất thương tâm.
Nạp Lam hỏa lớn quát:“Tiểu Thuận Tử, ngươi mau gọi nàng đừng khóc !”.
Tiểu Thuận Tử gãi gãi ót, lộ vẻ mặt khó khăn nói:“Hoàng Thượng, này…… Nô tài cũng không có cách,hay là cho nàng khóc đủ, nàng khóc mệt mỏitự nhiên sẽ ngưng”.
Sắc mặt của Nạp lam hậm hực đi quanh quẩn trong phòng.“Nhưng mà trẫm chính là không muốn nghe, làm cho ngay cả trẫm cũng phiền lòng .”.
“Theo ý kiến của nô tài, không bằng đưa Linh Lung cô nương về Phượng Minh Điện, nhắm mắt làm ngơ, Hoàng Thượng dĩ nhiên sẽ không phiền .” Tiểu Thuận Tử ©υиɠ cấp ý kiến.
Nạp Lam bất mãn trách móc,“Đây là chủ ý thối gì nha? Lỡ như nàng lại bị người ta hạ độc thì làm sao?”.
Tiểu Thuận Tử bị mắng thật sự là oan ức,“Nô…… nô tài sẽ không có ý nửa .”.
“Hu…… Cha……” Linh Lung trằn trọc khóc kêu,“Cha…… Cha đừng đi…… Linh Lung không cần cha đi, Linh Lung và mẹ đều cần cha….. Cha……”.
“Nàng đừng khóc nửa được không?” Nạp Lam ngồi xuống mép giường, đưa tay nhẹ nhàng lay động nàng, hy vọng có thể làm nàng tỉnh lại,“Coi như trẫm van cầu nàng có được không? Đây chính là lời nói khép nép nhất từ khi trẫm chào đời tới nay.” Nàng khóc tim hắn đều rối bời .
Tiểu Thuận Tử thấy thế, cằm thiếu chút nữa trật khớp. Đây là tiểu hoàng đế vừa cao ngạo vừa sĩ diện sao ? cư nhiên dùng từ “Cầu” nghiêm trọng như vậy, nhưng mà phá lệ lần đầu tiên, thật sự là không được .
“Nàng vì sao khóc thành như vậy?” Thoáng nhìn Linh Lung giống như có vô tận nước mắt, tim của Nạp Lam bỗng dưng níu chặt.“Đừng khóc ! Có trẫm ở đây, không ai dám khi dễ nàng.”.
“Cha…… đừng đi……” Linh Lung nâng hai tay lên, ở giữa không trung vung t lung ung, vô ý bắt được cổ tay Nạp Lam.“Cha, đừng rời Linh Lung……”.
Nạp Lam vốn muốn đẩy tay nàng ra, nhưng lại tạm thời buông tha, cho dù nàng nắm chặt không buông.“Trẫm không phải cha nàng, nàng mở mắt nhìn rõ ràng, trẫm cảnh cáo nàng trước, nhẫn nại của trẫm có hạn ”.
Vẻ mặt của nàng đột nhiên chuyển sang cắn răng, ngón tay bắt lấy cổ tay của Nạp Lam bởi vì dùng sức quá độ cho nên khảm vào trong thịt, từ kẻ răng lên tiếng,“Ngươi là người ác còn gϊếŧ cha ta…… Ta muốn báo thù! Ta muốn báo thù……”.
“Được,được,được, chỉ cần nàng không khóc, có oan ức gì cứ việc nói cho trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ giúp nàng chém đầu người ác kia, như vậy được rồi nha?” Nạp Lam hết đường xoay xở đành thỏa hiệp với nàng.
“Phụt –” Tiểu Thuận Tử che miệng lại, chạy ra rất xa, miễn để tiểu hoàng đế nghe thấy.