Chương 18: Sao Ông Còn Chưa Xuống Địa Phủ 4

Vương Nhất Tiếu và Nghiêm Phi đóng cửa nói chuyện trong phòng một giờ, Hướng Dương mở cửa ra đúng lúc đυ.ng phải Chúc Nguyện vừa đi vào.

“Học sinh tiểu học về rồi sao.”

“Không được gọi tôi là học sinh tiểu học, phải gọi tôi là Chúc đại sư.” Khoé miệng Chúc Nguyện nhếch lên.

Hạ Đồng cười một tiếng, rất biết nghe lời: “Tối hôm qua Chúc đại sư làm gì vậy?”

“Thiên cơ bất khả lộ.”

Vương Nhất Tiếu bước ra, Chúc Nguyện hỏi Vương Nhất Tiếu: “Đối diện Thông Thiên Quan có thêm một đồn cảnh sát là do mấy người sắp xếp sao?”

“Đúng vậy, sắp xếp một phân cục ở đối diện, sau này có chuyện gì thì bảo Hướng Dương thông báo cho đội cảnh sát ở bên kia cũng tiện hơn, đồng thời cũng giảm bớt gánh nặng cho nhân viên công tác ở Thông Thiên Quan.”

Vương Nhất Tiếu đưa thư mời cho Hạ Đồng: “Thẻ tiền lương cũng đã làm xong.”

Hạ Đồng cười tủm tỉm nói cảm ơn, đây chính là công việc nhiều tiền gần nhà ư.

Vương Đại Vĩ rửa tay sạch sẽ, bước ra: “Hạ Đồng, bữa trưa tự gọi đồ ăn bên ngoài nhé, ba và mẹ đến siêu thị xem một chút.”

“Ông anh, chúng ta lưu lại số điện thoại của nhau, khi nào trà xuân đưa xuống, tôi sẽ liên hệ với anh.” Lý Huyền Thanh chủ động đi đến trao đổi phương thức liên lạc với Vương Đại Vĩ.

“Được, cảm ơn.”

Cửa sổ phòng chữ Thiên số 1 ở lầu hai mở ra, bác lái đò hỏi một câu: Cơm hộp là thứ gì thế?”

Hạ Đồng sai bảo A Phúc: “Anh tới giải thích đi.”

A Phúc bay lên giải thích một hồi, bác lái đò mới à một tiếng: “Gọi như thế nào, hiện tại có món nào ngon cho tôi xem một chút.”

Bác lái đò không biết đã thành quỷ bao nhiêu năm nên không nhớ được những chuyện khi còn sống. Điều duy nhất ông nhớ rõ là khi còn nhỏ gặp năm mất mùa, đói đến không chịu nổi bèn chạy tới miếu thổ địa, bên dưới tấm khăn trải bàn thờ rách nát, nhặt được một miếng bánh khoai lang dính đầy bụi, trong trí nhớ thì đây chính là thứ thơm nhất mà ông từng được ăn.

A Phúc u oán nói: “Tôi không có điện thoại.”

Hướng Dương muốn lôi kéo quan hệ với nhân viên ở Thông Thiên Quan, nên đã chủ động cống hiến điện thoại: “Tôi có.”

“Tôi không dùng được cái đó.” A Phúc nhìn chằm chằm Hạ Đồng.

Hạ Đồng trợn trắng mắt, gọi lại cho ba.

“Chuyện gì?” Vương Đại Vĩ đã bước ra khỏi cửa.

“Buổi tối ba về nhớ mua thêm một chiếc điện thoại di động, loại hàng fake rẻ nhất, có thể lên mạng là được.”

“Đừng keo kiệt như vậy, ít nhất cũng phải mua chiếc điện thoại giá tầm 1000 tệ, hơn nữa nơi nào trong nước bán hàng fake? Cứ ở yên đó đợi đi, đừng ra ngoài, buổi tối chờ ba và mẹ về.”

Mấy con quỷ đến đây vào tối qua rất có nhân tính, hôm nay trong quan lại có thêm mấy đạo sĩ và hòa thượng đến, nên Vương Đại Vĩ cũng mạnh miệng hơn.

Buổi chiều, Vương Đại Vĩ mới mang điện thoại về, giữa trưa lúc gọi cơm hộp, Hạ Đồng bị mấy con quỷ vây quanh, phiền không chịu được, nên sau khi gọi món liền đưa luôn điện thoại cho bọn họ.

“Mỗi người chỉ có thể gọi phần cơm hộp hai mươi tệ, gọi nhiều hơn thì tôi sẽ không trả tiền.”

“Tôi có bạc!”

“Tôi có tiền từ ngân hàng Thiên Địa.”

“Tôi có tiền giấy vàng.”

“……”

“Dừng!” Hạ Đồng ngăn bọn họ lại: “Người ta chỉ cần Nhân Dân Tệ thôi!”

Mấy con quỷ hậm hực ngậm miệng, trong đó có một con quỷ mới chết được một hai năm nhỏ giọng nói:

“Nếu thật sự có ngân hàng Thiên Địa thì tốt biết mấy, như vậy có thể đổi tiền giữa địa phủ và nhân gian.”

“Ha ha, ý tưởng hay đấy.”

Nghiêm Phi cười hắc hắc, hắn muốn ăn món gì đều không cần nhìn ánh mắt của người khác, hắn còn chưa kịp lên tiếng, đồng chí Hướng Dương trong phòng làm việc đã chủ động tới hỏi hắn muốn ăn cái gì. 【gzh: Lại có được một ngày mát mẻ trong kiếp phù sinh.】

(*) Trích Giá Cô Thiên - Tô Thức.

“Chân giò kho tàu, thịt heo, sườn heo cay, lẩu…” Nghiêm Phi gọi liên tục mười mấy món mới miễn cưỡng dừng lại: “Trước tiên bữa trưa tạm thời ăn những món này, còn lại đến buổi tối sẽ tính tiếp.”

Hướng Dương vừa gọi đồ ăn vừa nghĩ, lát nữa nên làm thế nào để xin thêm một chút kinh phí từ lãnh đạo.