Giang hồ mĩ nam bảng bài danh đệ nhất chính là Thính Phong lâu lâu chủ – Phong Thiếu Tuyên.
Nhưng là, nếu đệ nhất mỹ nam tử mà bị người ta đánh thành mắt gấu mèo thì còn có thể xem là mỹ nam tử không?
“Có chứ, mới chỉ đánh có hai phát thôi mà.” Tô Thanh Vũ tươi cười đầy mặt xoa xoa hai tay vì đánh người nãy giờ mà hơi hơi phát đau.
“Vũ nhi, ngươi thật quá đáng nha.” Phong Thiếu Tuyên oán giận.
“Ồ?” Nàng làm vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
Không sợ thế lực tà ác, Phong Thiếu Tuyên dũng cảm nói thẳng: “Ta là vì nghĩ cho hạnh phúc của ngươi nên mới phải ra mặt làm bà mối như thế a.”
Tiếng bẻ khớp xương thanh thúy từ tay của Tô Thanh Vũ truyền đến, nàng cười đến càng thêm hiền lành ôn nhu, lại từng bước tới gần vị đại ca nhà mình: “Chúng ta hình như lâu rồi không có đấu một trận sinh tử, không bằng hôm nay ôn lại chuyện cũ đi.”
Phong Thiếu Tuyên sắc mặt đại biến. Võ công của muội muội có lẽ không bằng hắn, nhưng khinh công cùng ám khí của nàng thì đủ lắm hắn đau đầu không thôi. Hơn nữa nếu nàng giở trò … hắn lập tức kinh hồn táng đám.
“Ta nghĩ giang hồ mĩ nam bảng năm nay sẽ có biến động không nhỏ đâu, đại ca.” Lời còn chưa dứt, nàng đã phi thân tới.
Phong Thiếu Tuyên không dám khinh địch, chỉ đơn thuần nhìn qua số lượng phi đao của nàng hắn liền biết lần này sẽ phải nếm mùi đau khổ.
Uy lực chân chính của “hàn tinh tuyết phi” hắn đã thấy qua, bình thường nàng cùng hắn chỉ đánh cho vui thôi, nhưng nếu thật sự xuất toàn lực, hắn chẳng tiện nghi cho hắn chút nào.
Một tấc đoản, một tấc hiểm, mà phi đao của Vũ nhi khéo léo khinh bạc, xuất quỷ nhập thần, vận dụng tự nhiên như là mười ngón tay của nàng vậy. Chiêu chiêu hoàn hoàn tướng khấu, thủ thế xảo quyệt mà lại chẳng thể thấy bóng.
Đang lúc Phong Thiếu Tuyên bị muội muội bức đến không còn đủ lực chống đỡ, đột nhiên từ gian ngoài truyền đến một thanh âm: “Đại thiếu gia, có chuyện lớn.”
Lục Bính đứng ở chỗ cách hầu gian của hắn ba tấc, phút chốc ngón tay Tô Thanh Vũ vừa chuyển, phi đao đã biến mất vô ảnh vô tung, sau đó theo đường cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nhìn đến muội muội trước khi đi còn ngoài đầu lại nhìn hắn cười, Phong Thiếu Tuyên cảm thấy thực thoải mái, sau đó vẻ mặt tươi chợt tắt: “Vào đi.”
Mà Tô Thanh Vũ sau khi rời khỏi chỗ đại ca cũng rất nhanh đã nghe đến lời đồn: ‘U Minh cung’ tái xuất giang hồ. Cùng với tin tức này mà đến là mấy chục cao thủ giang hồ danh tiếng đến tham dự đại hội võ lâm chỉ trong một đêm đã biến mất vô tung.
Lư Sơn tạc!
Giang hồ rối loạn!
Hơn một trăm năm về trước, U Minh cung đã bị mười mấy môn phái trong giang hồ liên thủ tuyệt diệt không ngờ hôm nay cư nhiên lại vô thanh vô tức xuất hiện. Hơn nữa vừa xuất hiện liền cướp đi mười mấy tên cao thủ giang hồ. Tin tức vừa ra liền chấn động võ lâm, làm cho hắc bạch lưỡng đạo đều kinh hãi.
Tô Thanh Vũ lại suy nghĩ tới một sự kiện khác, U Minh cung tái xuất giang hồ, vậy khắc tinh của nó – Cẩm Tú điện đâu?
Cẩm Tú điện cũng không phải một cái điện, tựa như U Minh cung cũng không phải một cái cung vậy, bọn đều từng là tổ chức hiển hách nhất giang hồ một thời.
Nhưng Cẩm Tú điện từ lúc U Minh cung quật khởi liền nổi danh giang hồ tới cả trăm năm lịch sử. Cứ nghe, trong điện cao thủ nhiều như vậy, bảo tàng vô số, càng cất chứa nhiều bí kíp võ công mà bao người giang hồ tha thiết ước mơ. Nhưng nó làm việc hành động đều hết sức thần bí, sau lại cơ hồ ẩn lui giang hồ.
Nếu không phải hơn trăm năm về trước U Minh cung hoành hành võ lâm, tàn bạo bất nhân, Cẩm Tú điện giận dữ liền đứng lên cầm đầu kêu gọi võ lâm đồng đạo phản chiến, suất lĩnh mười mấy đại môn phái tiêu diệt nó, chỉ sợ võ lâm sẽ không có cục diện như ngày hôm nay.
Mà sau khi U Minh cung bị tiêu diệt, Cẩm Tú điện lại biến mất, từ đó đến giờ liền không có nửa điểm tin tức.
Tô Thanh Vũ ánh mắt buồn bã. Cũng không thể xem như là không có nửa điểm tin tức, ít nhất thì sư phụ chính là người của Cẩm Tú điện, thậm chí người dồn sư phụ cùng sư nương đến đường cùng chính là Cẩm Tú điện điện chủ, phụ thân của sư phụ … Tay nàng nắm chặt thành quyền, một quyền nặng nề giáng lên thân cây đại thụ tráng kiện.
“Răng rắc” một tiếng, thân cây liền gãy đoạn. Nàng đúng lúc tránh ra mới không bị cây đại thụ đè vào.
“Vũ nhi!”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tư Đồ Đấu một thân hắc y đang đi về phía mình. “Tư Đồ giáo chủ.”
Tư Đồ Đấu cũng không buồn sửa lại xưng hô của nàng cho đúng, khóe môi khẽ nhếch, nhìn đại thụ đổ xuống mặt đất: “Có chuyện gì mà lại phát hỏa lớn thế?”
“Bái Nguyệt giáo không có người mất tích?”
Hắn vẻ mặt tự nhiên đáp: “Không thấy hữu hộ pháp.”
“Vậy ngươi tại sao một chút sốt ruột cũng không có?”
“Chuyện này cũng không phải cứ sốt ruột là có thể giải quyết. Huống chi đây là chuyện của toàn bộ giang hồ, không phải ân oán cá nhân của một môn phái nào cả, cho nên không cần phải quá lo lắng.”
Tô Thanh Vũ hiểu được, ý tứ của hắn chính là dù trời có sập xuống thì cũng đã có toàn thể giang hồ chống đỡ, cho nên trời vẫn xanh như trước, mây vẫn trắng như thường, và hắn vẫn như cũ có thể sống mơ mơ màng màng.
“Chức giáo chủ thật không xứng với ngươi chút nào.” Đây là đánh giá của nàng đối với hắn.
“Như nhau cả thôi.” Nàng là đại tiểu thư của Thính Phong lâu mà cũng chẳng chuyên nghiệp ở chỗ nào cả, bọn họ vốn là kẻ tám lạng người nửa cân.
Tô Thanh Vũ giận trừng hắn, Tư Đồ Đấu lại cười càng thống khoái.
Nàng tự giác mất mặt bĩu môi, phi thân lên cành cao của một cây đại thụ bên cạnh, tiếp tục tự hỏi.
Cẩm Tú điện sẽ xuất hiện sao?
“Suy nghĩ cái gì vậy? Biểu tình này của ngươi thực có ý vị sâu xa.” Hắn cũng theo nàng nhảy lên đại thủ, ngồi bên cạnh nàng.
“U Minh cung xuất hiện, Cẩm Tú điện cũng sẽ xuất hiện theo sao?” Giống như đang hỏi hắn, lại giống như tự hỏi mình.
“Ta không phải người của Cẩm Tú điện, cho nên vấn đề này ta không trả lời ngươi được.”
Tô Thanh Vũ cười cười, không nói chuyện tiếp, chỉ đem ánh mắt dừng ở một nơi xa xa nào đó.
Nếu Cẩm Tú điện xuất hiện, nàng phải làm sao bây giờ? Sự tình rốt cục đã đến lúc không thể không giải quyết rồi sao?
o0o
Chuyện giang hồ tất có người giang hồ đi quản. Tuy rằng Tô Thanh Vũ cũng là người giang hồ, nhưng nàng cũng chỉ là một người giang hồ nhỏ bé đến không chớp mắt, cho nên ở thời điểm toàn bộ người giang hồ đều tâm hoảng ý loạn, nàng vẫn có thể ngồi xem ánh mặt trời trên đỉnh núi cao, ngắm mây trôi lững lờ, nghe gió thổi qua hàng cây, thưởng thức cảnh đẹp lư hương sinh tử yên.
Quần áo vân cẩm tử sam, tóc dài vẫn theo thói quen chỉ dùng một sợi dây đồng sắc cột lại, ngồi ở trên cây cao ngắm ánh mặt trời trên đỉnh, gió nhẹ phất tà áo bay bay làm nàng có thêm vài phần tư vị phiêu dật phóng khoáng.
Tư Đồ Đấu ở xa xa nhìn lại đến nửa ngày nhưng không có đi qua.
Có đôi khi, chỉ cần ở xa xa nhìn thân ảnh nhàn nhã của nàng cũng sẽ làm người ta không hiểu sao lại thấy an tâm. Nàng như dòng suối êm đềm chảy quanh núi rừng tĩnh lặng, sạch sẽ trong suốt, cùng với những biến hóa kỳ lạ chốn giang hồ không hợp nhau, lúc nào cũng có thể thanh thanh thản thản ngồi một chỗ mà xem hết thảy.
Liễu Thanh Lam đột nhiên không tiếng động xuất hiện, cùng hắn nhìn về thân ảnh người đang ngồi xa xa trên trạc cây kia.
Hắn nhíu mày, dẫn theo vài phần không hờn giận nhìn hắn: “Liễu đại minh chủ hôm nay sao lại rảnh rang tới chỗ này ngắm cảnh thế?”
“Ngươi có thể tới, ta vì sao lại không thể?” Liễu Thanh Lam khinh đạm trả lời.
“Ta là yêu nhân giang hồ tà giáo, có thể không để ý tới chuyện sống chết của giang hồ nhân sĩ, ngươi đây là minh chủ bạch đạo giang hồ có thể làm vậy sao?”
“Chỉ cần muốn là được.”
Tư Đồ Đấu không cùng hắn quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Tra được manh mối rồi sao?”
Hắn gật đầu, vẻ mặt có chút ngưng trọng: “Hẳn là vẫn còn ở Lư Sơn.”
“Lư Sơn này nhất định có bí mật chúng ta không biết.”
Liễu Thanh Lam tiếp tục gật đầu, ánh mắt dừng ở trên người đằng xa, chần chờ nói: “Có lẽ nàng biết.”
“Liễu Thanh Lam.” Thanh âm của Tư Đồ Đấu đột nhiên trầm thấp âm lãnh xuống vài phần.
Hắn hơi lộ ra vẻ cười khổ: “Nếu có thể ta cũng không muốn kéo nàng vào vòng xoáy tranh đấu này. Nhưng trước mắt thì đây có lẽ là manh mối duy nhất.”
“Phong Đại Thiếu nói cho ngươi?”
“Phải.”
“Bọn họ quả thực là vô luận nhìn thế nào cũng không giống thân huynh muội.” Tư Đồ Đấu thanh âm lạnh lùng làm người ta hoảng sợ.
Liễu Thanh Lam quay đầu nhìn hắn một cái, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đáng tiếc, sự thật vẫn là sự thật, không phải chỉ vì chúng ta không tin mà nó sẽ không tồn tại.”
“Ngươi thật sự muốn đi hỏi nàng?”
Liễu Thanh Lam lại nhìn thoáng qua thân ảnh đằng xa, có chút do dự.
Tư Đồ Đấu cũng nhìn về phía nàng, trong thanh âm pha lẫn một chút lo lắng không dễ phát hiện: “Có lẽ đó cũng là chuyện mà nàng vẫn không muốn đối mặt.” Một đêm kia, bóng hình đau thương trên đỉnh núi tựa như một cây kim đã đâm sâu vào lòng hắn. Hắn không muốn lại nhìn thấy nàng lộ ra vẻ mặt như vậy.
Liễu Thanh Lam im lặng. Phong Thiếu Tuyên cũng từng nói qua như vậy, nếu không phải chuyện lần này đã quá mức nghiêm trọng làm người ta không thể tưởng tưởng, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra manh mối này. Đó là điều cấm kỵ lớn nhất của toàn bộ Thính Phong lâu.
Sau một lúc lâu, hắn kiên định đi về phía nàng.
Tư Đồ Đấu vẻ mặt kinh ngạc, trực tiếp đi theo.
Thời điểm bọn họ vừa đi tới, Tô Thanh Vũ cũng thuận thế mở miệng: “Là đại ca ta nói sao.”
Nàng cái gì cũng biết! Hai nam nhân liếc nhau, trong mắt mỗi người đều chứa đựng đồng dạng cảm xúc.
Ngẩng đầu nhìn trời cao, ngắm đàn chim sải cánh bay lược, thanh âm của nàng xa xưa tựa như một mảnh trời cao trống trải trên đầu vậy: “Ta không biết U Minh cung, nhưng Cẩm Tú điện quả thật là ở sâu trong Lư Sơn này.”
Cả hai người nhất thời đều chấn động.
“Ta không thể nói cho các ngươi nó ở nơi nào, nhưng ta có thể thay các ngươi đi một chuyến. Có lẽ cũng chỉ có ta có thể bình an tiến vào nơi đó.”
Ưu thương của nàng bọn họ đều cảm nhận được. Liễu Thanh Lam hối hận, hắn vẫn không hy vọng xúc phạm đến nàng, nhưng bây giờ hiển nhiên là hắn đã làm điều đó rồi.
“Ba ngày sau, ta sẽ truyền tin tức về.” Đang nói thì đã không còn thấy thân nảh của Tô Thanh Vũ đâu nữa.
Ba ngày sau, thời điểm tất cả những cao thủ giang hồ bị mất tích nay lại xuất hiện ở chân núi Lư Sơn, toàn bộ bọn họ đều hôn mê. Đợi khi tỉnh lại thì không ai có thể nói ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà Tô Thanh Vũ cũng không xuất hiện, tựa như trên đời căn bản không có người nào như nàng từng tồn tại.
Nói sau, trận đấu giữa Tư Đồ Đấu cùng Liễu Thanh Lam, hai người đều ra tay quá nặng, đánh đến lưỡng bại câu thương. Nếu không có Thiếu Lâm, Vũ Đương hai đại chưởng môn liều mạng hao tổn nội lực mạnh mẽ tách bọn họ ra, chỉ sợ kết cục rất khó có thể đoán trước.
o0o
Một năm sau, tại một địa phương bí ẩn nằm sâu trong núi Lư Sơn.
Tiếng đàn thanh du quanh quẩn bên từng khóm hoa tươi đủ sắc đủ hương, một thân ảnh màu trắng lặng lặng đứng trong bụi hoa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn khoảng trời nơi phương xa.
“Điện chủ, trưởng lão cho mời.”
“Đã biết!” Thu hồi ánh mắt, nàng chậm rãi xoay người lại. Vẫn là tướng mạo bình thường, thủy chung chưa từng biến hóa, chỉ là thân thể của nàng cũng đã không còn bình thường.
Theo người hầu xuyên qua một đoạn hành lang gấp khúc thật dài, Tô Thanh Vũ dừng lại cước bộ trước một tòa đại điện.
Người hầu khom người lui ra, nàng thong dong thản nhiên cất bước đi vào.
Một vị lão giả đầu bạc trắng đứng ở trước bàn thờ đặt bài vị, nhìn đến nàng thì cung thanh hành lễ: “Điện chủ.”
“Có chuyện gì sao?”
Lão giả lấy một hộp gấm đặt trên bàn ra: “Đây là bí kíp tâm pháp cao nhất của bản điện, điện chủ đã có thể bắt đầu tu tập.”
“Nga.” Nàng nhẹ nhàng đáp lại, không có chút vui sướиɠ, cũng không có bất kì cảm xúc nào khác lộ ra ngoài.
Đưa tay tiếp nhận hộp gấm trong tay lão giả, nàng thản nhiên hỏi: “Còn có chuyện gì khác sao?”
Lão giả liếc nhìn nàng một cái: “Điện chủ hẳn là biết quy củ trong điện. Nếu không thể đồng thời đả bại hai mươi tám tinh tú trong điện, ba mươi sáu cầm đèn, cùng thông qua khảo hạch của sáu Đại trưởng lão thì cả đời này hành động của điện chủ đều bị ước chế.”
Tô Thanh Vũ mở hộp gấm trong tay ra, tùy tay cầm lên bí kíp tâm pháp lật xem hai trang, phát ra một tiếng cười khẽ: “Ta đương nhiên biết. Cũng chỉ có quy định biếи ŧɦái như vậy mới có đủ tài năng đem Cẩm Tú điện đạt đến địa vị này trong giang hồ suốt mấy trăm năm qua, không phải sao?”
Trong mắt lão giả hiện lên một chút ý cười, gật đầu: “Điện chủ hiểu được là tốt.”
“Nếu không có chuyện gì khác, vậy ta đi trước.”
“Điện chủ không vì lịch đại tổ tiên mà thắp một nén hương sao?”
Tô Thanh Vũ quay đầu nhìn thoáng qua tấm bài vị, nhoẻn miệng cười: “Nói thật thì, bọn họ cũng không thể xem như tổ tiên của ta, hương khói gì liền miễn đi.”
Lão giả cũng không tức giận, đạm nói: “Điện chủ cũng là người thừa kế là tiền nhiệm điện chủ chỉ định, bọn họ đương nhiên được xem như tổ tiên của ngươi.”
Tô Thanh Vũ cằm khẽ nhếch,
ánh mắt dừng trên khối bài vị trước mặt, nhịn không được cắn răng nói: “Đối với một người lừa gạt một hài đồng trẻ người non dạ, ta cũng không thấy cần phải tỏ vẻ cảm tạ.”
Dưới một tình huống không chút cảm kích nào, Cẩm Tú điện vốn chỉ có điện chủ tài năng tu tập võ công truyền thụ nhiều đời nay được giao vào tay nàng, hại nàng mạc danh kỳ diệu trưor thành truyền nhân của môn phái truyền thuyết trong giang hồ, còn chưa kịp bày tỏ ý kiến thì đã không cẩn thận bị người lừa gạt, kết quả vẫn là nàng buộc phải tiếp nhận.
Đường đường là điện chủ của Cẩm Tú điện trong truyền kỳ giang hồ lại chỉ vì dẫn nào chui đầu vào lưới mà không tiếc mượn cờ hiệu của giang hồ tà giáo U Minh cung làm chuyện xấu.
Cái gì là danh môn chính phái? Nàng càng ngày càng thấy mờ mịt về vấn đề này.
Lão giả cũng không buồn nhìn tấm bài vị kia liếc mắt một cái, trong mắt ý cười càng sâu.
Tô Thanh Vũ không thèm nhắc lại, xoa người đi ra đại điện, phía sau lại truyền đến thanh âm của lão giả: “Lão điện chủ nói, hắn đồng ý buông tha bọn họ, là vì điện chủ đáp ứng thay thế bọn họ.”
Nhưng là nàng hối hận, năm ở khi ở thâm cốc nhìn đến sư phụ vui vẻ, nàng liền hối hận đến đau thắt ruột, lại nhìn đến sư nương khi ấy bị thương nặng lại áy náy nhìn nàng làm nàng rối tinh rối mù, cuối cùng quyết định xem như bọn họ thật sự đã chết.
Nói thì nói vậy nhưng hàng năm nàng đều ngoan ngoãn đưa hết thảy chi phí ăn mặc qua đó.
Tô Thanh Vũ vẫn không hiểu, vì sao đại ca làm nhiều chuyện xấu như vậy mà không chịu báo ứng. Còn nàng chẳng qua chỉ là trẻ người non dạ phạm vào một chút sai lầm, báo ứng liền đi theo nàng không dứt.
Quả nhiên là sa cơ lỡ vận. Xem ra, người tốt luôn luôn chịu thiệt.
Tựa như chuyện một năm trước, nàng vì mấy chục cao thủ giang hồ mà ra mặt, kết quả bọn họ tự do, còn nàng lại bị vây ở cái địa phương trong truyền thuyết mấy trăm năm này không ra được. Hai mươi tám tinh tú đã đủ lắm rồi, thế nhưng còn có ba mươi sáu cầm đèn, cuối cùng táng tận thiên lương còn có sáu Đại trưởng lão! Đến khi nàng thọ chung chính tẩm không biết có thể đả bại vài người trong số họ không nữa.
Nàng chính là bởi vì biết võ công không tốt thì không thể tùy ý đi lại trên giang hồ, vậy nên để tránh làm mất thể diện của Cẩm Tú điện, nhiều năm qua nàng vẫn trốn tránh chuyện nàng là người đuợc chọn kế nhiệm Cẩm Tú điện.
Kết quả, lão điện chủ quăng một lướt, nàng vẫn là bị vây bởi nhóm người này, buộc phải nhận chức.
Rời khỏi đây tựa như là một mục tiêu thật xa vời không thể đạt thành.
Một năm nay, trừ bỏ luyện công vẫn chỉ là luyện công.
Cả đời nàng từ trước tới nay chưa có một năm nào lại buồn tẻ chán nản như vậy. Truyền nhân trong truyền thuyết thì có gì tốt sao? Nếu người trong truyền thuyết đều có cuộc sống nhàm chán như vậy thì nàng tình nguyện cả đời này làm một tiểu nhân vật không nghe không thấy gì cả.
Chỗ cao không thắng hàn, câu này có lẽ không phải nói về thân phận của bọn họ mà là cách sống cùng thân phận này quá trói buộc người ta.
Tô Thanh Vũ càng ngày càng có thể lý giải vì sao năm đó sư phụ dùng trăm phương ngàn kế thoát khỏi đây, cũng dần dần hiểu được vì sao lão điện chủ lại có tính tình cổ quái không thích nói lý như vậy. Hắn luyện công hữu kế lâu quá nên chắc thần kinh cũng đã luyện đến tɧác ɭoạи rồi.
Tô Thanh Vũ trở lại chỗ ở của mình, ngồi xếp bằng trên giường, chán nản nhìn bí kíp tâm pháp, tự nói với chính mình: luyện đi, cứ coi như là một thú vui tiêu khiển vậy.
Điện chủ là cao cao tại thượng, mọi người nhìn đến nàng đều chỉ biết cung thanh hành lễ, thận trọng từ lời nói đến việc làm cứ như nàng là dã thú ăn thịt người không bằng, tuyệt không dám đến gần nàng.
Cuối cùng, khí chất của nàng lại càng trở nên xuất trần, cái loại chỗ cao không thắng hàn, một thân một mình trên đỉnh núi tịch mịch có đôi khi thoạt nhìn vẫn có chút tư vị.
Khó trách cao thủ luôn tịch mịch, bởi vì không ai dám theo chân bọn họ kết giao, thế nhân luôn dùng ánh mắt nhìn lên cao để xem bọn hắn, lại quên rằng bọn họ cũng chỉ là một con người thôi.
o0o
Ở trong núi ba ngày, trên trời đã ngàn năm. (
Quân: Đừng ai hiểu lầm, câu này là nói thời gian qua mau thôi, ko phải thể loại tiên huyễn hay cái vớ vẩn gì đâu nha >.<)
Giang hồ ba năm trước đây cùng với giang hồ ba năm sau có cái gì không giống nhau?
Tô Thanh Vũ cảm thấy kỳ thật cũng không có gì khác. Ba năm trước đây U Minh cung như phù dung sớm nở tối tàn, rồi sau đó tái vô tung tích, cảnh giác của người giang hồ chỉ hai năm sau cũng tiêu vong không còn một mảnh.
Cũng phải thôi, kia bất quá là do Cẩm Tú điện mạo danh thế thân, bọn họ tự nhiên không có khả năng có động tác gì sau đó.
Nay, giang hồ như cũ vẫn chỉ là giang hồ.
Bài danh đệ nhất mĩ nam bảng vẫn như cũ là đại ca của nàng. Chỉ là có một sự kiện mà mọi người đều biết là Bái Nguyệt giáo chuyên môn tìm Phi Long môn khiêu chiến, hai phái thế đông đối chọi nhau như nước với lửa, gặp mặt nhau không phải ngươi chết thì là ta mất mạng.
Tô Thanh Vũ ngồi ở trên cây ôm song chưởng có chút đăm chiêu. Nàng nhớ rõ quan hệ trước kia của bọn họ tuy là chính tà bất lưỡng lập, nhưng cũng không đến mức thủy hỏa bất dung như vậy. Chẳng lẽ sau khi nàng rời đi đã xảy ra chuyện gì?
Nhân sinh bất quá chỉ là tùy duyên mà đến, tùy duyên mà đi. Thời gian ba năm đủ để làm thay đổi rất nhiều sự tình.
Tư Đồ Đấu, Liễu Thanh Lam đều thành thân, người sau còn kém một chút xuất gia. Nghe nói là nhất thời không bắt bẻ bị Tứ Xuyên Đường môn tứ cô nương hạ dược mới không thể giũ bỏ trách nhiệm mà cưới người ta.
Giang hồ như trước vẫn thực bát quái, Tô Thanh Vũ mỉm cười đứng lên. Xem ra đại ca làm ăn vẫn rất tốt, có lẽ cũng không cần gặp hắn nữa.
Nàng lười biếng vươn thắt lưng, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống, vạt áo tung bay, chậm rãi đi ra khỏi rừng cây.
Giống như mọi lần vẫn thường vui tới, nàng tìm một tiệm cơm nhỏ bình thường, ăn một chút gì đó, ngồi một góc nghe các thực khách ngươi một lời ta một chữ nói nhảm.
Tin tức thường là từ những cuộc nói chuyện phiếm này mà lơ đãng truyền ra, mà nàng thích kiểu thu thập tin tức như vậy, an toàn lại bớt lo.
“Lần này lại có chuyện náo nhiệt nha.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Các ngươi không biết a.” Người đang nói hưng phấn bừng bừng, sau đó thần thần bí bí hạ giọng: “Nghe nói Thính Phong lâu lâu chủ Phong Đại Thiếu muốn thành hôn, Bái Nguyệt giáo giáo chủ còn nóii rằng sẽ cấp cho Phong lâu chủ một hôn lễ suốt đời khó quên.”
“Tư Đồ giáo chủ những năm gần đây cùng Phong Đại Thiếu và Liễu đại minh chủ quan hệ không tốt lắm, lần này tới chúc phúc quả thật chỉ có trời mới biết xảy ra chuyện gì.
“Phải! Phải! Ta nghe nói Liễu đại minh chủ đã dẫn theo năm vị thủ hạ xuất phát.”
“Ta cũng nghe nói người của Bái Nguyệt giáo đã đang trên đường.”
Tô Thanh Vũ xoay xoay cái chén trong tay. Đại ca muốn thành hôn? Mà Tư Đồ Đấu cùng Liễu Thanh Lam lại định diễn trò gì đây?
“Khách quan! Thức ăn của ngươi đây.” Điểm tiểu nhị đem mặt phóng tới trước mặt nàng: “Có cái gì cần xin cứ gọi ta.”
“Được!”
Đem tất cả những gì nghe được hết thảy quẳng sau đầu, Tô Thanh Vũ bắt đầu chuyên tâm ăn uống.
Nguyên bản nàng không tính trở về gặp đại ca, nhưng hôm nay lại nghe được tin tức như vậy, nàng cảm thấy mình vẫn là trở về xem một chút thì hơn.
Cho nên, sau khi rời khỏi tiệm cơm, nàng quay lại phương hướng lúc trước, hướng Thính Phong lâu ở thành Dương Châu mà đi.
Nhưng là càng gần Dương Châu, lòng của nàng lại càng loạn.
Tư Đồ Đấu đã tới, biết hắn thành hôn, tron g lòng không khỏi lướt qua hương vị chua xót.
Nàng không phải không ngại mà là không có tư cách gì đi để ý. Dù sao người mất tích suốt ba năm qua cũng là nàng.
Lúc này đây, vì muốn thăm hỏi sư phụ cùng sư nương đã lâu không thấy mặt nên nàng mới xin đại trưởng lão cho ra ngoài trong thời gian một tháng, còn chưa từng nghĩ tới sẽ đi tìm hắn.
Nàng cố ý xem nhẹ tin tức của hắn, nghĩ rằng mình sẽ không khó chịu, nhưng là vẫn không làm được, nhất định phải gặp mặt hắn một lần, cho dù là lần cuối.
Khi Tô Thanh Vũ một cước bước vào địa giới thành Dương Châu, tâm tư của nàng ngược lại trở nên bình tĩnh.
Chuyện gì đến sẽ đến, nếu tránh không khỏi vậy đành phải đối mặt.
Bởi vì địa vị đặc thù của Thính Phong lâu, hôn lễ của đương nhiệm lâu chủ Phong Đại Thiếu đương nhiên hấp dẫn không ít giang hồ nhân sĩ tới xem, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả khách điếm trong thành Dương Châu đã kín người hết chỗ.
Tô Thanh Vũ cũng không thể tìm được chỗ để trụ lại, không khỏi ngẩng mặt lên nhìn trời mà cười thán.
Xem ra không thể làm khách nhân thì đành phải trở về làm chủ nhà vậy.
Quyết định xong, nàng tính tiền rồi rời khỏi tiệm cơm, cũng cùng lúc ấy, nàng lại nhìn thấy một bóng hình rất đỗi thân quen.
Cặp mắt xếch vẫn xinh đẹp như trước, nhưng khuôn mặt âm nhu tuấn mỹ tựa hồ có chút thay đổi. Trong trí nhớ của nàng khuôn mặt ấy không giống như bây giờ, trong trẻo lạnh lùng và xa cách, trước đây nó luôn lơ đãng biểu lộ ra vài phần mị hoặc xinh đẹp cùng phong thái huyễn hoặc lòng người, còn nay lại giống như đã trải qua hơn mười mùa đông giá rét, được bao phủ bởi một tầng băng thật dày.
Mà người ấy bây giờ cũng đang nhìn nàng, con ngươi tối tăm thâm thúy trong phút giây chạm đến thân ảnh nàng chợt phát ra ánh sáng ngọc đẹp mắt, ánh mắt tham lam lưu luyến trên người nàng, muốn dời đi cũng thật khó khăn.
Nàng vẫn bình tĩnh, bình thường như trong ấn tượng lúc trước, thời gian tựa hồ không lưu lại dấu vết gì trên người nàng. Thói quen mặc xiêm y thuần khiết trắng trong, dải lụa đồng màu cột gọt suối tóc huyền, vẫn như trước đơn giản mà gọn gàng.
Nếu đã không thể trốn tránh, vậy chỉ còn cách đối mặt thôi.
Tô Thanh Vũ che dấu chua xót trong lòng, lạnh nhạt mỉm cười: “Tư Đồ giáo chủ, biệt lai vô dạng.”
“Ngươi cảm thấy không có việc gì sao?”
Cảnh còn người mất có lẽ là để nói chuyện này đây, nhưng nàng có thể nói cái gì nữa đây?
Tô Thanh Vũ cười đáp: “Cái nhìn của ta thì có gì quan trọng? Như người uống nước vậy, lạnh ấm thế nào tự biết.”
“Nói rất đúng.” Hắn mặt mày vi loạn, lại là biểu tình như trong trí nhớ của nàng, tà tà, mang theo vài phần mị hoặc cùng câu dẫn. “Nương tử, nàng tốt nhất nên kiểm điểm lại mình một chút đi.”
Nàng sửng sốt.
“Hầu gái gặp qua phu nhân.” Bốn tỳ nữ đi theo phía sau hắn nhất nhất hướng nàng hành lễ.
Tô Thanh Vũ phi thường kinh ngạc, chỉ có thể mang theo nghi hoặc nhìn về phía nam nhân trước mắt.
Tư Đồ Đấu cười nói: “Cho dù đã ba năm không gặp, nhưng nương tử chắc cũng sẽ không đến mức ngay cả trượng phu của mình cũng không nhận ra chứ?”
“Ngươi … trượng phu của ta?” Nàng cảm thấy có chút đau đầu: “Từ khi nào?”
“Xem ra trí nhớ của nương tử càng ngày càng kém, chúng ta cần hảo hảo đả thông lại một chút.” Hắn chọn mi cười khẽ, thân thủ bắt lấy cổ tay nàng, không biết cố ý hay là vô tình mà đặt vào mệnh môn của nàng.
Tô Thanh Vũ cười lắc đầu: “Giáo chủ vẫn thích trước tiểu nhân sau quân tử như vậy.”
“Ngươi hiểu được là tốt rồi.” Hắn không e dè trực tiếp thản nhiên thừa nhận.
“Giáo chủ hiện tại muốn đi đâu?”
“Ngươi vốn muốn đi đâu?” Hắn không đáp mà hỏi lại.
“Ngươi nếu ở trong này nhìn thấy ta hẳn là đã dự đoán được ta muốn đi đâu.”
“Vừa lúc, ta cũng phải đi nơi đó, không bằng cùng đi.”
“Được!” Loại tình huống này tựa hồ cũng không chấp nhận sự phản đối của nàng, nhưng có chút chuyện nàng cảm thấy cần phải nói: “Ngươi không ăn cơm sao?”
“Chỉ cần nhìn nương tử vi phu sẽ không đói bụng.”
Tô Thanh Vũ xấu hổ cười cười, cố hết sức bỏ qua tầm mắt tò mò của mọi người trong tửu lâu. “Chúng ta đi thôi.”
Vì thế đoàn người liền trực tiếp đi đến nơi phụ trách tiếp khách của Thính Phong lâu.
Tư Đồ Đấu là người đứng đầu một giáo, lại thêm địa vị trong giang hồ nên Thính Phong lâu đã sớm chuẩn bị khách phòng, cho dù hắn có tới tái vãn cũng không sợ phải ăn ngủ đầu đường.
Phong Thiếu Tuyên sau khi nhận được tin tức quản sự trang viên truyền đến liền vội vã đuổi tới sân dùng để tiếp đãi khách quý tới dự tiệc cưới. Thời điểm nhìn đến thân ảnh của muội muội, tâm tư suốt ba năm trời như cũng được thả lỏng phần nào.
Môi cứ mở ra lại khép lại, sau một lúc lâu mới phun ra một câu: “Ngươi đã trở lại.”
Tô Thanh Vũ mỉm cười: “Chúc lâu chủ tân hôn khoái trá.” Quan hệ của bọn họ trừ bỏ một số ít nguyên lão ra thì không có người khác biết. Cho nên lúc này vì có tứ tì ở đây nên nàng vẫn đang lấy thân phận quen biết giang hồ mà nói chuyện
“Ngươi có thể đến đã là hạ lễ tốt nhất rồi.” Phong Thiếu Tuyên dừng một chút, lại nói: “Ta vẫn luôn suy nghĩ Tư Đồ giáo chủ rốt cuộc muốn đưa ta hạ lễ thành thân gì, thì ra là thế.”
Tô Thanh Vũ liếc mắt nhìn Tư Đồ Đấu một cái, nhất thời hiểu được.
Tư Đồ Đấu thẳng thắn: “Nếu vừa rồi ta không có gặp được nàng, hôn lễ của lâu chủ sẽ là hài kịch hay bi kịch thì còn chưa biết chắc đâu.”
Khóe miệng đang cười của Phong Thiếu Tuyên chợt cứng đờ.
Nàng chỉ biết sẽ là như vậy, hoàn hảo là nàng đã đến.
“Lâu chủ lúc này nhất định bộn bề nhiều việc, không cần phải trì hoãn thêm nữa, có hạ nhân chiếu cố chúng ta là được rồi.”
Phong Thiếu Tuyên gật đầu: “Ta đây đi trước.”
“Không tiễn.” Tư Đồ Đấu nói thực rõ ràng.
Phong Thiếu Tuyên quyết định cũng không cùng hắn so đo.
Nhìn theo bóng lưng đại ca rời đi, Tô Thanh Vũ không chút để ý hỏi: “Hắn đắc tội ngươi sao?”
Tư Đồ Đấu mi phong một điều, hỏi lại: “Có đắc tội hay không, ngươi hẳn là biết rõ hơn hắn.”
Tránh đi tầm mắt nóng rực của hắn, nàng nở nụ cười: “Ân oán của các ngươi sao lại hỏi ta? Ta đã ba năm không đi lại trên giang hồ rồi.”
“Ân oán của chúng ta cũng bắt đầu từ ba năm trước đây.”
Nàng quay đầu nhìn hắn, hắn thản nhiên nhìn lại.
Sáu một lúc lâu, nàng hơi lộ ra vẻ cười khổ: “Làm gì phải như thế?” Nếu nàng cả đời này không được, chẳng lẽ bọn họ liền nhất thế kết thù sao?
“Ta muốn như thế nào là chuyện của ta. Ngươi nếu đã cố ý biến mất, cần gì phải quản ta muốn làm như thế nào.”
Nàng nghe ra trong lời hắn nói có áp lực, nhất thời không biết nên nói gì với hắn.
Năm đó nàng đột nhiên rời đi, biến mất không còn bóng dáng không thấy tăm hơi, hắn nếu có chút oán hận cũng là đương nhiên. Chỉ là nàng đã nghĩ thời gian qua đi, hết thảy đều thay đổi, nhưng hắn lại bất biến, thủy chung đứng chờ nàng, tâm không hiểu sao cảm có chút nhói đau.
Tô Thanh Vũ không dám tưởng tượng nếu mình không hề xuất hiện nữa thì sẽ là cái tình hình gì.
May mắn, nàng xuất hiện.