Chương 3

Đau, cảm giác ấy dường như theo từ tủy cốt mà truyền đến. Tô Thanh Vũ sắc mặt trở nên trắng bệch, ngón tay cơ hồ bấu chặt vào thân cây.

Tại sao lại như vậy?

“Tô cô nương, ngươi làm sao vậy?” Liễu Thanh Lam đứng một bên nhìn thấy cảnh này, mày kiếm cũng nhăn lại như muốn dính kết thành một chỗ.

Nhưng nàng một chữ cũng không nói nên lời, thẳng nhìn chằm chằm vào chân mình. Vì cái gì mà chỉ một bước thôi nhưng vô luận nàng làm thế nào cũng không cử động được. Tại sao cứ muốn bước đi là nàng lại thống khổ?

Đột nhiên, Tiểu Bạch Điểm vốn vẫn canh giữ ở một bên lúc này vỗ cánh bay lên. Tiếp theo đó, một thanh âm trong mát lạnh lộ ra tia hàn băng truyền đến, tựa hồ một cỗ gió lạnh thổi tới núi rừng yên tính.

“Thì ra Liễu minh chủ lỡ hẹn là vì tới tới gặp người của ta a.” Lam cùng nàng dĩ nhiên lại có quen biết! Mối quan hệ này làm cho Tư Đồ Đấu phi thường khó chịu.

Tô Thanh Vũ ôm ngực, theo tiếng nói phát ra mà quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tư Đồ Đấu một thân hắc y chậm rãi từ trong rừng đi tới, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt băng hàn, ánh mắt lợi hại kia tựa hồ đâm vào lòng người khiến họ sinh đau.

“Tư Đồ Đấu, ngươi đến tột cùng đã động tay động chân gì trên người của ta?” – Nàng cắn răng hỏi.

Liễu Thanh lam vẻ mặt biến đổi, nhìn về phía Tư Đồ Đấu, trong mắt ánh lên một tia bén nhọn: “Ngươi hạ độc trên người nàng?”

Tư Đồ Đấu cũng không khách khí đáp trả: “Chuyện này thì liên quan gì đến Liễu minh chủ? Nàng với minh chủ có quen biết sao?”

“Ta đến Miêu Cương có một nửa lý do là vì tìm nàng.” Liễu Thanh Lam cũng không dối gạt hắn, có một số việc nói ra sẽ tốt hơn.

“Cám ơn đã nâng đỡ.” Nàng xả hạ khóe miệng, tươi cười trên mặt có chút cứng nhắc: “Ta cũng đã nói qua, ta không thích Phi Long môn.” Toàn giả dối với dối trá. (Quân: hai từ này thì khác nhau sao?)

Nghe nàng nói như vậy, ánh mắt Tư Đồ Đấu khẽ biến, toàn bộ đường cong trên khuôn mặt đều trở nên nhu hòa. Hướn nàng đi qua, cầm lấy tay nàng kéo xuống, sau đó vẫn nắm chặt trong tay, khóe miệng mang theo ý cười: “Chẳng lẽ ngươi cũng không thích Bái Nguyệt giáo sao? Ta nhớ là có người nào đó từng nói thực thích cảnh sắc nơi này nha.”

“Tha hương không phải cố hương.” Nàng vẫn như cũ trả lời một câu này, sau đó dùng lực rút tay về, không ngờ hắn siết chặt lại càng nhanh hơn, nàng nhất thời không thoát được đành phải thôi.

Ánh mắt Liễu Thanh Lam gắt gao dừng ở trên tay hai người bọn họ, hai cánh tay buông lỏng lúc này lặng lẽ nắm chặt lại.

“Vậy biến thành cố hương là được.” – Tư Đồ Đấu vân đạm phong khinh nói.

Tô Thanh Vũ mạc danh kỳ diệu nhìn hắn một cái: “Tư Đồ giáo chủ, phiền ngươi buông tay được không?”

“Vì cái gì ta phải buông?”

“Bởi vì đó là tay của ta.”

“Tư Đồ giáo chủ, nam nữ thụ thụ bất thân, vẫn là buông tay ra thì tốt hơn.”

Hắn liếc mắt vị khách kia một cái, khóe miệng giuơng lên, tựa tiếu phi tiếu nói: “Những chuyện so với cái này càng quá phận hơn ta đều đã làm rồi. Liễu minh chủ hiện tại mới lo lắng không phải dư thừa lắm sao?”

Liễu Thanh Lam tay cầm kiếm lại càng căng thẳng. Chẳng lẽ nước cờ này hắn đã đi nhầm rồi sao? Rõ ràng Tư Đồ Đấu tuyệt đối sẽ không cảm thấy hứng thú với một nữ nhân có diện mạo bình thường như Tô Thanh Vũ.

Tô Thanh Vũ lúc này cũng rất tức giận. Hắn thế nhưng còn dám nhắc đến sự kiện kia, lừa nàng còn chưa đủ thảm sao? Nàng lớn như vậy rồi chưa bao giờ nếm qua buồn mệt như vậy, nhớ tới lại hận không thể đem hắn ra ăn vào bụng.

“Ta vừa rồi là vì cái gì mà lại thống khổ như vậy?” Nàng cảm thấy hắn nhất định biết nguyên nhân.

Tư Đồ Đấu tao nhã cười: “Ta không phải đã nói cho ngươi, hiện tại cổ độc lại càng lợi hại hơn sao?”

“Nhưng là ngươi rời đi hai ngày nay ta cũng không có cảm giác a.” Tô Thanh Vũ không hiểu hỏi.

“Ta có nói là Ngàn bộ cổ sao?”

“Thì ra không phải Ngàn bộ cổ.”

“Thay đổi.” Lời nói ra nhẹ nhàng bâng quơ như đang bàn chuyện thời tiết hôm nay vậy.

“Ngươi …” Nàng đã mở miệng lại không biết nói cái gì, đành phải lại lần nữa ngậm miệng.

“Tư Đồ Đấu, ngươi lưu nàng lại như vậy có cái ý nghĩa gì?” Liễu Thanh lam thực không ủng hộ loại hành động này của hắn.

“Ít nhất ta có thể lưu lại người của nàng, còn ngươi có thể sao?” Mặt hắn trong lúc này đã hiện lên tà khí.

Tô, Liễu hai người không hẹn mà cùng trừng mắt nhìn hắn.

Hắn đột nhiên buông lỏng tay Tô Thanh Vũ, mặt lộ vẻ kinh ngạc, thậm chí có chút không dám tin nhìn trong lòng bàn tay mình có một miệng vết thương dài nhỏ đang ứa ra máu loãng.

Nàng lạnh lùng nhìn hắn, lấy ra một cái khăn tay chà lau tay mình, lạnh lùng nói: “Tư Đồ Đấu, ta nghĩ ngươi đã lầm một sự kiện rồi. Có lưu lại hay không chỉ phụ thuộc vào chuyện ta có muốn lưu lại hay không. Mệnh này là của ta, bất kể người nào cũng không thể thay ta quyết định.”

Tư Đồ Đấu nhìn cái khăn quyên xanh trắng theo trong tay nàng chậm rãi rơi xuống, ánh mắt thâm u khó dò.

Liễu Thanh Lam trừ bỏ động dung còn có một tia lo lắng.

Nàng lại nhìn bọn họ liếc mắt một cái, sau đó xoay người bước chân, không chút do dự mà đi thẳng.

“Không đuổi theo sao?”

Tư Đồ Đấu liếc hắn một cái, không đáp mà hỏi lại: “Ngươi vì cái gì không đuổi theo?”

Hắn nhìn về phương hướng Tô Thanh Vũ biến mất, thản nhiên nói: “Tư Đồ giáo chủ, mỗi người đều có

tử huyệt của riêng mình, ta thấy tử huyệt của ngươi vẫn là không nên đυ.ng vào thì có vẻ tốt hơn.”

Tư Đồ Đấu nhìn hắn, ý vị thâm trường nói: “Những lời này ta cũng muốn nói cho Liễu minh chủ, không cần khiêu chiến với

tử huyệt của ta.”

Một lần nữa đem ánh mắt dừng trên người hắn, Liễu Thanh Lam ra vẻ kinh ngạc nói: “Nga, có ý tứ gì?”

“Nàng là nữ nhân ta đã làm dấu hiệu.” Tư Đồ Đấu nói.

Liễu Thanh Lam lãnh phúng phản kích: “Vừa mới rồi ngươi tựa hồ đã chạm vào

tử huyệt của nàng rồi.”

“Thì tính sao?”

Liễu Thanh Lam không nói gì.

Hắn lại cười: “Ít nhất ta có thể gây xích mích với

tử huyệt của nàng, điểm này ta so với ngươi mạnh hơn một chút rồi.”

Nghe vậy, vẻ mặt của Liễu Thanh Lâm liền biến đổi.

Tư Đồ Đấu cố ý bỏ qua sắc mặt biến hóa của hắn, nhìn về phương hướng mà Tô Thanh Vũ biến mất, như là đã có định liệu trước nói: “Ta muốn tìm nàng tuyệt đối so với minh chủ tìm nàng còn dễ dàng hơn nhiều lắm.”

“Chỉ sợ không làm nổi.” Không chừa chút mặt mũi nào cho hắn mà nói thẳng.

“Ngươi có thể mỏi mắt mong chờ.” Tư Đồ Đấu tự tin mười phần.

“Ngươi cảm thấy dùng thủ đoạn như vậy sẽ có được nàng sao?”

Tư Đồ Đấu liếc nhìn hắn một cái, thoải mái trả lời: “Người trong tà giáo chúng ta vốn đều vô sỉ như vậy, không phải sao?”

Liễu Thanh Lam nghẹn họng. (Quân: Còn gì để nói sau câu ấy nữa =.= Bái phục!)

Hắn ha ha cười, xoay người khoanh tay mà đi, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ không trung truyền đến: “Chẳng qua đường đường là võ lâm minh chủ mà lại thất ước với người khác, tin này nếu lọt vào tai mắt của người giang hồ chỉ sợ không hay lắm đâu.”

Liễu Thanh Lam nhẹ nhếch khóe miệng: “Lời mà giáo chủ nói chỉ sợ giang kì bằng hữu cũng sẽ không tin đâu.”

“Ha ha, nói cũng đúng.” Thanh âm Tư Đồ Đấu ở trong gió phiêu xa, chỉ để lại một mảnh nũi rừng xanh tươi cùng yên tĩnh.

o0o

Thác nước từ trên cao đổ xuống phát ra tiếng vang thật lớn, bọt nước trắng xóa bắn lên đọng trên những cánh hoa thủy tiên màu ngân bạch bên bờ trạch đàm.

Tô Thanh Vũ có chút buồn rầu, đại ca lần này làm hơi quá đáng rồi. Nàng nói như thế nào cũng là thân muội muội của hắn, hắn thế nhưng lại vì tiền bạc mà bán đứng nàng, hại nàng hiện tại bị người ta hạ cổ, bị quản chế.

Đưa tay đè lại khuôn ngực đau đớn khó nhịn lúc trước, nhíu mi suy nghĩ sâu xa, đến tột cùng muốn tài năng cỡ nào mới cởi bỏ được cổ độc trên người đây?

Dư quang nơi khóe mắt miết đến Tiểu Bạch Điểm đang đánh giá mấy con thỏ rừng, tựa hồ đang chuẩn bị làm thịt chúng. (Quân: Ưng cũng ăn thỏ à? =.=)

Khóe mắt nàng không nhịn được mà co rút một chút.

Tư Đồ Đấu không có đuổi theo, nhưng con ưng này lại thủy chung không rời nàng nửa bước, luôn luôn khiêu chiến độ nhẫn nại của nàng.

Đưa tay nhu nhu huyệt thái dương, Tô Thanh Vũ một lần nữa đem ánh mắt hướng đến thủy đàm trước mắt, tiếp tục tự hỏi.

Không hề dự liệu trước, cơn đau nhức từ trong ngực trào ra lại lan tràn khắp cơ thể, mồ hôi lạnh nháy mắt liền thấm ướt cái trán của nàng. Mấy ngày nay, thời gian phát tác càng ngày càng thường xuyên, cũng càng ngày càng làm cho nàng khó có thể chịu được.

Cuối cùng, nàng đến nhịn không được mà quay cuồng, hai tay nắm chặt mặt cỏ, một dòng máu đỏ tươi theo khóe miệng của nàng mà chảy xuống.

Đau đớn làm cho ý thức của nàng mơ hồ. Nàng không biết chính mình còn có thể chịu được lần phát tác tiếp theo hay không. Nàng không cam lòng, không cam lòng không thể trở về cùng đại ca tính sổ, lại càng không cam tâm không thể trà thù được Tư Đồ Đấu.

Một mũi nhọn hàn quang lóe ra, chỉ tháy một thanh hiệp đao thanh mảnh khéo léo xuấ hiện ở kẽ tay nàng. Tô Thanh Vũ không cam lòng nhìn nó, khóe miệng hiện lên một nụ cười buồn bã.

Nếu cuối cùng nàng cần dùng cái này để giải quyết chính mình khỏi thống khổ, không biết nếu truyền đến tai Thính Phong lâu thì sẽ khiến cho mọi người chấn động như thế nào? Dù sao nàng vẫn bị bọn họ coi là nhân vật truyền kì trong giới mật thám, đáng tiếc, một nhân vật truyền kì mà người khác nhắc đến như nàng đây lại là người luôn luôn không có khả năng hoàn thành chuyện ….

“Ngươi rốt cục không nhịn nổi nữa?” Thanh âm một chút mát lạnh mang theo vài tia âm hàn ở cách đó không xa vang lên.

Nàng nhìn đến vạt áo màu đen trước mắt, trong lòng nổi lên khôn kể chua xót. Hắn đã đuổi theo nàng bao lâu rồi? Trơ mắt nhìn nàng bị cổ độc tra tấn là một loại vui thú sao?

“Cho dù không chịu được nữa, ngươi cũng không nghĩ tới chuyện trở về tìm ta?”

“Ta nếu trở về tìm ngươi thì chỉ vì báo thù.”

Tư Đồ Đấu ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đưa tay cầm lấy phi đao trong kẽ tay nàng, có chút đăm chiêu nói: “Ngày ấy đả thương ta không phải cái này.”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết hết sao?” Nàng cười lạnh.

Hắn không tiếp lời, đưa tay bắt lấy cằm nàng, đem một viên thuốc nhét vào miệng, bức nàng nuốt xuống rồi mới buông nàng ra.

Tô Thanh Vũ lúc áy có chút chật vật, quần áo màu trắng dính đầy xác cỏ cùng bùn đất, tóc tai tán loạn, môi tái nhợt, khóe miệng vẫn còn vết máu làm người ta nhìn thấy mà ghê người.

Nàng chật vật như thế là tâm Tư Đồ Đấu hơi hơi phiếm đau. Nhưng cảm giác ấy ngay lập tức bị hắn cường ép đi xuống: “Muốn chạy trốn khỏi ta nhất định phải trả giá bằng đại giới.”

Tô Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, xoay người đi trở về đàm biên, vốc nước lên tẩy đi bùn đất cùng vết máu trên mặt, uống mấy ngụm nước để rửa trôi nội dị vị tiết ra trong khoang miệng.

Tư Đồ Đấu từ đầu đến cuối đứng ở phía sau cách nàng ba bước, chỉ lẳng lặng mà nhìn. Nàng không đứng dậy, hắn cũng không động. Thời gian qua thật lâu, lâu đến nỗi hai chân Tô Thanh Vũ bởi vì ngồi xổm xuống mà run lên.

“Chân đã tê rần rồi.” Lúc này hắn mới mở miệng.

Nàng không hé răng. Ngay đó, cả người nàng đột nhiên bị nhấc bổng lên, được người nào đó ôm vào trong lòng.

Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt xếch xinh đẹp hiện lên một tia mỉm cười. Hắn cúi đầu xuống in lên môi nàng một nụ hôn: “Bộ dáng quật cường của ngươi thật đáng yêu.”

Tô Thanh Vũ sắc mặt càng trầm.

Vừa dứt lời, hắn lại tiếp tục mυ"ŧ lấy hương vị ngọt lành của nàng, đầu lưỡi cường ngạnh giải khai khớp hàm của nàng, tiến quân thần tốc.

Không biết từ khi nào, hai ngươi đã ngã nhào trên mặt cỏ ẩm ướt bên bờ thủy đàm. Hắn ở trên người nàng, tóc dài vi loạn, khuôn mặt âm nhu tuấn mỹ vì tìиɧ ɖu͙© mà nhiễm thêm tài tia tà mị yêu nghiệt. Vạt áo trên người hé ra, để lộ nội y trắng như tuyết cùng với một chút cảnh xuân như ẩn như hiện.

Nàng bị hắn đặt ở dưới thân, tóc dài vốn đã tán loạn nay lại càng thêm rời rạc. Đôi môi hồng nhuận có chút ướŧ áŧ, lửa giận lại càng đem con ngươi của nàng thêm minh diễm động lòng người. Vạt áo trượt ra để lộ cái yếm màu xanh nhạt cùng với da thịt mịn màng như tuyết trắng.

Mười ngón tay của hắn đan vào kẽ tay nàng, cùng mười ngón tay của nàng siết chặt, cũng áp chế nàng phản kháng. Giương lên một nụ cười khẽ mị hoặc, hắn cúi người xuống hôn lên môi nàng, câu dẫn nàng cùng hắn chơi đùa.

Lửa nóng từ môi nàng đi đến cái cổ mảnh khảnh rồi trượt xuống những đường cong uốn lượn. Da thịt trắng nõn nà lúc này lại hồng nhuận như anh đào trong gió, tơ lụa ướt đẫm ôm sát lấy hai ngọn tuyết phong tròn trịa, tất cả đều câu dẫn lửa nóng từ nơi sâu nhất trong thân thể hắn xao động.

Một tiếng rên mạnh rít ra từ kẽ răng, hắn mày kiếm nhíu chặt trừng mắt nhìn người dưới thân hắn, hơi hơi cắn răng: “Tưởng hủy diệt hạnh phúc tuổi già của ngươi sao?” Nghĩ đến nàng thuận theo, cũng không liêu nàng một cái quỳ gối ngoan đỉnh, thiếu chút nữa chặt đứt hương khói của hắn.

“Ngươi không cầ nnois cho ta biết cổ độc lần này cần âm dương giao hoan mới có thể giải trừ.” Nàng một chữ lại một chữ nói ra.

Tư Đồ Đấu bỗng nhiên một trận cười nhẹ, không để ý đến căm tức của nàng, ở trên thân thể của nàng khẽ hôn hai cái rồi mới nói: “Nếu dễ dàng đạt được một cái gì đó thì còn có lạc thú gì đáng nói?” – Hắn vẻ mặt cười tà – “Ta muốn một chút lại một chút xóa đi mũi nhọn phòng bị trên người ngươi, mà ngươi nhất định chỉ có thể là người của ta.”

Tử đồng của Tô Thanh Vũ hơi co lại, vì lời nói của hắn mà rùng cả mình. Bị Tư Đồ Đấu chơi đùa tuyệt đối không phải chuyện làm người ta cao hứng.

“Liễu Thanh Lam là gì của ngươi?”

Nàng không trả lời.

Hắn cũng không tức giận, chỉ cúi đầu cùng nàng môi lưỡi triền miễn, thẳng đến khi hai người đều thở hồng hộc mới nhả ra.

“Hắn vì cái gì lại tìm ngươi?”

“Ngươi hẳn là nên hỏi chính hắn.”

Tư Đồ Đấu cười: “Ta có hỏi, đáng tiếc hắn không nói cho ta biết.”

Tô Thanh Vũ không nói gì

“Thật sự phải rời khỏi Miêu Cương sao?” Hắn nắm lên một lọn tóc của nàng, không chút để ý hỏi.

“Ta không thích làm người cho kẻ khác thử cổ dược.” – Đây là câu trà lời của nàng.

“Vậy chỉ cần đi rồi ngươi sẽ an toàn sao?”

“Cho dù chật vật cũng không muốn để người khác chơi đùa nhân tâm.”

Tư Đồ Đấu nghe vậy cười: “Ta giải cổ độc trên người ngươi, ngươi lưu lại có được không?”

“Ta có thể tin tưởng lời ngươi nói được sao?” Nàng ôm chặt thái độ hoài nghi nghiêm trọng.

“Ta đứng đầu một giáo, danh dự cũng vẫn phải có chứ.”

Tô Thanh Vũ nở nụ cười, ý cười cũng chưa chạm tới đáy mắt: “Ta tựa hồ chỉ có thể tin tưởng vào nhân phẩm của ngươi.”

Tư Đồ Đấu cười đến mị hoặc lòng người, buông nàng ra, đứng lên: “Vừa rồi ta đã giải cổ độc rồi, ngươi hiện tại không có việc gì.”

Nàng trầm mặc chỉnh lại quần áo trên người, thống hận hắn mỗi lần đều dùng thủ pháp như vậy giải độc cho nàng.

“Sẽ ở lại đây chứ?” – Hắn hỏi.

“Sẽ!” Bởi vị bọn họ đã kết thù quá lớn, cừu này nàng không thể không báo!

Tư Đồ Đấu nở nụ cười, thực vừa lòng với kết quả này.

Tiếng đàn thanh du phiêu lãng khắp núi rừng làm cho lòng người bất tri bất giác cảm thấy yên tĩnh.

Tô Thanh Vũ gối đầu lên hai tay nằm ở trên nóc nhà, một bên nghe tiếng đàn của Tư Cầm từ trọng viện vọng ra, một bên cảm thụ gió núi mang đến cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng.

“Ngươi dường như thực nhàn nhã.”

Nàng nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Khách nhân nếu không nhàn nhã thì thân là chủ nhân cần kiểm điểm lại.”

Tư Đồ Đấu phát ra một tiếng cười khẽ, tùy ý tọa hạ ở bên cạnh nàng: “Ba ngày sau Liễu Thanh Lam hẹn ta ở đỉnh núi Lam Sơn quyết đấu.”

“Nga.”

“Ngươi không định tới xem sao?”

“Muốn ta làm trọng tài sao?” – Nàng hỏi lại một câu.

“Hai nam nhân vì ngươi mà quyết đấu, thân là nhân vật chính mà ngươi không đến tựa hồ có chút không thể nào nói nổi.”

“Tự mình đa tình, không liên quan gì đến ta.” Vì nàng quyết đấu? Thật sự là làm trò cười cho thiên hạ. Hai người này một năm ít nhất có hai lần ước chiến, cùng với người bên ngoài không hề có quan hệ.

Tô Thanh Vũ đột nhiên giật mình, lại càng thêm khẳng định suy đoán của mình lúc trước là đúng. Hai người này cơ hồ đồng thời nổi danh giang hồ, mà cũng bắt đầu từ đó hàng năm đều ước đấu như một

thông lệ(1).

Ước đấu, ngược lại là lý do để có thể quang minh chính đại gặp nhau. (Quân: Tỷ vẫn nghĩ hai người ấy đoạn tụ sao? =.=)

“Cho dù không phải vì ngươi, nhưng hai đại cao thủ giang hồ quyết đấu, chẳng lẽ không phải là sự kiện đáng chú ý sao?” Hắn nhịn không được giật giây nàng.

Khóe miệng nhếch lên, nàng trêu chọc nói: “Điều kiện tiên quyết là, hai đại cao thủ không phải thường xuyên quyết đấu sao. Chuyện khó gặp mới có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người, còn các ngươi thì thường gặp như cơm bữa, cần gì phải quan tâm.” Không có ý tưởng mới mẻ gì cả.

Tư Đồ Đấu bởi vì cách nói của nàng mà cười ha ha, đột nhiên xoay mình tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: “Ngươi một chút cũng không muốn gặp Liễu Thanh Lam?”

Tô Thanh Vũ thần sắc không thay đổi: “Trên thực tế ta cũng không muốn gặp ngươi.”

Ánh mắt hắn khẽ biến, cười nói: “Sao phải nói những lời đả thương người vậy chứ.”

“Nói đả thương người so với dùng độc đả thương người thì vẫn còn nhân từ hơn nhiều lắm.” Không chút do dự quay lại chém hắn một đao.

“Nữ nhân quả nhiên rất dễ mang thù.”

Tô Thanh Vũ cũng cười mà trả lời: “Vậy nên nhớ cho rõ không nên tùy tiện đắc tội nữ nhân.”

Tư Đồ Đấu đưa tay nắm lên một lọn tóc dài trước ngực nàng thưởng thức, không chút để ý hỏi: “Nếu đã đắc tội rồi thì phải làm sao bây giờ?”

“Tư Đồ giáo chủ võ công cái thế, cho dù đắc tội ai cũng cần gì phải sợ?”

Trong lòng hơi trầm xuống, nhưng trên khóe môi vẫn như cũ duy trì vẻ tươi cười: “Nói cũng đúng.”

Tô Thanh Vũ không tiếp tục trả lời, tựa hồ đã muốn ngủ.

Tư Đồ Đấu biết nàng không muốn để ý đến mình nữa. Từ lần trước lúc cổ độc của nàng phát tác, khoảng cách giữa hai người trong lúc đó vô hình trung đã trở nên xa vời. Nàng đối với bất kì chuyện gì liên quan đến mình phản ứng cũng đều thực bình thường, tùy ý hắn khıêυ khí©h như thế nào cũng không đả động được đến nàng. Điều này làm cho hắn thập phần vô lực, thậm chí không hiểu sao ó chút hoảng hốt cùng vô thố.

“Gần đây ngươi dường như rất thích nằm trên nóc nhà.” Hắn thử tìm đề tài để tán gẫu.

“Tầm nhìn trống trải, trạm cao, rất thoải mái tự do.” Nàng trả lời như vậy.

“Ngươi muốn nhìn cái gì?”

Tô Thanh Vũ chậm rãi mở mắt ra, bất ngờ không kịp phòng bị đối diện với đôi mắt thâm sâu như biển cát gần trong gang tấc của hắn, trong lòng không khỏi hoảng hốt, theo bản năng một lần nữa nhắm mắt lại, thuận miệng nói: “Cái gì cũng không muốn nhìn.”

Tư Đồ Đấu cúi đầu bật cười, giọng điệu có chút ngả ngớn: “Mỹ nam tử khó gặp như ta, xem vài lần cũng đâu có sao.” (Quân: Nhận định anh này là biếи ŧɦái + tự kỷ hạng nặng.)

Nàng bĩu môi: “Muốn xem mỹ nhân chẳng lẽ không thể tự mình vẽ ra sao?” Ít nhất người được vẽ ra sẽ không hạ độc nàng, an toàn và đáng tin cậy.

“Người trong tranh như thế nào có thể cùng người thực so sánh.”

“Tư Đồ giáo chủ yên tâm. Dù có muốn vẽ ta cũng sẽ không vẽ ngươi.”

Bỗng nhiên từ cổ tay truyền đến một cảm giác đau đớn không thể bỏ qua làm nàng nhíu mày, nhưng không có trợn mắt.

Tư Đồ Đấu nắm chặt cổ tay trái của nàng, âm lãnh nhìn chằm chằm nàng, thanh âm không tự giác mà hạ lạnh xuống dưới âm độ, cơ hồ là từ hầm băng ngàn năm vọng ra: “Muốn vẽ Liễu Thanh Lam sao?”

“Giang hồ lớn như vậy, mỹ nhân cũng không thiếu. Ta vì cái gì nhất định phải vẽ các ngươi?”

“Phải không?” – Hắn cười lạnh.

Tô Thanh Vũ cười đáp: “Phải a, nghe nói Thính Phong lâu Phong Đại Thiếu được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, bài danh đệ nhất

giang kì mỹ nam bảng(2)

nha.” Đại ca, ngươi bất nhân, ta bất nghĩa. Chúng ta coi như không ai nợ ai.

“Giang hồ mĩ nam bảng?”

“Tư Đồ giáo chủ sẽ không

cô lậu quả văn (3)

đến vậy chứ?” Trong lời nói không chút che giấu ý đùa cợt cùng chế ngạo.

Hàn băng trong mắt Tư Đồ Đấu lại càng thêm thâm trầm: “Ngươi từng gặp hắn?”

Nàng sảng khoái trả lời: “Từng gặp.”

“Phải không?” – Hắn phút chốc gần sát nàng.

Hơi thở băng lãnh phun trên hai gò má của nàng. Tô Thanh Vũ biế hắn cách mình rất gần, nhưng nàng hạ quyết tâm tuyệt không mở mắt, chỉ nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng, nói: “Chẳng lẽ gặp hắn là chuyện rất hiếm có sao?”

Tư Đồ Đấu thanh âm rất nhẹ, ẩn ẩn hàm chứa một chút áp lực âm trầm: “Nghe nói Phong Đại Thiếu hành tung quỷ dị,

vô ảnh vo otung, muốn gặp hắn thực không dễ dàng.”

“Hắn là người, cũng không phải là thần. Chỉ cần không phải thần trên trời, nhất định sẽ có thời điểm bị người nhìn đến. Chuyện này cũng không cóc gì kỳ quái.”

“Phải không?”

“Ngươi nếu không ngại cứ hỏi Liễu đại minh chủ. Ta nghĩ hắn có thể chứng thật lời ta nói.”

“Ngươi cùng Thính Phong lâu có quan hệ gì?”

“Từng gặp Phong Đại Thiếu thì nhất định phải có quan hệ với Thính Phong lâu sao?”

Tư Đồ Đấu im lặng.

Nàng tiếp tục nói: “Như vậy, ta cùng Liễu Thanh lam đại minh chủ cũng nhận thức nhau, có phải hay không cũng nhất định ta cùng Phi Long môn có quan hệ?”

“Ta cũng nghĩ như vậy. Các ngươi có quan hệ gì?”Cái miệng của hắn vì nghe được ngữ khí của nàng mà không nhịn được hơi hơi giương lên.

“Ngươi cảm thấy chúng ta có quan hệ sao?” – Nàng không đáp mà hỏi lại.

Tư Đồ Đấu cười, cúi đầu ở trên môi nàng hạ xuống một nụ hôn, thanh âm lộ ra quyết tâm của hắn: “Ta sẽ không cho các ngươi có bất kì quan hệ gì.”

Tô Thanh Vũ từ chối cho ý kiến, dường như không có việc gì nói: “Giáo chủ gần đây tựa hồ thực nhàn nhã.”

Tư Đồ Đáu cũng học nàng, gối đầu lên hai tay nằm ở một bên, trêu chọc nàng: “Muốn nhàn cũng không được nhàn nhã như ngươi.”

“Ta chỉ là người giang hồ rảnh rỗi, tự nhiên là lúc nào cũng đều nhàn nhã. Còn giáo chủ sao có thể giống ta được? Ngươi nhưng là người đứng đầu danh chấn võ lâm đệ nhất giáo.”

“Ngươi nói cũng có lý.”

“Là giáo chủ đa tâm.” – Nàng không thừa nhận.

“Tô Thanh Vũ.”

Hắn đột nhiên gọi tên nàng làm cho nàng trong lòng không khỏi run lên từng hồi, nhưng không có mở miệng đáp lại.

“Ngươi tới Miếu Chương là có chuyện muốn làm.” Câu này không phải nghi vấn mà là trần thuật sự thật.

“Phải.” Nàng vân đạm phong khinh đáp lại: “Ta nghĩ muốn diệt giang hồ tà giáo Bái Nguyệt giáo, trả lại cho võ lâm một mảnh trời bình yên.”

Tư Đồ Đấu nghe vậy không giận, ngược lại cười ha ha.

Tư Cầm đang đánh đàn trong viện không khỏi hướng nóc nhà nhìn thoáng qua. Giáo chủ càng ngày càng có tình vị, công lao của Tô cô nương xem ra cũng không thể không kể đến.

Ngày trăng tròn, quyết chiến trên đỉnh núi.

Tối nay trăng tròn nhô cao, ánh sác bạc trong suốt chiếu sáng bầu trời đêm. Trên đỉnh núi cao cũng trải dài một mảnh ánh sáng màu trắng nhu hòa.

Hai thân ảnh một đen một trắng trầm mặc đứng đối diện nhau.

Gió núi phất phơ tựa như nàng tình nhân nhỏ nhẹ tay phẩy qua, hai người trong lúc đso lại được buộc chặt bởi bầu không khí hết sức căng thẳng nặng nề.

Một đạo bóng đen không an phận ở trên đỉnh đầu hai người xoay quanh vũ động.

Tư Đồ Đấu rốt cục mở miệng đánh vỡ bầu không khí ngưng trệ: “Tiểu Bạch Điểm, tránh ra.”

Hắc ưng bị điểm danh xoay vong thêm một hồi, thế này mới vỗ cánh hướng một gốc cây đại thụ cách đó không xa mà bay tới, sau đó vững vàng dừng trên đầu vai một người đang nửa nằm trên nhánh cây cao.

Ngay sau đó, phi ưng liền bị Tô Thanh Vũ túm lông, bay tán loạn ở khoảng không bên trên cây đại thụ cả nửa ngày mới lần nữa hạ xuống.

Đêm nay ánh trăng rất đẹp, tại đây quyết đấu dưới ánh trăng quả thực là làm mất vui. Nhưng tựa hồ chỉ có nàng mới cho là như vậy.

Ánh mắt liếc qua một vòng chung quanh, nàng ngẩng đầu nhìn hướng chân trời đang giắt một vòng trăng tròn, trong lòng thầm than, ánh trăng mê người như vậy, chẳng những có hai kẻ ở đây quyết đấu làm mất vui, còn có thêm một đám người không có việc gì làm nên đến đây ngồi xem.

Người giang hồ, có đôi khi thật sự là e sợ rằng thiên hạ không loạn!

Xoay xoay nhành hoa dại trong tay, Tô Thanh Vũ tiếp tục cảm thán, than là nhất viên của Thính Phong lâu, sẽ đầy hứa hẹn Thính Phong lâu tê sinh giác ngộ, đây chính là câu cửa miệng của đại ca nàng, luôn luôn bị nàng cười nhạt. Không nghĩ tới lần này lại thật sự theo như lời đại ca nói mà đến xem cuộc quyết chiến này, nàng quả nhiên càng ngày càng sa đọa.

Hai cao thủ quyết đấu thì có cái gì đẹp mắt? Cho dù bọn họ thế đánh có phiêu dật bất phàm thế nào thì vẫn là quyết đấu, so với chuyện xem người khác đánh nhau thì nàng càng thích trên lưng mang dược lâu đến nơi thâm sơn làm bạn cùng dã thú thảo dược.

Liễu Thanh Lam cùng Tư Đồ Đấu mặt đối mặt, hai người vẻ mặt có chút vi diệu.

“Người đến xem cuộc chiến lần này tựa hồ không ít.” – Đây là câu nói đầu tiên của Liễu Thanh Lam trong đêm nay.

Tư Đồ Đấu hừ lạnh một tiếng: “Cái này phải hỏi ngươi vì sao mỗi lần đều phải đem tin tức rải ra ngoài mới chịu.”

“Chỉ có hai ngươi quyết đấu thật sự quá mức tịch mịch.” Diễn trò mà không có người xem thì diễn viên cũng mất đi lạc thú.

“Ngươi vĩnh viễn là người không chịu cô dơn.” Tư Đồ Đấu châm chọc nói.

Hắn cười cười: “Ngươi theo ta – một kẻ không chịu cô đơn quyết đấu, lại như thế nào là người tình nguyện tịch mịch?”

Tư Đồ Đấu giương lên một nụ cười tà khí: “Người có thân phận như chúng ta nếu không quyết đấu, trên giang hồ chẳng phải sẽ thiếu đi rất nhiều lạc thú sao?” Hắn nhìn đối thủ với ánh mắt có một thâm ý khác.

(Quân: Thế chẳng lẽ hai anh đánh nhau để cho giang hồ nó đỡ buồn à T_T)

Người đang xem cuộc chiến cách bọn họ rất xa, mà bọn họ nói chuyện thanh âm lại rất thấp, muốn nghe được bọn họ đối thoại thực khó khăn.

Nhưng TÔ Thanh Vũ lại rất rõ ràng bọn họ đang nói cái gì. Chỗ của nàng cách bọn họ không xa, mà thính lực cùng thị lực của nàng cũng không tệ chút nào.

Cái gọi là phong phạm của cao thủ là cái gì?

Theo kinh nghiệm bàng quan đứng ngoài xem cao thủ quyết đấu hơn cả trăm lần của nàng từ trước đến nay, hai người trước mắt này có thể nói là phong phạm không hề đáng nói. Việc này nếu viết vào “Giang hồ trăm sự lục” hẳn là sẽ thu được rất nhiều phản ứng thú vị.

Nghĩ đến đây, Tô Thanh Vũ nở một nụ cười không phúc hậu cho lắm.

Nàng cũng không tự nhân mình là người lương thiện, cho nên nếu người khác chọc đến nàng, nàng đương nhiên sẽ hung hăng trả thù gấp bội. Đây là chuyện thực bình thường.

Đột nhiên, ánh mắt của nàng biến đổi, ở giữa núi rừng ngút ngàn như ẩn như hiện một bóng lân quang như ma trơi, là tín hiện ám chỉ thân phận của người trong Thính Phong lâu.

Đại ca cũng phái người tới đây? Điều này làm cho Tô Thanh Vũ mày nhíu chặt, có chút đăm chiêu nhìn về phương hướng kia.

Nàng có nên đáp lại tín hiệu đó hay không?

Cuối cùng, nàng không có đáp lại bởi vì sự kiện này đã muốn biến thành ân oán cá nhân vì nàng, tạm thời nàng cũng không muốn tiếp túc với người trong lâu. Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Liễu, Tư Đồ hai người rốt cục có động tác.

Hai thân ảnh một đen một trắng lần lượt thay đổi lui tới, chiêu thức sắc bén mà dáng người lại tiêu sái, kể ra thì đứng một bên xem cuộc chiến có cũng có vài phần cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Thế hòa!

Lại một lần thế hòa!

Tô Thanh Vũ cũng có chút đăm chiêu nhìn hai người đang đối lập nhau. Theo tình báo tin cậy, mỗi lần ước đấu trong những năm gần đây, hai người đều là đấu ngang tay, thủy chung không có ai hơn ai, luôn duy trì cục diện thế cân bằng như bây giờ.

Là bọn họ thực lực ngang nhau, hay là còn có một lý do khác?

Tô Thanh Vũ cho rằng trong chuyện này tất có huyền cơ. Khóe miệng chậm rãi nhếch lên, trong mắt lóe tinh quang, nàng bắt đầu cảm thấy một chuyến đến Miêu Cương này rất có tương lai.

Có lẽ chỉ cần kiểm chứng lại thân phận của vị phụ nhân xinh đẹp kia, quan hệ giữa hai người bọn họ tất cũng trở nên rõ ràng. Một người lười nhác như nàng nay cũng đột nhiên có động lực.

Chú thích:

(1) thông lệ: chuyện xảy ra thường xuyên đều đặn và mang tính không thể thiếu

(2) Giang kỳ mĩ nam bảng: bảng xếp hạng các mĩ nam giang hồ

(3) cô lậu quả văn: lỗi thời, ko cập nhật tin tức (ta giải nghĩa theo ý hiểu của ta nhé ^^)