Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhà Có Shota

Chương 47: 5 năm

« Chương Trước
Tôi cho rằng Trung Quốc có rất nhiều thứ đáng để tôi ở lại.

Dịch: Apry618

Bước vào tháng bảy, trong công ty bắt đầu bàn tán xem ai sẽ là tổng giám đốc tiếp theo.

Chủ đề này năm nào cũng sẽ xuất hiện một lần, kéo dài được hai ba tháng, mọi người sẽ mở trang web của công ty ra chỉ vào ảnh của nhân viên cấp cao bình luận một lượt, trước khi Mạc Lâm tới chi nhánh Trung Quốc cũng bị bàn tán không ít.

"Anh chàng Joker này không tệ, nhất là đôi mắt ấy, màu xanh nước biển trong vắt kìa!"

"Vẫn không bằng anh chàng Tom này, mắt như ngọc lục bảo vậy, nhìn thôi tim đã đập thình thịch rồi."

Mấy nhân viên nữ nói chuyện phiếm trong giờ làm việc không để ý thấy Mạc Lâm đã đi ra khỏi văn phòng, tới khi họ phát hiện ra rồi quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười thân thiện của Mạc Lâm, người đang điều khiển con chuột lúc này mất bò mới lo làm chuồng, nhanh chóng nhấn tắt màn hình, sau đó ngượng ngùng mở hòm thư điện tử ra xử lý công việc.

"Mọi người tới phòng họp hết đi." Mạc Lâm hờ hững nói.

Hỏng bét! Không phải sắp bị giáo huấn chứ?! Mấy nhân viên nữ kinh hồn bạt vía liếc nhìn nhau.

"Còn nữa, thông báo cho người trong cả công ty giúp tôi, bây giờ đều phải tới phòng họp."

Chuyện lớn rồi, không ngờ lại là giáo huấn quy mô lớn!

Liệu họ có bị đem ra gϊếŧ gà doạ khỉ không? Thời buổi này công việc khó kiếm, đừng làm vậy mà!

Mười phút sau, tất cả nhân viên tập trung trong phòng họp, Mạc Lâm bước thẳng lên bục, ánh mắt thong thả lướt qua tất cả những người bên dưới, sau đó mới cất lời: "Tôi biết, trong công ty có rất nhiều người đang suy đoán xem ai sẽ là tổng giám đốc năm sau..."

Trong lòng mọi người thoáng sợ hãi, vẻ mặt nghiêm túc lên vài phần.

"Lối suy đoán này không có lợi với hoạt động của công ty."

Mấy nhân viên nữ ban nãy có tham gia bàn tán cùng run rẩy, trong lòng nơm nớp lo sợ. Quả này họ đúng là đυ.ng vào họng súng rồi, chẳng biết có sống sót mà quay về không?

"Mọi người đã thắc mắc như vậy, giờ tôi sẽ tuyên bố với các bạn một tin." Mạc Lâm ngừng lại, liếc nhìn đám người dưới bục một lần nữa, "Rất vinh hạnh được nói với mọi người, tôi sẽ tiếp tục đảm nhiệm vai trò tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa vào năm sau, kiệm kỳ không còn là một năm nữa, mà là 5 năm."

Cuối cùng ánh mắt của Mạc Lâm mạnh dạn mà trắng trợn dừng lại trên người Chung Mạn, khiến tim cô vô cớ đập nhanh lên mấy nhịp, bất an dịch dịch người, sợ bị người khác nhìn ra gì đó.

Giờ đang là cuộc họp toàn công ty đó, cái người này sao lại làm vậy!

Lâm Thành và Lục Hữu Lương cũng mới biết việc này, lòng thoáng ngạc nhiên, trong đầu có hàng trăm ngàn suy nghĩ đang xoay chuyển, trên mặt lại thể hiện vẻ vui mừng đúng mực, tiên phong vỗ tay, ngay lập tức phòng họp vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trông thấy khuôn mặt phiếm hồng và vẻ không tự nhiên của Chung Mạn, khoé môi Mạc Lâm khẽ nhếch lên, hiển nhiên là rất hài lòng về sức ảnh hưởng của mình. Chung Mạn biết suy nghĩ của anh, lén lườm anh một cái cảnh cáo, nhưng Mạc Lâm ở trên bục cứ như thể chẳng thấy áy náy chút nào vậy, nét cười lại càng rõ ràng hơn, cố tình dừng lại trên người cô thêm hai giây rồi mới thu lại ánh mắt, từ tốn nói: "Rất vui vì 5 năm tới có thể tiếp tục hợp tác với mọi người, mở rộng nghiệp vụ của công ty trang phục Mỹ tại Trung Quốc hơn nữa!"

Lần này không cần nhắc thì mọi người cũng biết đường vỗ tay. Trong lúc Mạc Lâm bước xuống bục giữa tiếng vỗ tay như sấm, Lâm Thành và Lục Hữu Lương đã đợi sẵn ở dưới bục, Mạc Lâm vẫy tay với cô nàng Chung Mạn cố tình đứng ở phía xa, kiên nhẫn đợi cô đi qua rồi nói: "Tới phòng tôi nói chuyện đi, tôi cũng muốn bàn bạc với ba người về kế hoạch phát triển trong 5 năm tới."

Tổng giáo đốc có lệnh, ba người tất nhiên là bám theo anh vào trong phòng làm việc, giữa chừng Lục Hữu Lương còn quay đầu lại, nhíu nhíu mày với Chung Mạn đang đứng sau cùng, vẻ mặt không tán thành. Chung Mạn nhớ lại lúc trước mình còn thề thốt chắc nịch rằng chẳng có chút quan hệ riêng gì với Mạc Lâm, không khỏi cảm thấy chột dạ dời ánh mắt đi.

Lục Hữu Lương thấy động tác của Chung Mạn, biết thế tấn công kiểu mưa dầm thấm lâu của Mạc Lâm sắp có hiệu quả rồi, trong lòng lại thấy nặng trĩu, đôi mày nhíu càng chặt hơn.

"Hữu Lương?" Mạc Lâm đi phía trước để ý thấy cử chỉ của Lục Hữu Lương, "Có vấn đề gì sao?"

"Đâu có." Lục Hữu Lương quay lại cười cười với Mạc Lâm, sải bước đi vào phòng, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống.

Sau khi bốn người cùng ngồi vào chỗ, Lâm Thành mặt đầy tươi cười chúc mừng: "Không ngờ Mạc tổng lại tiếp tục làm tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa, chắc chắn là tổng công ty thấy được sự cố gắng và thành tích của cậu, nên mới đưa ra quyết định này."

"Là do tôi chủ động đề nghị với tổng công ty. Tôi cho rằng Trung Quốc có rất nhiều thứ đáng để tôi ở lại." Mạc Lâm nói mang hàm ý khác.

Tuy ở trước mặt Lâm Thành và Lục Hữu Lương, Mạc Lâm không có làm thêm chuyện mờ ám nào, nhưng mỗi lần bị ánh mắt anh lướt qua, Chung Mạn đều sợ hai người kia nhìn ra gì đó, nhưng nếu không nói thì lại càng lộ dấu vết, vậy là cô cố gắng vờ như mình không liên quan, dùng giọng điệu bình thường nhất nói: "Trung Quốc đang phát triển, cơ hội ở khắp nơi, quả thật đáng để dốc sức ở nơi này."

"Cô cũng đồng ý sao? Xem ra lựa chọn của tôi đúng là không sai." Anh cười đáp lại cô, cười vô cùng chuẩn mực và khách sáo, nhưng mà Chung Mạn lại nhìn ra được trong bụng anh đầy ý xấu.

Anh là cấp trên, anh phải chuyên nghiệp! Chuyên nghiệp!

Chung Mạn tự thôi miên mình một hồi, lại thêm vẻ mặt của Lâm Thành vẫn bình thường, không có vẻ như đã nhìn ra điều gì, cuối cùng cô cũng cảm thấy thoải mái hơn, còn ba người kia cũng tâng bốc nhau xong, bắt đầu thảo luận kế hoạch phát triển trong 5 năm tới.

"Vì trước kia nhiệm kỳ của tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa chỉ có một năm, khiến tầm nhìn chính sách trước đây đều khá là hạn hẹp, cho dù có kế hoạch lâu dài, người kế nhiệm vừa bắt đầu thì đã phải về

trụ sở chính, kết quả là kế hoạch ba năm kéo dài tới mười năm cũng chưa chắc đã có thể hoàn thành." Mạc Lâm nghiêm túc phân tích cục diện hiện nay của công ty, lại nói rõ về hiện trạng của thị trường, "Tuy chúng ta thuộc nhóm công ty có vốn nước ngoài đầu tiên vào Trung Quốc, chiếm được thời cơ quan trọng, nhưng hiện nay không ít công ty vốn nước ngoài đã lần lượt tiến vào, nếu chúng ta còn giậm chân tại chỗ nữa, sớm muộn cũng bị công ty khác vượt mặt, đây cũng là lý do tôi yêu cầu với tổng công ty nhiệm kỳ của tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa ít nhất phải là 5 năm."

Ba người khác không khỏi thầm gật đầu, cho dù là người lương hàng năm bèo bọt nhất như Chung Mạn cũng phát hiện ra vấn đề này, chỉ là bọn họ không có quyền xen vào chính sách của tổng công ty mà thôi.

"Mọi người cho rằng, định vị hiện nay của công ty chúng ta là gì, mục tiêu của 5 năm tới cần phải ra sao?"

"Việc này..." Lâm Thành có tuổi nghề cao nhất, Lục Hữu Lương và Chung Mạn trước giờ đều không giành cơ hội phát biểu đầu tiên với anh ta, "Hiện nay định vị của chúng ta là lớn nhỏ đều thu, có đơn hàng liền nhận, cách này tuy có thể lấp đầy dây chuyền sản xuất hết mức, nuôi sống công xưởng, nhưng có một số đơn hàng lãi ròng thấp hơn 10%, có thể nói là trở ngại với sự phát triển lâu dài của công ty."

"Đúng vậy, với tài nguyên tương đương nếu có thể sản xuất những đơn hàng có giá trị cao hơn, lợi nhuận của công ty nhất định có thể tăng thêm rất nhiều." Mạc Lâm rút giấy bút ra từ ngăn kéo, tự viết ra điểm mấu chốt và vẽ biểu đồ liên quan.

"Nhưng làm thế nào để nhận được đơn hàng có giá trị cao hơn là một vấn đề." Lục Hữu Lương suy nghĩ theo điểm mà Lâm Thành đưa ra, "Bây giờ có nhiều đối thủ cạnh tranh, khách hàng ép giá kinh khủng, đôi khi vì để nuôi sống công xưởng, gần như là không có lợi nhuận mà chúng ta cũng phải nhận."

"Nếu khách hàng ép giá, hay là chúng ta có thể thử thuyết phục họ gửi hàng vào mùa thấp điểm?" Lúc này Chung Mạn không còn nhớ tới chuyện tình yêu tình báo gì nữa, trong đầu chỉ xoanh quanh công việc. "Ngành này vào mùa thấp điểm thì gần như là cả xưởng đều nghỉ, thật ra rất không ổn, cực kỳ lãng phí tài nguyên của công ty."

"Đúng thế, chúng ta nên giữ lại thời gian và sức sản xuất của mùa cao điểm cho đơn hàng lớn. Chỉ cần thời gian nhận hàng ngắn, khách hàng cũng sẽ sẵn sàng chi nhiều hơn." Lục Hữu Lương tán thành ý kiến của Chung Mạn, "Còn về khách hàng nhỏ... Tới lúc đó tất nhiên sẽ dần dần bị đào thải."

"Như vậy lượng công việc của chúng ta sẽ được dàn đều hơn một chút, không cần tăng ca thâu đêm vào mùa cao điểm." Chung Mạn cười bổ sung thêm.

"Giờ cũng đâu phải là tất cả nhân viên đều tăng ca." Lâm Thành làm như vô tình liếc về phía Chung Mạn một cái.

Chung Mạn thầm hít một hơi, giả bộ như nghe không hiểu, "Nước ngoài đã có nghiên cứu cho biết dù là với công ty hay nhân viên thì tăng ca đều không có lợi, dù sao thì sức khoẻ của nhân viên cũng là cốt lõi của công ty."

Lúc này Mạc Lâm ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Thành, chẳng có biểu cảm thì đặc biệt, ấy vậy mà Lâm Thành bỗng cảm thấy mình mới làm liều, cứ như tên nhóc mới bước chân vào đời, sau khi mạo muội hành động thì biết mình làm sai. Đã lâu lắm rồi anh ta không có cảm giác này, giờ cũng chẳng có mấy người tạo cho anh ta loại áp lực như thế.

Chung Mạn không cảm nhận được sóng ngầm giữa Mạc Lâm và Lâm Thành, chỉ thở phào một hơi vì Lâm Thành không có đuổi đánh đến cùng.

Cuộc thảo luận diễn ra mãi cho tới gần giờ ăn trưa, Mạc Lâm mời ba người họ đi ăn chung, nói là mong rằng sau này tiếp tục hợp tác vui vẻ. Cấp trên có lòng như vậy, cấp dưới tất nhiên là phải nể mặt, khi đi tới nhà hàng Lục Hữu Lượng khe khẽ nói một câu với Chung Mạn:

"Lát nữa anh có chuyện nói với em, đừng chạy đi lung tung."

Tất nhiên là Chung Mạn đồng ý. Nhưng sau khi về công ty, Lục Hữu Lương liền bị Mạc Lâm gọi vào trong phòng làm việc để kiểm tra đơn đặt hàng và thời hạn giao hàng cho khách, trong khoảng thời gian này người của nhóm Lục Hữu Lương liên tục bị gọi vào trong rồi lại bị đuổi ra ngoài, chỉ có mình Lục Hữu Lương là ở mãi trong đó.

Vì Lục Hữu Lương kêu cô đừng chạy lung tung, hơn sáu giờ rồi Chung Mạn cũng không dám bỏ đi, vừa trả lời email vừa liếc về phía phòng Mạc Lâm.

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, cửa phòng lại chẳng có chút dấu hiệu sẽ được mở ra nào.

Sáu rưỡi rồi, còn không đi nữa là cô sẽ muộn giờ làm thêm mất. Chung Mạn cố đợi thêm mười phút nữa, xác định Lục Hữu Lương thật sự sẽ không ra ngoài, mới vơ lấy túi xách vội vàng rời đi.

Hai mươi phút sau cuối cùng Lục Hữu Lương cũng ra ngoài, anh cầm điện thoại tới góc cầu thang gọi cho Chung Mạn, ai ngờ mới kêu một hồi đã nhảy sang hộp thư thoại, hiển nhiên là bị đối phương cố tình tắt đi, còn gọi nữa là tắt nguồn luôn.

Lục Hữu Lương biết thói quen không bao giờ tắt nguồn ngoài lúc làm việc của Chung Mạn, điều này chứng tỏ bây giờ cô đang làm thêm. Còn tính giáo huấn cô trên đường cô tới trung tâm dạy thêm, bảo cô đừng để thủ đoạn của Mạc Lâm lừa, nhưng giờ thì nói kiểu gì? Cái thời gian này vừa khéo một cách đáng chết mà?!

Lẽ nào anh cũng phải đi đợi Chung Mạn tan làm? Nếu mà đi đợi thật, Mạc Lâm còn không bóp chết anh sao?

Hay là anh nên hi sinh cái tôi, giả vờ làm bạn trai của Chung Mạn?

Mạc Lâm vẫn còn 5 năm ở Trung Quốc, nếu đắc tội anh ta... Lục Hữu Lương rùng mình, gọi điện thoại cho Chung Mạn thêm lần nữa.

Chung Tiểu Mạn, đừng trách trúc mã của em không có lương tâm, anh để lại lời nhắn thoại cho em rồi, em nhớ làm theo lời anh, đề phòng con sói hoang!

※※※※※

Chung Mạn đi ra từ lớp học của trung tâm bổ túc, vừa nhìn đã thấy Mạc Lâm.

"Sao anh lại vào đây?" Cô hỏi anh chàng Mạc Lâm đang nói chuyện hợp rơ với Lâm Tịnh.

"Bên ngoài nóng quá nên tôi vào trong đợi." Dường như cảm nhận được sự lúng túng của Chung Mạn, Mạc Lâm đứng dậy nói. "Nếu cô không thích, vậy thì tôi ra ngoài."

"Đừng." Sao nói như kiểu cô đuổi người đi vậy. Chung Mạn kéo anh ngồi xuống, liếc mắt thấy Lâm Tịnh đứng cạnh đang nháy mắt với cô, cười một cái rõ gian, trên mặt không khỏi nóng ran.

"Tôi nói này, hai người đi ra ngoài hết đi. Tôi không đi được, chỉ ở đây cố gắng nữa cũng không phải là cách hay đâu." Lâm Tịnh nói xong bèn đẩy Chung Mạn về phía cửa lớn, còn cười trộm bên tai cô, hỏi: "Cuối cùng cũng từ tối ra sáng rồi hả?"

Mạc Lâm đi theo với khoảng cách chẳng gần cũng chẳng xa, đợi tới khi ba người đứng trước cổng trung tâm dạy thêm, Lâm Tịnh bỗng nói với Mạc Lâm: "Cậu Mạc, đứa em gái này của tôi đẹp người đẹp nết, muộn thế này đi trên đường e là sẽ bị lừa đi mất, cậu có thể đưa nó về hộ tôi không?"

"Tất nhiên, đây là vinh hạnh của tôi." Mạc Lâm trịnh trọng đáp lời, thái độ nghiêm túc khiến Lâm Tịnh thêm vài phần thiện cảm.

Trông Chung Mạn có vẻ cẩu thả lơ đễnh, thật ra vừa mảnh mai vừa quật cường, nhắm trúng thứ gì thì bất kể thế nào cũng sẽ dũng cảm tiến về phía trước, có mười con bò cũng không kéo về được, giống như trước kia khi mới bước vào đời, vẫn giữ được tấm lòng son, đây cũng là lý do cô luôn sẵn sàng giúp đỡ Chung Mạn.

Lâm Tịnh từng vấp ngã trên đường tình, không hi vọng Chung Mạn giẫm lên vết xe đổ của cô. Dù biết rõ là không cần thiết, cô vẫn không kìm được nói: "Đứa em gái này của tôi làm bằng thuỷ tinh đấy, cậu đưa về phải cẩn thận mà nâng niu, đừng tổn thương nó."

"Tôi thà khiến mình ngã, cũng sẽ không để cô ấy bị thương." Mạc Lâm nghiêm túc bảm đảm với Lâm Tịnh.

Chung Mạn chẳng phải đồ ngốc, sao có thể không hiểu "ám ngữ" của họ?

Không hiểu mà vờ như hiểu là kẻ ngu, hiểu mà vờ như không hiểu là cảnh giới thần tiên. Cô quyết định học tập thần tiên, chẳng hiểu gì hết chẳng hiểu gì hết.

Cuối cùng cũng lên xe Mạc Lâm, tâm trạng Chung Mạn được thả lỏng. Hôm nay bị người khác liên tục đánh giá bằng bao nhiêu ánh mắt, thiếu chút khả năng chống đỡ trước áp lực thôi cũng không sống nổi tới giờ.

Mạc Lâm lặng lẽ khởi động xe, bình thường Chung Mạn chắc chắn sẽ bắt chuyện với anh, giờ cô không muốn tự chuốc phiền muộn đâu.

Nhưng mà vụ phiền muộn này ấy à, bạn không kêu mà cũng tới mới gọi là phiền muộn.

Chiếc xe vốn đang được lái về phía trước một cách ổn định bỗng lệch khỏi quỹ đạo, rẽ vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của một siêu thị. Chung Mạn định hỏi nhưng lại không dám nói, mãi tới khi xe dừng lại, Mạc Lâm tháo dây an toàn ra, quay đầu lại nhìn thẳng vào cô.

"Tổng công ty đã phê chuẩn đơn xin của tôi, sau tháng chín tôi vẫn sẽ tiếp tục ở lại."

"Vâng." Việc này tôi biết rồi, anh còn muốn nói thêm lần nữa?

Cứ như thể nhìn thấu suy nghĩ của Chung Mạn, Mạc Lâm nói: "Sáng nay tôi nói chuyện này với đồng nghiệp của mình, giờ... cô nói xem, tôi đang nói cho ai?"

Máu trong người "ầm" một tiếng dồn hết lên trên, mặt Chung Mạn đỏ bừng, con ngươi đảo loạn không dám nhìn về phía Mạc Lâm, trong đầu chẳng nảy ra ý gì, trong lúc luống cuống chỉ biết nói: " Tôi, tôi không biết."

"Gần ba tháng rồi đó..." Trong lời của Mạc Lâm thấp thoáng sự hụt hẫng, khiến Chung Mạn cảm thấy vô cùng áy náy, "Mạn, em vẫn không hiểu sao?"

Xưng hô trở nên thân thiết, nhiệt độ trong xe lên cao hơn, khoang xe bỗng chốc như nhỏ đi, ghì chặt lên con tim của Chung Mạn.

Thật ra cô cũng quyết định rồi, chỉ còn thiếu nước cho Mạc Lâm biết quyết định của cô thôi. Lúc trước chưa nói là vì Mạc Lâm chưa hỏi, cô đâu thể mặt dày tự nói "Em đồng ý làm bạn gái anh", thế chẳng phải là tỏ ra quá đói khát rồi ư?

Nhưng lúc nãy anh hỏi, mình lại... Ôi, Chung Mạn, mày thông minh lên chút có được không?

"Nếu anh nói, anh đang kể cho bạn gái mình biết thì sao?" Mạc Lâm nhẹ nhàng hỏi, cứ như thể nói to sẽ doạ cho Chung Mạn chạy mất. "Nói như vậy... Em có phản đối không?"

Cổ của Chung Mạn lập tức cứng đờ, sợ trời long đất lở đang lắc lư đầu cô.

Tiếng hít thở khe khẽ trong xe cứ như đang tính toán thời gian vậy, không biết qua bao lâu, Chung Mạn mới vượt qua chướng ngại tâm lý, hít sâu một hơi, lắc lắc đầu.

Thấy cô lắc đầu, đôi vai gồng lên nãy giờ của Mạc Lâm được thả lỏng. Tuy làm bộ không hề bận tâm, tuy đã suy diễn vô số lần, tuy đoán được 99% là Chung Mạn sẽ đồng ý, nhưng từ lúc nãy ở bên ngoài cổng trung tâm dạy thêm, lòng bàn tay anh liên tục đổ mồ hôi, thần kinh căng thẳng còn hơn cả khi gặp khách hàng lớn. Anh chưa từng nghĩ rằng một người phụ nữ lại có thể chi phối cảm xúc của anh như vậy.

May mà cô ấy đồng ý rồi.

Quả thật, Mạc Lâm chưa từng hạnh phúc tới như vậy.

Nếu cô ấy từ chối, anh tuyệt đối sẽ không cho phép người ảnh hưởng như vậy tới mình tiếp tục xuất hiện bên cạnh, làm ảnh hưởng tới phán đoán của anh bất cứ lúc nào.

Tình huống ấy đúng là quá tệ.

May quá, may quá.

"Cảm ơn." Mạc Lâm nói nhỏ, đưa tay mình ra nắm lấy tay cô, sự ấm áp khiến sắc đỏ mới phai trên khuôn mặt cô lại lần nữa xuất hiện.

Chung Mạn "ừm" một tiếng, không dám động đậy.

"Chúng ta xuống xe thôi." Sau khi anh nói hai giây tay cô mới được buông ra, Mạc Lâm mở khoá cửa rồi nhảy khỏi xe, định chạy sang bên kia mở cửa hộ cô, Chung Mạn lại tự mình xuống như trước kia, sau khi đóng sầm cửa lại, quay đầu thấy động tác khựng lại của anh, có chút lúng túng nhếch nhếch khoé miệng.

Anh cười rộ lên, cười tới mức cô càng cảm thấy xấu hổ.

"Xin lỗi, em không quen..." Cô ngập ngừng nói. "Lần sau sẽ không thế nữa."

Thấy cô nghiêm túc với mối quan hệ này như vậy, trong lòng Mạc Lâm bỗng cảm thấy vô cùng cảm động. Anh dùng động tác cẩn thận nhất cầm lấy tay cô, nói với giọng điệu dịu dàng nhất:

"Đừng căng thẳng, rồi sẽ có một ngày em thấy quen thôi."
« Chương Trước