Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhà Có Shota

Chương 31: Có hi vọng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cậu cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ gầy của mình, chẳng hiểu sao lại thấy vô cùng chán ghét.

Dịch: Apry618

Chưa thấy ai bị nắm trúng thóp lại còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng đi dọa anh như này, Mạc Lâm cười cười, hỏi ngược lại: "Cô biết công ty có quy định là nhân viên không được tự ý ra ngoài làm thêm chứ?"

Cuối cùng cũng vào chủ đề chính, Chung Mạn ngồi thẳng dậy trả lời: "Tôi biết."

"Vậy mà cô còn làm thêm?"

Chung Mạn tự nhận là quan hệ giữa mình và Mạc Lâm coi như cũng tạm, bèn thật thà nói với anh: "Tôi thiếu tiền."

"Tôi nghe nói tiền thưởng cuối năm của cô rất nhiều." Với mức tiêu dùng trong nước, tiền thưởng của Chung Mạn quả thực là không thấp.

"Chắc là tôi sống hơi xa xỉ." Cô hờ hững trả lời, không có ý định khóc lóc kể lể với anh rằng tiền nhà trả góp nhiều như nào, hay là học phí, tiền sách vở, tiền lặt vặt của Diệp Minh Hy đắt như nào. Chuyện này cô làm ra được thì không sợ thừa nhận, không cần người khác phải đồng tình, nhưng cũng không thể để anh nắm thóp rồi đòi hỏi tùy tiện.

Nghe ra ý chống đối của cô, Mạc Lâm điềm đạm nói ra lý do mà anh đã nghĩ mất mấy hôm: "Đừng căng thẳng, thật ra tôi cũng không định làm gì cô. Quy định của công ty là không cho phép nhân viên "tự ý" ra ngoài làm thêm, cũng có nghĩa là nếu công ty biết và cho phép thì cũng có thể làm thêm."

Lời này vừa thốt ra, Chung Mạn liền thấy xúc động, hai mắt long lanh nhìn Mạc Lâm. "Sếp Mạc, anh nói như vậy, tức là đồng ý cho tôi ra ngoài làm thêm sao?"

"Mấy ngày nay tôi đang quan sát xem cô ra ngoài làm thêm có ảnh hưởng đến công việc bình thường hay không." Mạc Lâm cười như không cười nhìn về phía cô, cô nhớ lại thái độ của mình mấy ngày này, khuôn mặt lập tức đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Anh nên nói với tôi chứ."

"Sau đó cô sẽ cố gắng thể hiện à? Đó là giở trò bịp bợm."

Cô nghĩ ngợi, thấy đúng là như vậy, bèn nói: "Tôi hiểu lầm anh rồi."

"Không sao, thật ra tôi cũng đúng là có giở trò thật, nhưng cô đừng nói với người khác." Anh hài hước nháy nháy mắt. Cô tò mò hỏi: "Là sao vậy?"

"Trước khi cô phát hiện ra, tôi đã tới được vài ngày rồi, thấy cô ngày nào cũng mệt sắp chết còn phải chen lên xe buýt, ngủ gà ngủ gật trên xe. Để tránh việc cô lại mang hai quầng thâm đi làm, tôi mới xuất hiện để cô có xe mà đi, đáng tiếc là hình như hiệu quả không cao."

Tuy đây đúng là sự thật, nhưng anh cố tình tăng nặng giọng điệu, nói như thể rất tiếc nuối, tận lực gợi lên cảm giác áy náy của Chung Mạn. Quả nhiên cô lập tức lối lỗi, cảm thấy mấy ngày này mình ngồi trên xe anh đều căng thẳng tới cứng đờ cả người, lo anh sẽ có hành động lạ thường nào đó, chưa hề thả lỏng mình, lãng phí cả ý tốt của anh.

Nếu nói lúc nãy Chung Mạn vẫn còn nửa tin nửa ngờ với Mạc Lâm, lúc này thì lo ngại hoàn toàn biến mất, bắt đầu thấy áy náy đúng như anh dự đoán.

"Xin lỗi nhé, là tại tôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử." Chung Mạn chân thành xin lỗi, ngừng lại một chút rồi mặt dày truy hỏi: "Vậy là tôi được cho phép rồi sao?"

Cái biểu cảm ngượng ngùng nhưng vẫn bấm bụng hỏi của cô đúng là đáng yêu, nhưng sắc mặt Mạc Lâm lại không tốt:

"Điều này..."

"Khi đi làm tôi đều cố gắng làm việc, tuyệt đối không làm biếng!" Đây không chỉ là vấn đề có giữ được công việc hay không, mà còn liên quan đến thái độ làm việc và nguyên tắc làm người của cô nữa, với điểm này cô tự đánh giá là đã tận tâm tận lực, không chấp nhận bất cứ kẻ nào bôi nhọ mình.

"Tôi không nói là cô làm biếng, tôi vẫn luôn tán thưởng thái độ làm việc của cô." Anh ngừng một lát, như là đang

cân nhắc cách diễn đạt. "Thái độ của cô không có vấn đề, nhưng nếu sức khỏe của cô không chống đỡ nổi, năng suất làm việc giảm xuống là tất yếu, cũng dễ phạm sai lầm nữa. Cô dám nói là dưới tình huống ngủ không đủ giấc, khi đi làm cả ngày đều phơi phới tinh thần không?"

Rõ ràng là Mạc Lâm đang chọn điểm yếu của Chung Mạn để công kích, anh vừa nói xong cả người Chung Mạn liền ủ rũ. Cô sao có thể phản bác? Dù cô có cãi được, hai cái quầng thâm mắt trên mặt là bằng chứng rành rành đó.

"Tôi biết rồi..." Tức là việc làm thêm của cô vẫn ảnh hưởng tới công việc chính.

Lời đã nói đến vậy rồi, quyết định của Mạc Lâm không còn khó đoán nữa. Cô hơi hơi khó chịu, nhưng nếu nói là oán giận thì lại không hề. Chưa nói đến chuyện anh chở cô về mấy ngày liền, riêng việc anh đứng ở lập trường lợi ích của công ty để quyết định là cô đã không thể nói gì rồi, vì bỏ qua cho cô tức là không tròn chức trách.

Trong xe im lặng một hồi, Chung Mạn hít sâu một hơi, tháo dây an toàn định mở cửa, Mạc Lâm đột nhiên hỏi: "Cô thật sự rất thiếu tiền sao?"

Tay của Chung Mạn ngừng lại, câu này thật giống với lời mở đầu của mấy ông sếp lắm tiền đi kiếm bồ nhí vậy. Cô thấy buồn cười vì suy nghĩ của mình, có phải là đang đóng phim truyền hình rẻ tiền đâu, huống chi anh muốn mua, cô cũng sẽ không bán.

"Rất thiếu tiền." Cô gật đầu đáp.

Mạc Lâm do dự một lúc, dường như nghĩ điều gì đó, lúc lâu sau cuối cùng mới hạ quyết tâm, nói: "Nói thật thì đào tạo lại một nhân viên là rất phiền phức, huống hồ Benton rất coi trọng cô..."

Chung Mạn thấy tối nay đúng là thay đổi chóng mặt,

kiểu này có hi vọng rồi chăng?

Cô nín thở chờ đợi.

"Thế này, tôi thiệt thòi một chút, hàng ngày sau khi tăng ca sẽ tiện thể chở cô về nhà luôn nhé?"

Chung Mạn lập tức hoang mang, không phải cô nghe nhầm chứ?

Cô mở miệng hỏi thật luôn. Mạc Lâm thấy trừng đôi mắt hạnh không thể tin nổi, bèn cười giải thích: "Không tin con người tôi tốt như vậy sao? Tôi cũng nghĩ cho bản thân thôi, bây giờ người tuyển được đều chẳng ra sao, so với việc hàng ngày tốn công gầm thét ở phòng việc, chi bằng hi sinh chút thời gian làm tài xế."

Cách nói của Mạc Lâm nghe có vẻ có lý, lòng Chung Mạn lại luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Mạc Lâm thấy cô do dự, giả bộ bất mãn, hỏi: "Này, tôi nhún nhường hạ mình chạy tới tự tiến cử làm tài xế như này, cô sẽ không làm tôi mất mặt chứ?"

"Không phải không phải, bây giờ tôi chỉ có một suy nghĩ..." Chung Mạn mê muội lắc lắc đầu, "Thì ra có bánh từ trên trời rơi xuống thật."

Lúc này Mạc Lâm thật sự không kiềm được mà cười ha ha, Chung Mạn cũng cười theo vài tiếng.

Cho tới tận khi xuống xe, tắm rửa xong, xem bài tập giúp Minh Hy xong, cuối cùng là nằm trên giường, Chung Mạn vẫn nghĩ không ra, tại sao chuyện lại đột nhiên được quyết định vậy.

Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, suy nghĩ màu hồng lóe lên trong đầu lúc nãy đúng là thừa thãi. Loại người tinh anh trong giới kinh doanh, có thể leo lên địa vị cao như Mạc Lâm luôn dốc hết suy nghĩ để tăng tối đa lợi ích. Đối xử tốt với mình như vậy, chắc là để giữ lại nhân tài đúng như anh ta nói, tránh phải tìm thêm một người mới vào đúng thời điểm quan trọng. Huống chi Benton có chỉ đích danh là do mình theo sát, chắc là anh ta lo nếu mình chạy mất, sẽ mang theo khách hàng lớn có tiếng trên thế giới là Benton đi luôn nhỉ? Một khách hàng lớn chạy mất, sẽ có ảnh hưởng tiêu cực vô cùng lớn tới danh tiếng của công ty.

Còn loại chuyện ăn cỏ gần hang* tổn hại danh dự cá nhân như này, là kẻ thông minh thì đều sẽ không làm.

*Lấy từ câu gốc là "thỏ không ăn cỏ gần hang", hiện nay dùng để chỉ việc nam/nữ không theo đuổi người khác giới ở gần mình (như đồng nghiệp, bạn bè, hàng xóm, thanh mai trúc mã)

Huống chi cây cỏ gần hang này chẳng hấp dẫn chút nào.

Haizzz, không nghĩ nữa, vẫn nên ngủ thôi. 9 giờ sáng mai còn phải họp nữa đấy...

***

Đi nhờ xe được vài bữa, trừ chuyện Lâm Tịnh cứ nháy mắt ra hiệu, Chung Mạn cảm thấy đúng là tốt hơn tự mình chen lên xe buýt nhiều, hơn nữa Mạc Lâm không hề làm ra hành động mập mờ nào, đúng là như anh nói, chở cô chỉ là vì việc công.

Việc này khiến cô suýt thì xấu hổ tự tử vì cái suy nghĩ lãng mạn ngu ngốc của mình, may mà cô chưa làm ra chuyện nào mất mặt hơn nữa, ví dụ như từ chối anh và tuyên bố là mình không có ý gì với anh...

Mạc Lâm sẵn sàng hi sinh thời gian cá nhân để làm tài xế cho cô, nhưng cô không thể coi cấp trên thành tài xế thật. Phần lớn thời gian trên xe, cô đều sẽ nói chuyện với Mạc Lâm. Ngày trước cô đã cảm thấy nhân phẩm của Mạc Lâm không tệ, bây giờ càng khiến cô cảm thấy Mạc Lâm đúng là rất dễ hòa hợp, không lấy vẻ kiêu căng của cấp trên để chèn ép người khác, hơn nữa còn có cách nhìn mới mẻ độc đáo, rất giỏi trong việc dẫn dắt cách nghĩ của cô.

"Đừng để chương trình này lừa nữa, kết thúc không phải như vậy đâu, người đàn ông kia chắc chắn là chàng trai nhà nghèo." Người trong radio đang dùng chất giọng có từ tính, kể lại sự cảm động mà một phim điện ảnh cũ của phương Tây mang lại, Chung Mạn vừa ăn đồ ăn vặt Mạc Lâm để trên xe vừa phê bình MC.

"Thật sao? Phim này nói về cái gì?"

"Câu chuyện tình yêu của cô gái nhà giàu và chàng trai nhà nghèo. Quan trọng nhất là khi kết thúc, cô gái này quên đi chàng trai nhà nghèo, thậm chí là các con và cháu của họ nữa, nhưng chàng trai nhà nghèo vẫn không bỏ không rời, kể lại câu chuyện về họ cho cô gái nhà giàu hết lần này đến lần khác, mỗi lần nói đến kết thúc thì cô gái nhà giàu giống như được phá giải lời nguyền, nhớ lại tất cả." Nói đến đây, Chung Mạn ngừng một chút, ánh mắt tối lại. "Đáng tiếc là mỗi lần chỉ có thể duy trì vài phút, tôi còn nhớ là khi hai người cùng khiêu vũ, cô gái nhà giàu đột nhiên lại mất trí nhớ, đẩy chàng trai nhà nghèo ra một cách thô bạo, nghiêm giọng hô lên hoặc thậm chí là kêu cứu mạng trước sự tiếp cận của anh, đúng là khó tưởng tượng ra chàng trai nhà nghèo đau lòng tới nhường nào."

"Nghe như vậy, chàng trai nhà nghèo có vẻ rất hành hạ mình." Mạc Lâm đưa ra lời bình, lại nói. "Tại sao anh ta không dùng máy ghi âm ghi lại câu chuyện, hàng ngày không ngừng phát cho cô ấy nghe, hoặc là thử chỉ kể phần kết thúc thôi? Như vậy tiết kiệm sức lực hơn nhiều."

Chung Mạn lườm anh một cái: "Một hành động vô cùng lãng mạn đang êm đẹp lại bị anh nói thành như thế."

"Chẳng phải tôi chỉ nói thật lòng thôi sao?" Mạc Lâm nhún vai.

"Nhưng nếu nghiêm túc lại, hành động này của chàng trai nhà nghèo thật ra đúng là hành hạ bản thân và người khác, mỗi lần cô gái nhà giàu hoảng hốt nhận ra mình quên đi người thương thì sẽ áy náy và tự trách mình biết bao."

"Cho nên là anh ta không chịu được sự cô đơn, cứ muốn người khác phải đau lòng cùng anh ta."

"Tiếp theo có phải anh chuẩn bị nói "như vậy không phù hợp với lợi ích kinh tế" không?" Chung Mạn pha trò hỏi, vì cô phát hiện Mạc Lâm thường xuyên nhìn ra vấn đề từ góc độ lợi ích.

"Với chàng trai nhà nghèo thì tất nhiên không phải, có thể kéo thêm một người xuống nước thì tội gì không kéo?"

"Chẳng phải anh nên cảm thấy anh ta đang lãng phí thời gian sao? Vì 3 phút ngắn ngủi đó, anh ta phải kể lại một lượt cùng một câu chuyện." Chung Mạn cười hỏi, Mạc Lâm mấp máy môi, nhưng chỉ cười cười không nói gì. Chung Mạn cũng không để ý, tiếp tục nghe MC chém gió.

Điều cô không biết chính là, Mạc Lâm không nói là vì nghĩ tới, mình chẳng phải cũng giống như chàng trai nhà nghèo đó sao, ở phòng làm việc đến hơn 9 giờ hết tối này tới tối khác một cách vô cùng không phù hợp với lợi ích kinh tế, chỉ vì để phối hợp với thời gian làm thêm của Chung Mạn. Tuy không hiểu nổi hành động của mình, nhưng kẻ cũng làm chuyện ngu ngốc là anh không có tư cách nói người khác.

Nhạc phim điện ảnh vang lên quanh quẩn trong xe, tay Chung Mạn gõ theo nhịp, đột nhiên nói: "Theo tôi nghĩ, nếu

3 phút đó là những gì mà cả đời này anh ta cần, anh ta nói hết lần này tới lần khác, thậm chí dùng cả đời chỉ để kể một câu chuyện, có lẽ nó vẫn đáng giá, ít ra anh ta biết mình muốn làm gì."

Lời lẩm bẩm của cô vào tai của Mạc Lâm, anh nghiêng đầu sang nhìn cô, cô xấu hổ cười. "Sao vậy, tự dưng tôi văn vẻ anh không quen sao? Đó là lời của người xưa, "không phải cá sao biết cá vui*" mà."

*Câu gốc là 子非鱼,安知鱼之乐 (tử phi ngư, an tri ngư chi lạc). Trang Tử cùng Huệ Tử đứng chơi trên cầu, Trang Tử nói: "Cá xanh, bơi lội thung dung. Cá vui đó." Huệ Tử nói: "Ông không phải là cá, sao biết cá vui hay buồn?"

"Câu này rất có lý." Anh gật đầu nghĩ một lúc, chẳng bao lâu sau lại gật đầu. "Dù sao bản thân cá vui là được rồi, đúng không nào?"

"Dạy anh ngộ ra một đạo lý lớn đấy." Chung Mạn cười.

Chẳng mấy chốc xe đã tới lầu nhà cô, cô vô tình liếc về phía nhà mình, dường như thấy được dáng người Diệp Minh Hy lướt qua.

Không phải thằng nhóc này chưa ngủ đấy chứ, đã là lúc nào rồi?

Tạm biệt Lâm Mạc về nhà, cô thò đầu nhìn vào phòng Diệp Minh Hy, lại thấy cậu đã ngủ say.

"Lạ thật." Cô lắc lắc đầu quay về.

Nhưng Diệp Minh Hy lại chưa ngủ thật, dạo này cậu phát hiện trước khi Chung Mạn quay về, đoạn đường yên tĩnh luôn vang lên tiếng động cơ ô tô ồn ào, mỗi khi tiếng đóng cửa xe cất lên chưa bao lâu, âm thanh Chung Mạn lục tìm lấy ra chìa khóa sẽ truyền tới. Chẳng cần khả năng logic nào, cậu đã phát hiện mỗi tối Chung Mạn đều được người khác chở về, thế là tối nào cậu cũng đều đứng trước cửa sổ, nhìn chiếc xe hạng sang đó dừng dưới lầu, nhìn Chung Mạn xuống xe với vẻ khá mệt mỏi, có vài lần còn thấy người đàn ông cao lớn kia cũng xuống xe, giúp cô xách đồ về nhà.

Cậu đã từng gặp người đàn ông tên Mạc Lâm đó, là tổng giám đốc của công ty Chung Mạn. Dưới bóng của ngọn đèn đường màu cam, vai anh ta đột nhiên trở nên rộng rãi, cơ bắp trên cơ thể cũng cường tráng, cầm đồ của Chung Mạn không tốn chút sức nào, cứ như xách cọng lông vũ vậy.

Trước giờ Chung Mạn không hề nói tình hình tài chính trong nhà với cậu, nhưng từ vài lời vụn vặn cô cố gắng nói thầm với điện thoại khi ở trong phòng, từ việc cô đột nhiên bắt đầu

khắt khe với chi phí sinh hoạt, từ vẻ mặt ngày càng mệt mỏi của cô, cậu biết cô đang một mình chống đỡ, muốn để cậu an toàn núp dưới chiếc ô mà cô căng lên, sống vô lo vô nghĩ.

Tại sao khi cô mang theo cơ thể đầy mệt mỏi về nhà, mình lại không thể giúp đỡ cô, chỉ có thể ở trong vòng giả vờ ngủ?

Nhớ tới bàn tay mạnh mẽ có lực của Mạc Lâm, cậu cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ gầy của mình, chẳng hiểu sao lại thấy vô cùng chán ghét.
« Chương TrướcChương Tiếp »