Mục Tỉnh Ngôn bỗng nhiên ngơ ngắn, cậu chờ tin tức này, chờ mười chín năm, đến mức về sau đều dần dần chết lặng, không còn ý nghĩ xa xỉ này nữa, đột nhiên nghe được tin tức này, trong lúc nhất thời trong lòng cậu ngũ vị tạp trần.
Qua nửa ngày, cậu mới thì thào mà hỏi: “Vậy… họ dự định bao giờ về?”
Kính Thiếu Khanh đi lên trước trấn an vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Mẹ con vừa tỉnh, khẳng định phải chậm rãi trước, giấc ngủ này chính là mười chín năm, chờ khôi phục một chút đi.
Mười chín năm, cũng gần bằng đấy thời gian, bây giờ con cần phải quản lý công ty thật tốt, thế mới không phụ kỳ vọng của bố con đối với con.”
Mục Tinh Ngôn không nói chuyện, nếu như Ôn Ngôn không xảy ra chuyện, những năm này của cậu, cũng không cần sống mệt mỏi như vậy đúng không?
Hơn một tháng về sau, Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm trở về nước.
Bởi vì ngủ quá lâu, cơ năng cơ thể Ôn Ngôn không hoàn toàn khôi phục, dẫn đến chỉ có thể tạm thời dựa vào xe lăn.
Quá trình khôi phục tiếp theo cũng dài dằng dặc, nhưng mà có thể tỉnh lại, đã là kết quả tốt nhất.
Lúc xuống máy bay lúc, cô hít sâu máy hơi, thành thị đã lâu không gặp, cuối cùng cũng trở về!
Chính vào giữa hè, Mục Đình Sâm quan tâm đưa cô mũ đội và kính râm, thấp người nói bên tai cô: “Chúng ta về nhà, lập tức có thể thấy con trai rồi, em có vui không?”
Trải qua mười chín năm thay đổi, thành thị biến hóa cũng không nhỏ, cô nhìn xem tất cả đều cảm thấy lạ lẫm, nhưng mừng rỡ trong lòng là thật: “Đương nhiên vui vẻ, Đình Sâm, con đã cao gần như anh rồi đúng không? Con đều đã lớn rồi… Em nhiều năm như vậy đều không có hoàn thành trách nhiệm làm mẹ, có thể con sẽ không thân với em hay không? Sẽ ghét em không?”
Mục Đình Sâm an ủi: “Sẽ không, con biết em vì sao không thể hoàn thành trách nhiệm, sẽ không trách em.
Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Trở về trên xe, Ôn Ngôn ngoại trừ nhìn phong cảnh dọc đường, cũng nhìn Mục Đình Sâm.
Anh trông chừng cô mười chín năm, anh… già thật rồi, dù còn chưa thấy tóc trắng, thế nhưng là trong mắt đã nhiều tầng quế nguyệt tang thương.
Trái lại là cô, có lẽ là một mực ngủ mê man, ngược lại là không thay đổi gì, còn dung mạo lúc trước, tuổi tác hai người chênh lệch rõ ràng.
Cô thiếu chút nữa là không thể gặp được anh rồi.
Loại cảm giác mát rồi lại được kia, làm cho cô thời thời khắc khắc đều sợ hãi.
Cô tựa đầu vào vai anh, nhẹ giọng thì thầm: “Về sau, chúng ta luôn sinh sống ở đây, sẽ không rời đi nữa.”
Mục Đình Sâm nắm chặt tay của cô: “Ừ, cũng không tiếp tục đi nữa.
Con trai đã trưởng thành, công ty có con phụ trách, về sau anh bồi em đi xung quanh một chút, em muốn làm cái gì đều có thể, anh muốn bù lại hết mười chín năm thiếu sót, đều bù lại.”
Lái xe về Mục trạch, tất cả mọi người đã chờ ở cửa chính.
Ôn Ngôn sau khi kích động lại có chút nhát gan không dám xuống xe, ngoại trừ những khuôn mặt cũ quen thuộc, còn có thật nhiều gương mặt lạ lẫm đối với cô.
Năm đó mấy đứa nhóc kia, đều đã trưởng thành rồi, thay đổi vóc dáng.
Trong đám người quét mắt một vòng, tầm mắt của cô rơi vào trên người Mục Tỉnh Ngôn, hai đầu lông mày kia với Mục Đình Sâm giống nhau đến máy phần, để cô kết luận đây chính là Tiểu Đoàn Tử.
Mục Đình Sâm bề cô lên xe lăn: “Trần Mộng Dao bọn họ khẳng định em nhớ kỹ, bên kia chính là con gái Diệp gia, Nhuế Nhuế, còn có Nhiễm Nhiễm, con của chúng ta hẳn là em nhận ra.”
Ôn Ngôn không biết nên nói cái gì, chỉ là gật đầu, nước mắt nhanh chóng đảo quanh trong hốc mắt.
Diệp Tâm Nhuế tiến lên gọi: “Chú, dì, hoan nghênh về nhà.”
Kính Tiêu Nhiễm thấy thế cũng đi tới trước: “Dì, bố Mục.
Hoan nghênh trở về.”.