Không quá lo lắng? Diệp Tâm Nhuế tức đến cười lên: “Làm như chị là người mù không bằng? Không phải em thích anh chị sao? Em ngày nhớ đêm mong người từ nước Pháp trở về, còn mang về một người con gái, em vậy mà không có rất lo lắng? Bỏ qua ý của trưởng bối hai nhà các em, em dám nói em không thích anh ấy sao? Chị là bạn thân em chị mới giúp em, em đừng làm như em đang làm việc mù quáng được không?”
Kính Tiêu Nhiễm lắc đầu, thấp giọng nói: “Anh áy… hình như đã tỏ tình với em rồi, bọn em cũng… Cái đó.
Cho nên em cảm thấy anh ấy đối với An Nhiên không có loại ý tứ kia, vẻn vẹn chỉ là bởi vì An Nhiên đã cứu anh ấy mà thôi, em tin tưởng anh ấy có thẻ xử lý tốt.”
Diệp Tâm Nhuê mở to hai mắt nhìn: “Cái gì? Anh ấy mới trở về mấy ngày, hai người các em đã lăn giường rồi sao?
Thần tốc như thế sao? Không nhìn ra nha, em có bản lĩnh như thế luôn!”
Kính Tiêu Nhiễm nghẹn đỏ mặt, một tay bịt miệng của cô: “Nói mò gì thế? Em nói cái kia là hôn, sao chị đã nghĩ đến lăn giường rồi? Đầu óc chị quá đen tối rồi đầy!”
Diệp Tâm Nhuế đầy tay của cô ra, suýt chút cười đến khó thở: “Ha ha ha ha… không phải tư tưởng chị đen tối, là tư tưởng em quá trong sáng, đến cái hôn cũng bị em nói cho hàm súc như thế? Cái đồ chơi này cần phải che che lấp lắp sao? Đừng trách chị không có nói cho em biết, đàn ông mà, mặc kệ bình thường đứng đắn đến cỡ nào, bí mật đối mặt với con gái, “tà ác mãnh thú” trong lòng đầu đều sẽ lao ra.
Em đơn thuần như vậy, chị sợ em chống đỡ không được “hung mãnh” của anh ấy.”
Kính Tiêu Nhiễm khinh thường nói: “Nói thật giống như chị hiểu anh ấy hơn em vậy, từ nhỏ anh ấy đã cùng em lớn lên, chị cũng chỉ là ngẫu nhiên đến mà thôi, anh ấy mới không phải người như vậy, giai đoạn hiện nay đối với em và anh ấy, nhận một cái hôn đã là quá tiêu chuẩn rồi, chị đừng có mà quá đen tối nữa.”
Diệp Tâm Nhuế nhéch miệng: “Không tin chúng ta liền đợi xem đi, anh ấy là chỉ có ở trước mặt em mới làm bộ đứng đắn, sợ dọa đến em thôi.”
Kính Tiêu Nhiễm đương nhiên không tin, cô vẫn luôn cảm thấy Mục Tinh Ngôn là người rất đáng tin, so với anh ruột cô là Kính Tinh Phàm, anh ấy quả thực tựa như tiên tử không nhiễm khói lửa trần gian được không? Nếu là nói bên trong lòng Kính Tỉnh Phàm có “mãnh thú” cô tin, Mục Tinh Ngôn nhát định không có.
Hơn mười giờ đêm, An Nhiên mới truyền xong, là được.
Mục Tỉnh Ngôn dìu ra.
Diệp Tâm Nhuế và Kính Tiêu Nhiễm một mực chờ ở bên ngoài, Diệp Tâm Nhuế là người tương đối năng động, đã sớm không kiên nhẫn đợi được nữa, bên trong miệng nhai kẹo cao su, buồn bực ngán ngẩm thổi bong bóng.
Cô không quen nhìn bộ dáng ốm yếu kia của An Nhiên dựa dẫm vào Mục Tinh Ngôn, khó chịu đi lên trước nói: “Để em đỡ đi, vị hôn thê của anh còn ở bên đó, không sợ em ấy ghen không vui sao?”
Cơ thể An Nhiên cứng đờ, Mục Tinh Ngôn mắt nhìn Kính Tiêu Nhiễm, khóe môi nở nụ cười như có như không: “Được, vậy em đỡ đi, đừng đi quá nhanh.”
Nói xong, cậu bước nhanh đến hướng Kính Tiêu Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, đi thôi, tối nay đến chỗ anh nhé?”
Trong đầu Kính Tiêu Nhiễm không tự chủ được nghĩ đến Diệp Tâm Nhué, tư tưởng thuần khiết của cô thế mà bị làm sai lệch… bắt đầu nghĩ đến chút đồ không lành mạnh.
Thấy cô không lên tiếng, Mục Tinh Ngôn tự nhiên cầm lấy cái tay nhỏ nhắn của cô: “Sao thế? Không muốn đến?”
Bàn tay của cậu thật ấm áp, ngón tay trắng nõn thon dài có thể hoàn toàn bao lấy tay của cô, làm cô không hiểu sao cảm tháy một cảm giác an tâm.
Cô không biết làm sao cự tuyệt, khẽ gật đầu một cái: “Được.”
Nhìn đôi người ở phía trước, An Nhiên chất phác mà hỏi: “Cô ấy thật sự, là vị hôn thê của A Ngôn?”.