Dì An trả lời một tiếng, đi bận rộn tiếp việc của mình.
Đột nhiên, An Nhiên từ trên lầu đi xuống, vốn là thân hình gầy gò dưới tra tấn ốm đau càng thêm yếu ớt, phảng phát đi đường đều đi bất ổn, vịn vin tay vịn cầu thang: “A Ngôn, anh muốn đi đâu?”
Mục Tinh Ngôn dừng động tác thay giày lại, đáp: “Đi ăn cơm, có chuyện gì sao? Nếu hiện tại cô cảm thấy không thỏa mái, tôi lập tức cho người mang em đến bệnh viện.”
Đáy mắt An Nhiên nổi lên một vẻ sợ hãi: “Không… rm không đến bệnh viện, anh biết mà, bệnh này của em trị không hết, cả một đời đều phải thế này.
Em chỉ là… vừa cùng anh đến nơi này, có chút bất an mà thôi.
Anh có thể không đi không? Ở cạnh em…”
Ngữ khí gần như cầu khẩn, đổi lại bất kỳ người đàn ông nào chỉ sợ đều không thể cứng nhắc cự tuyệt, nhưng Mục Tỉnh Ngôn chỉ do dự một giây: “Tôi nhất định phải đi, tôi sẽ mau chóng trở về, có việc cô tìm dì An là được, cũng không phải chỉ có một mình cô ở đây, cứ như vậy đi.”
Bất luận thế nào “trận cờ” này An Nhiên cũng chưa từng thắng cậu, lần này bát luận thề nào cô ta cũng phải thắng.
Trong nháy mắt cậu mở cửa, cô ta nhắm mắt lại từ phía sau ngã nằm ngửa xuống.
Dì An sợ hãi kêu lên một tiếng Mục Tinh Ngôn quay đầu lại, đáy mắt cậu lướt qua một vòng bối rối, xông lên trước ôm lấy người: ‘Cho người chuẩn bị xe, đến bệnh viện!”
An Nhiên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, dù là đến bệnh viện lại chịu các loại tra tấn kiểm tra, nhưng đây là bộ phận trong kế hoạch tất yếu của cô ta.
Cô ta phải có được người đàn ông này!
Mà theo về nước, thậm chí Kính Tiêu Nhiễm xuất hiện, để cô ta có cảm giác nguy cơ, cô ta sợ hét thảy đều chậm rãi thoát khỏi khống chế của mình.
Vốn dĩ cô ta còn ôm lấy tâm lý may mắn muốn chứng thực Kính Tiêu Nhiễm là em gái có quan hệ máu mủ với cậu, không phải cùng bố cùng mẹ, dù là em họ cũng được, nhưng nhìn, giống như đều không phải, buổi chiều cô ta cũng điều tra tài liệu Mục gia, Mục gia chỉ có một con trai độc nhất, đương nhiên, Kính Tiêu Nhiễm là ai, cô ta cũng thăm dò rõ ràng.
Trên đường đến bệnh viện, Mục Tinh Ngôn một mực ôm An Nhiên, bởi vì cô ta “hôn mê”, không có cách nào tự: mình ngồi vững.
Cậu không muốn cô ta gặp chuyện, bởi vì cô ta bị như vậy, là do cậu mà ra.
Bọn họ chẳng qua mới quen biết nửa năm, coi như luôn học cùng trường, trước đó cũng chả có liên quan gì.
Cậu là phú gia công tử, cô ta là người ngay cả chỉ tiêu thường ngày cũng cần phỉa làm thêm việc ở thư viện.
Hai người vốn dĩ không có chút liên quan nào, hết lần này.
tới lần khác tại một buổi tối, cậu bị mấy tên lưu manh vây.
trong ngõ hẻm cướp bóc, bằng thân thủ của cậu, hoàn toàn có thể thoát thân, từ nhỏ đi theo Kính Thiếu Khanh, cậu cũng không phải người dễ bắt nạt Thế nhưng không biết An Nhiên vọt ra từ đâu, một bên dùng tiếng Pháp kêu đã báo cảnh sát, một bên vọt vào trong đám người.
Bộ đáng kia của cô ta không sợ chết, làm trong lòng của cậu dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, một mình cầu học bên ngoài bốn năm năm, lần đầu tiên có người vì anh mà không cần mạng, còn là một người xa lạ.
Cũng chính là khi đó, cô ta bị đâm một đao, thương tổn tới phổi, cộng thêm cô ta sinh ra phổi đã không tốt, tình huống vô cùng tệ hại.
Còn may lúc đó máy tên lưu manh kia bị dọa, chưa kịp cây đao rút ra liền chạy mắt dạng, bất luận là người có chút kiến thức y học đều biết, loại tình huống kia nều rút đao ra, người trên cơ bản không cứu nồi, chống đỡ không đến bệnh viện liền sẽ bởi vì vết thương chảy máu tiền vào phổi ảnh hưởng hô hấp ngạt thở mà chết..