Chương 20

Ục… ục…

Tiếng bọt khí trong nước…

Càng sâu dưới đáy hồ, mùi hôi thối của tử thi càng nồng nặc.

Anh Giang mở mắt nhìn quanh. Phía trước có một tấm màn lớn, giống như bong bóng nước.

Anh đưa tay sờ vào nó.

Tay anh Giang xuyên qua tấm màn, cả cơ thể anh bẫng đi, theo quán tính đổ rạp về phía trước.

Bịch…

Anh Giang ngã xuống ‘mặt đất’. Bên trong bong bóng lớn này, chân có thể chạm và di chuyển giống như mặt đất thực sự.

Phía trước có một ngôi miếu nhỏ, anh mở cửa đi vào.

Cạch…

Đập vào mắt anh là chiếc quan tài bằng gỗ màu nâu đỏ, hình như là gỗ ngọc am, được sơn bóng loáng. Từ chiếc quan tài thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt, không gay mũi hoà vào mùi tử thi hôi thối trong không khí thì không mấy ai phát hiện được mùi thơm này.

Nắp quan tài đóng kín, phía trên thắp mười tám ngọn nến, cháy như không cháy.

Trên chiếc dĩa đặt trên đầu quan tài có hai cục màu đen lớn bằng nắm tay, hình dáng không thể đoán được nó là vật gì.

Anh Giang rút một lá bùa bình thường trong tay áo ra, dán lên hai vật kỳ lạ ấy. Lá bùa nhanh chóng nháy đỏ và cháy đen trong không khí, để lộ ra dáng vẻ dữ tợn thực sự của hai khối màu đen kia. Đó là hai quả tim người đang chảy máu ròng ròng.

Anh dạo bước đi vòng quanh cỗ quan tài, sau đó rút con dao găm từ đế giày ra, rạch dọc theo mép nắp.

Xạch… xạch

Lớp nhựa cây được dán kỹ theo đó bong ra. Nắp quan tài bị đẩy sang một bên. Phía trong có chứa một “đứa bé” không lớn, mặc y phục màu đỏ rực thời nhà Thanh, giống như một người đang sống, chỉ có điều sắc mặt trắng bệch. Nghi lễ cúng tế có vẻ được bắt chước theo các đạo sư của Trung Hoa, toàn bộ y phục hay trang sức đều sử dụng tương tự quý tộc thời đó.

Môi đỏ răng trắng, mắt cô bé từ từ mở ra.

Đôi mắt màu đỏ như máu.

Là huyết quỷ.

Anh Giang nhanh tay dán một lá bùa lên trán thi thể nữ kia. Vết chu sa đỏ lên rồi biến mất, lá bùa cháy không còn một mảnh vụn nào.Nó thế mà không có tác dụng!

Ả ta bật cả người dậy, vung tay một cái. Anh Giang bị hất văng ra phía sau.

“Đúng là không đùa được đâu. Loại này mà bây giờ còn có người sử dụng được.”

“…”

“Ngươi thật to gan, dám phá ta. Đến đây nộp mạng đi.”

Cô bé hơi mở miệng, giọng nói trong trẻo mang chút sắc thái trẻ con vừa phát ra, không lớn nhưng lại đinh tai nhức óc.

Chết thật.

Anh Giang lấy trong túi bố ra một chiếc sáo trúc ngắn. Hy vọng vật này có tác dụng với cô ta.

Tiếng sáo vang lên, từng nhịp từng nhịp giống như cơn sóng âm thang tấn công về phía huyết quỷ.

Ả ta bị đánh lùi về phía sau, đập vào quan tài. Máu từ khoé miệng bắt đầu chảy xuống.

Anh Giang vung tay, gần chục lá bùa bay về phía con quỷ, dán lung tung lên thân thể nó.

Bùa này được vẽ bằng máu của anh, trộn với nước trong giếng nhà họ Mai, rất hữu dụng để trị mấy con quỷ có tử khí nặng nề như vậy.

Y phục đẹp đẽ trên người ả bắt đầu cháy xèo xèo, tử khí bốc lên cuồn cuộn, tiếng thét dồn dập như muốn xé toang màng nhĩ của anh, sắp đến giới hạn chịu đựng. Theo tiếng thét của con quỷ, hình dạng của nó càng ngày càng biến lớn, không duy trì được dáng vẻ xinh đẹp ban đầu nữa.

Anh Giang vẫn đang cố gắng thổi sáo để át đi lực công kích từ phía con quỷ.

“Anh Giang, cắn tôi đi.”

Một cánh tay chìa tới trước mặt anh Giang. Anh Tú đã đuổi theo đến đây từ lúc nào không hay.

“Không, không được dùng máu, con bé là huyết quỷ. Nếu bây giờ tôi cắn cậu, mùi máu của cậu sẽ tràn ngập trong cái miếu này. Cô ta sẽ hút sạch cậu.”

Trong lúc anh Giang dừng tiếng sáo, con quỷ kia gào lên hai tiếng rồi bay về phía anh.

Anh cầm dao găm trong tay, nhúng vào một chất lỏng kì lạ có màu đen tuyền, phóng dao về phía huyết quỷ, miệng liên tục niệm chú.

Con dao tưởng chừng không thể điều khiển được hướng đi của mình bỗng nhiên như mọc thêm mắt, nhắm trúng ngực con quỷ mà cắm vào.

Phập.

Tiếng dao đâm vào da thịt. Máu từ vết thương trào ra bên ngoài, nhỏ xuống mặt đất.

Gương mặt cô ta từ từ biến dạng thành bộ dáng thối rửa. Đôi mắt long sòng sọc nhìn chằm chằm hai người họ. Miệng liên tục gào rú âm thanh gì đó mà anh Tú không nghe được.

Anh Giang mồ hôi trên trán chảy ròng ròng. Có vẻ anh ấy không chịu đựng được bao lâu nữa.

Con quỷ vì đau đớn chỉ dừng lại trong chốc lát rồi lao nhanh về phía hai người như chưa từng có gì xảy ra, vẻ mặt đói khát muốn nuốt sống cả hai người.

Anh Giang quay người lại. Bàn tay đen ngòm của con quỷ cắm thẳng vào lưng, cả cơ thể anh ôm lấy anh Tú, miệng hộc ra một búng máu lớn.