Chương 13

Bóng đen đang di chuyển.

Vừa bước ra ngoài sân thì hình dáng của nó hiện lên một cánh rõ rệt dưới ánh sáng. Cơ thể của nó đang lành lặn, hoàn toàn là bộ dạng của một người bình thường.

Sau chỉ vài bước chân đi ra cửa thì toàn thân nó bắt đầu chảy máu. Đầu tiên bắt đầu từ các hốc, sau đó dần lan đến các bộ phận khác trên cơ thể. Da ở trên người dần dần thối rữa với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, mùi hôi thối bắt đầu bốc lên. Cho tới khi cơ thể nó nhầy nhụa thì có vẻ tốc độ thối rữa đã dừng lại, tay nó kéo theo một chiếc rìu.

Anh Tú hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm nó. Dịch từ dạ dày nhanh chóng trào ngược lên cổ họng.

“Khá đau đớn nhỉ? Sắp tới canh ba rồi.”

Nghe giọng nói người đó, anh Tú cố nuốt cảm giác buồn nôn xuống.

“…”

Bóng đen đó không nhìn phía hai người họ, nó đi ra cửa, chầm chầm đi về phía nhà dân nào đó. Anh Tú nhận ra ngay ngôi nhà đó. Đó là nhà của đứa con gái và con trai ông bà Tư đang ở lại.

“Có vẻ nó không thèm để ý tới chúng ta nhỉ? Coi thường quá đi~”

“…”

Nó dừng bước ở trước cửa nhưng không đi vào trong.

Miệng nó bắt đầu đóng đóng mở mở.

Nó đang hát.

“…Nửa đêm canh ba, không được mở cửa…”

Tiếng hát rùng rợn vang khắp cả làng.

“Hát dở quá đi… Eo ơi.”

Hai người nhanh chóng đi theo.

“Anh Giang, anh không xử lý nó đi à?”

“…Để tôi xem một chút đã. Tú đoán thử xem nó tới nhà ai đêm nay không?”

“Em đoán…nhà trưởng làng ạ.”

“Tại sao?”

“Trên người vợ trưởng làng có mùi của nó. Em không biết họ có mối liên quan gì với nó hay không…”

Người đàn ông quay người lại.

Gương mặt người đó mờ mịt trong bóng tối.

“Được rồi. Đi gϊếŧ nó thôi. Từ khi bước vào làng này tôi đã nghe thấy cái mùi hôi thối này đủ rồi.”

Hai người họ tăng tốc đuổi theo.Anh Giang thò tay vào túi áo, móc ra hai lá bùa có nét chu sa đỏ rực rỡ. Anh ấy đưa ngón tay lên miệng, cắn phập một cái, máu tươi bắn ra.

Mùi máu có vẻ thu hút nó. Nó quay đầu, dùng con mắt còn lại nhìn anh Giang chằm chằm. Con ngươi dao động qua lại, nó rụt cánh tay đang nắm lấy cổng nhà. Hai tay nó nắm chặt cái rìu trong tay.

“Mày cũng không cưỡng lại được mùi máu của ta nhỉ? Muốn cơ thể của ta không? Đến đây đi!”

Bỗng nhiên nó dậm chân một cái. Cơ thể nó bật lên khỏi mặt đất.

Bay lên rồi.

Nó đang bay về phía hai người họ.

Anh Giang cười cười, chắp hai tay lại, kẹp lá bùa ở giữa. Miệng anh lẩm bẩm một loạt từ ngữ gì đó mà anh Tú không thể hiểu.

“Xử lý nó đi.”

Hai lá bùa trong tay của anh Giang vụt lên, nhanh như cắt hướng về phía con quỷ kia. Một lá dán lên đầu nó, một lá dán lên ngực.

Con quỷ dừng lại giữa không trung, rớt xuống đất một tiếng rầm.

Tiếng xèo xèo phát ra cùng với tiếng gầm gừ của nó.

Hai lá bùa đã cháy hết.