Lại nói bọn Cổ Hạo Nhiên sau khi được chưởng quầy sắp xếp một nơi sang trọng nghỉ ngơi một lúc, thấy sắc trời không còn sớm liền lấy xe ngựa đi về hướng thôn Y Dương gì đó.
Trong tiếng cười nói rôm rả mấy mươi người theo chỉ dẫn của người đi đường tới trước thôn Y Dương, thấy tửu lầu nơi đây hình dáng không giống tửu lầu bình thường, mà giống với kiến trúc sơn thôn, trúc xanh vây quanh, chó gà kêu sủa, một dòng suối uốn lượn từ bụi trúc chạy xuống, tí tí tách tách giống như ngọc châu rơi vào đĩa ngọc, không ăn nhập gì với cảnh phồn hoa nơi đây, mà có một khí độ kiêu sa thoát tục.
Đi đầu Cổ Hạo Thanh liên tục gật đầu nói: "Không tệ, không tệ, phong cảnh xinh đẹp này đã hơn nơi khác không biết bao nhiêu, xem ra chuyến đi hôm nay của chúng ta thật đáng giá."
Đi thêm về phía trước lại thấy người qua kẻ lại, rõ ràng việc làm ăn của thôn Y Dương này tương đối tốt, Cổ Hạo Thanh người luôn trông coi tửu lầu bất giác nói: "Đáng để tham khảo, nhưng mà vốn quá lớn." Có thể tu sửa kiến tạo tửu lầu ở nơi phồn hoa, vốn này có ít cũng hơn những tửu lầu khác gấp mấy lần.
"Các vị khách quan là lần đầu tiên tới?" Một tiểu nhị lanh lợi sắp xếp xong cho cả đám người này xong sau đó mỉm cười nhìn Cổ Hạo Nhiên nói.
Cổ Hạo Thanh nhẹ phe phẩy chiếc quạt mở miệng nói: "Chúng tôi cũng là hâm mộ danh tiếng mà tới, không biết thôn Y Dương có gì đặc sắc? Ngươi trước giới thiệu vài thứ cho chúng ta nghe xem, có phải thật sự đặc sắc không."
Người tiểu nhị đó vẻ mặt tươi cười nói: "Khách quan người yên tâm, thôn Y Dương chúng tôi có tiếng là đặc sắc nhất Tề quận này, những thứ của chúng tôi tuyệt đối không còn lời nào để tả, các vị nếu ăn một lần tuyệt đối còn muốn đến lần nữa, các vị khách quay lại chỗ chúng tôi cũng không ít, khách quan, đây là thực đơn của chúng tôi, người xem xem là do các vị tự mình đặt món, hay là để ta giới thiệu với các vị vài món nổi tiếng của tiệm chúng tôi." Vừa nói vừa chỉ vào những món được xếp đầu tiên trên thực đơn, bắt đầu giới thiệu cho mọi người.
"Lão tam, ngươi nghe hiểu những thứ này là gì không?" Cổ Hạo Dương thấy Cổ Hạo Thanh gọi không ít món sau đó, cho tiểu nhị lui xuống.
Cổ Hạo Thanh sờ sờ mũi nói: "Không biết là những gì."
"Vậy ngươi còn gọi?" Cổ Hạo Ảnh liếc Cổ Hạo Thanh một cái, nhìn về phía Cổ Hạo Nhiên nói: "Những thứ đó là gì vậy? Một cái tên cũng không hiểu."
Cổ Hạo Nhiên cười khổ một tiếng nói: "Đừng hỏi ta, trước đây ta tới Ảnh Thúc, ăn mặc toàn bộ là do bọn Minh Thanh lo liệu, chưa từng nghe qua mấy thứ này."
Ngồi bàn khác cách đó không xa Minh Thanh nghe thấy lời này vội vàng nói: "Mấy món sau ta có nghe nói qua, mấy món tam thiếu gia chọn ta chưa từng nghe qua món nào, không rõ là làm từ cái gì."
Cổ Hạo Viễn lúc này nhàn nhạt nói: "Ăn rồi thì biết thôi."
Cổ Hạo Thanh cũng nói: "Chính vì không biết mới chọn, nếu biết còn ăn gì nữa, vốn là tới ăn đặc sắc, không sợ nó quái dị, chỉ sợ nó không quái dị."
Mọi người đang bàn tán một người có bộ dáng trung niên đi lên trước, cúi người với mọi người một cái nói: "Các vị khách quan chắc đến từ nơi khác, thôn Y Dương chúng tôi bán cả món ăn đặc sắc và cả món ăn thông thường, ta thấy trên thực đơn của các vị khách quan đây cũng không có món ăn thông thường, đặc biệt tới hỏi một chút, tiệm chúng tôi đây món đặc sắc rất thách thức người, không phải bất kỳ vị khách nào lần đầu tới đều có thể chấp nhận được, khẩu vị nặng như vậy không biết các vị có thể chấp nhận được không, có cần chọn vài món khác trung hòa một chút, giảm bớt mấy món có khẩu vị nặng trong số đó?"
Bọn Cổ Hạo Nhiên vẫn là lần đầu tiên nghe tửu lầu khuyên khách sửa thực đơn, sau đó Cổ Hạo Thanh ha ha cười nói: "Không sao cả, chính là muốn ăn thứ hiếm có, chỉ cần mùi vị ngon, làm mới lạ, chúng tôi đều có thể chấp nhận được."
Người trung niên đó mỉm cười nói: "Các vị khách quan đã nói như vậy, bổn tiệm đương nhiên sẽ đưa lên những món mỹ vị nhất, chỉ là nguyên liệu trân quý, vẫn mong các vị đừng lãng phí thì được rồi, vả lại bổn tiệm cũng không chấp nhận lãng phí." Vừa nói vừa cúi người từ từ lui xuống.
Cổ Hạo Thanh nhìn bóng lưng của người này nói: "Không phải là vì sợ không lừa được chúng ta, tới chào hỏi trước đấy chứ? Những thứ bổn thiếu gia ăn ở khắp Thánh Thiên trước giờ vẫn chưa có thứ nào không thể chấp nhận được."
Cổ Hạo Ảnh liền kéo lấy Cổ Hạo Thanh cười hì hì, đang lúc cao trào cửa phòng bao được gõ, ba người tiểu nhị mỗi người bưng một đĩa đi vào, đặt lên ba cái bàn, người tiểu nhị đi đầu mang theo nụ cười lễ phép nói: "Đây chính là món đặc sắc nhất của bổn tiệm, tên là Ba Như, là thứ rất bổ dưỡng, đưa lên trước cho các vị khách quan khai vị."
Điệp Y luôn ôm tiểu Mộng Tâm ngồi bên cạnh Cổ Hạo Nhiên, ngẩng đầu nhìn thức ăn trong đĩa một cái, khóe miệng bất giác cong lên nụ cười có chút kinh ngạc có chút cười trên nỗi đau người khác, không sai là cười trên nỗi đau người khác, Cổ Hạo Nhiên nãy giờ luôn chú ý biểu tình của Điệp Y liền khẩn trương nói: "Sao, không thể ăn sao?" Đã có kinh nghiệm của chuyện thịt người trước đó, thức ăn bên ngoài tuyệt đối là Điệp Y động tay hắn và bọn Phong mới dám động tay. đây đã dưỡng thành thói quen tương đối tốt của bọn họ.
Điệp Y không thèm để ý tới biểu tình nghi ngại từ bên cạnh bắn qua, nghĩ một lúc rồi nhàn nhạt nói: "Mỹ vị."
Người tiểu nhị đó vừa nghe Điệp Y nói như vậy liền kinh ngạc nói: "Phu nhân cũng biết món Ba Như này sao? Thật là người biết nhìn hàng."
Bọn Cổ Hạo Dương nghe Điệp Y nói là mỹ vị, bất giác đưa tay bóp một cái quan sát kỹ, nhìn thế nào đi nữa thứ bóp trong tay, nó cũng chỉ là một trái trứng vịt mà thôi, ngửi ngửi cũng không có mùi vị gì khác, thật sự không nhìn ra mỹ vị ở chỗ nào.
Tiểu nhị thấy mọi người lộ vẻ khó hiểu, mỉm cười giải thích: "Mỗi cái Ba Như này dùng cái muỗng nhỏ đi kèm, gõ vào chóp của nó, sau đó hớp một lớp dịch thể, sau đó lại dùng chiếc muỗng nhỏ múc ăn hết những thứ bên trong là xong, đây là thứ tương đối dưỡng nhan sắc bổ dưỡng." Nói xong cùng mấy tiểu nhị khác đều lui xuống.
Trên bàn khác tam tẩu Bạch Thiên nghe nói là thứ bổ dưỡng giữ gìn sắc đẹp, liền cười nói: "Vậy ta thử trước." Mà bên này mấy người bọn Cổ Hạo Dương cũng bắt đầu tự động thủ.
"Wa, cái gì thế này, tanh quá." Cổ Hạo Ảnh một hơi hút sạch lớp thứ nhất của dịch thể, sắc mặt thay đổi mấy bận vội bụm miệng cố ép mình nuốt xuống, bên cạnh Cổ Hạo Viễn và Cổ Hạo Dương trong nhất thời cũng rùng mình một cái, vẻ mặt cổ quái nhìn Ba Như trong tay, sắc mặt muốn có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, còn ở bàn khác Bạch Thiên không chút do dự nôn ra, còn kéo từng trận nôn khan, trong cả phòng bao đều có một mùi tanh nhàn nhạt truyền ra, giống như cá phơi ba ngày vậy, mùi vị vẫn rất đặc biệt.
"Điệp Y, muội đã nói thứ này là mỹ vị, muội từ lúc nào cũng học được cách chỉnh người rồi?" Cổ Hạo Ảnh vẻ mặt như ăn phân nghiến răng trừng mắt nhìn Điệp Y.
"Ta nói lão ngũ a, là các ngươi nôn nóng quá, các ngươi có thấy Điệp Y vẫn chưa ăn sao, tự mình lại giành nhanh như vậy, đáng đời." Phương Lưu Vân bên cạnh thấy bộ dạng mệt mỏi của mấy người con trai và con dâu, không những không an ủi, ngược lại còn cười vui vẻ hơn bao giờ hết.
"Di, các ngươi khoan hãy nói, Ba Như gì đó từ từ thưởng thức, tuy mùi tanh tương đối nặng, nhưng cũng có một mùi vị khác." Vẫn là Cổ Hạo Thanh mở tửu lầu có kiến thức, híp mắt từ từ thưởng thức Ba Như trong tay.
Điệp Y thấy bọn Cổ Hạo Ảnh vẻ mặt sắt lạnh nhìn mình, lạnh lùng đưa tay ra lấy một cái gõ vỡ lớp vỏ trên đỉnh đầu sau đó nhàn nhạt nói: "Bản thân không thích cũng không có nghĩa nó không phải là mỹ vị." Vừa nói vừa thản nhiên hớp một ngụm xuống, vẻ mặt cũng không có thay đổi gì, sau đó dùng muỗng bắt đầu múc thể rắn bên trong.
Bọn Cổ Hạo Dương thấy Điệp Y thần sắc không đổi ăn thứ trong tay, bất giác đều nhìn nhau, vẻ mặt giống như tráng sĩ hy sinh thân mình vì việc nghĩa dùng muỗng múc thể rắn bên trong, nhìn cũng không nhìn trực tiếp ném vào miệng, nhai cũng không dám nhai nhiều liền nuốt xuống, dù sao đi nữa cũng không thể để một nữ nhân xem thường được, tuy nữ nhân đó là em dâu của họ.
"Điệp Y, sao nàng không ăn nữa?" Cổ Hạo Nhiên bên cạnh thấy Điệp Y làm một động tác, hắn cũng bắt chước làm theo một động tác, tuy dịch thể tanh hôi đó thật sự không mấy dễ uống, nhưng mà hắn cũng chịu được, Điệp Y ăn được hắn nhất định cũng ăn được, lúc này thấy Điệp Y múc ra thể rắn sau đó nhìn kỹ lưỡng nhưng không ăn, bất giác nghi hoặc mở miệng hỏi.
Điệp Y nhìn Ba Như trong tay nhàn nhạt nói: "Ba Như này là dùng trứng vịt noãn hóa khoảng mười ngày làm ra, những phần chưa hình thành sau khi nấu chín sẽ tạo thành lớp dịch thể màu nâu nhạt, còn những phần phôi đã hình thành thì sẽ chìm xuống thành thể rắn." Vừa nói vừa đem thể rắn trong tay đặt trước mắt Cổ Hạo Nhiên, chậm rãi nói: "Thời gian noãn hóa này tương đối dài, tâm, can đều đã hình thành rồi." Món này đã từng ăn qua, không nhớ là ở Việt Nam hay Miến Điện hoặc có lẽ là Thái, tóm lại là ở khu vực đó, đất nước đó tới đâu cũng là món này, muốn không ăn cũng không được, cách làm này dù không muốn nghe cũng đã lọt vào tai.
Cổ Hạo Nhiên nhìn thứ này dưới ngọn đèn, dường như trong thể rắn trong suốt, một chú vịt mới hình thành nhỏ xíu cuộn tròn bên trong, đôi mắt như cá chết đó đang trừng to, bên ngoài còn một lớp lông vịt, toàn thân ướt nhẹp bị một lớp dịch thể cuộn lấy, phải nói muốn buồn nôn bao nhiêu thì buồn nôn bấy nhiêu, sau đó toàn thân run rẩy, vẻ mặt sắt lạnh giật lấy chiếc muỗng trong tay Điệp Y vứt thẳng vào trong đĩa, nói liên thanh: "Đây rốt cuộc là thứ gì? Cái này cũng lấy để ăn sao?"
Xung quanh không ai trả lời, Cổ Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu lên nhìn, thấy mấy người bọn Cổ Hạo Dương vẻ mặt đều lúc xanh lúc trắng, trắng còn mang theo tím trừng mắt nhìn vào thể rắn nằm ở chính giữa chiếc đĩa, nửa buổi trời ai nấy đều không nói lời nào xông ra ngoài, bao gồm Cổ Hạo Thanh người được nói là tương đối có phong vị, chỉ nghe từng trận nôn khan truyền tới, rõ ràng món này đã phát huy tác dụng khai vị rồi.
Ngũ tẩu Linh Tịnh ngồi trên bàn tiệc nửa buổi trời ho nhẹ mấy tiếng nhìn về phía Điệp Y nói: "Điệp Y, sao muội lại thích thứ này...ừm, mùi vị này..." Cẩn thận lựa chọn từ thích hợp, ngược lại cảm thấy không có gì đáng nói.
Điệp Y nhàn nhạt nói: "Ta chưa từng nói ta thích, ta chỉ nói nó là mỹ vị." Thật sự Điệp Y căn bản chưa từng nói thích thứ này, chỉ nói nó là mỹ vị mà thôi, người Thánh Thiên vương triều không thích, cũng không có nghĩa là người Ảnh Thúc vương triều không thích, Thánh Thiên nói nó khó ăn chết đi được, người Ảnh Thúc khen nó lên tận trời, đây chỉ là vấn đề cá nhân mà thôi.
Người trên bàn còn chưa hồi phục lại, thức ăn Cổ Hạo Thanh gọi từng món từng món đã được mang lên, không mất bao nhiêu công phu đã xếp đầy trên bàn, sau khi tiểu nhị đi đầu để lại câu mời thong thả dùng, lanh lẹ đóng cửa phòng bao lại, dẫn theo đám tiểu nhị lui xuống.
Thơm, rất thơm, mùi vị tương đối mỹ miều, hương thơm này có thể khiến người ta chảy nước miếng, Cổ Hạo Ảnh giật giật khóe miệng nói: "Những thứ này ngửi cũng không tệ, chắc sẽ không giống như thứ khủng bố gì đó vừa nãy." Vừa nói vừa đưa đũa ra gắp một miếng thức ăn có màu vàng kim.
"Thơm, vừa giòn vừa mềm, món này ngon." Cẩn thận thưởng thức một lúc, Cổ Hạo Ảnh dưới cái nhìn chăm chú của mọi người phát ra lời khen ngợi vừa ý, đũa trong tay mau chóng đưa về món có màu vàng kim đó, Cổ Hạo Thanh bên cạnh thấy vậy mắt sáng lên đưa đũa đi giành lấy, Cổ Hạo Ảnh người này đặc biệt kén ăn, những món đặc sắc trong tửu lầu nhà mình cũng không thể khiến hắn động đũa nhiều hơn một lần, bây giờ lại bắt đầu giành, rõ ràng thứ này thật sự ngon, Cổ Hạo Dương bên cạnh biết khẩu vị của Cổ Hạo Ảnh rất lớn, bất giác đều hành động.
"Minh Thanh, sao ngươi không ăn? Thứ này rất không tệ." Thấy Minh Thanh không động tay, hộ vệ của Cổ Hạo Viễn bất giác vừa ăn vừa gắp cho Minh Thanh một đũa.
Minh Thanh nhìn mọi người vui vẻ ăn uống nhàn nhã nói: "Thiếu phu nhân chưa ăn" Băng Kỳ và bọn Phong cũng không động đũa liếc mắt chăm chú nhìn cử động của Điệp Y.
Lời này của Minh Thanh vừa nói ra Cổ Hạo Ảnh ở bàn bên liền cười nói: "Không phải chứ, từ lúc nào có quy định lớn như vậy rồi, Điệp Y không ăn các ngươi cũng không..."Lời còn chưa nói xong thì bị vướng trong miệng Cổ Hạo Ảnh, đôi mắt Cổ Hạo Ảnh mau chóng liếc vài cái lên thức ăn trên bàn, chậm rãi thu tay lại nhìn Điệp Y, bọn Cổ Hạo Dương bên cạnh cũng dừng lại, liếc mắt nhìn Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên bất động thanh sắc ngồi bên cạnh.
Nửa buổi trời Cổ Chấn ho vài tiếng nhìn Điệp Y nói: "Điệp Y, mấy món này dùng nguyên liệu gì để làm ra?"
Điệp Y quét mắt nhìn mọi người trên bàn mấy cái, nhàn nhạt nói: "Ăn ngon thì được rồi, hà tất hỏi nhiều."
Cổ Hạo Thanh khóe miệng giật giật thu hồi đũa nói: "Dù ngon cũng phải biết rõ mới được" Mọi người bên cạnh đều gật đầu tán đồng.
Điệp Y chùi mép lộ ra ý cười nhàn nhạt, Cổ Hạo Nhiên nhìn nụ cười cổ quái của Điệp Y, lại quét mắt nhìn mọi người đang có chút khẩn trương, bất giác khóe miệng mang theo ý cười nồng đậm, đưa đũa chỉ món ăn có màu hoàng kim được mọi người ăn nhiều nhất nói: "Điệp Y, Bá Vương lột giáp này từ cái gì làm ra?"
"Da rắn."
"Cái gì, Da rắn!" Người trong phòng bao buốt tận răng hoàn toàn bị kí©h thí©ɧ gào lên, chẳng qua chỉ vì hai chữ ngắn ngủi đó của Điệp Y mới là chỗ chấn động thật sự.
Cổ Hạo Nhiên nhướng mày nhìn mấy huynh đệ mặt không còn huyết sắc, chỉ món canh hầm trắng như tuyết bên cạnh nói: "Bạch Long Xuất Thế này đừng nói với ta là thịt rắn đấy chứ?" Thấy Điệp Y lạnh lùng gật gật đầu, những mùi này ngửi cũng ngửi được ra, mấy người này ăn cả nửa buổi trời còn không biết là thứ gì, điều này chủ yếu là ở Thánh Thiên trước giờ chưa từng ăn những thứ này, cũng chưa từng thấy có mặt trên bàn, làm gì biết được mùi vị thế nào.
Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt kìm nén ra vẻ đàng hoàng, đôi vai rung lên cố kìm chế ý cười, thấy Cổ Chấn bên cạnh vẻ mặt trắng bệch, bất giác đưa đũa chỉ vào một món đen bóng như sơn, từng hạt từng hạt trân châu to khoảng hạt đậu đen nói: "Trách Cứ chắc là món chay phải không?"
Điệp Y nhướng mày nhìn Cổ Hạo Thanh với vẻ tràn đầy hy vọng, tương đối bình tĩnh nói: "Ngươi mở nó ra xem xem."
Cổ Hạo Nhiên còn chưa động tay, Cổ Hạo Dương bên cạnh đang đưa đũa tới đĩa này, nghe vậy đũa trong tay pa một tiếng gắp một hạt đậu đen lên, chỉ thấy bên trong hạt đậu đen chân móng có đủ, tim gan, phèo phổi, thận không thiếu thứ gì, chính là ngũ tạng của chim sẻ, sau đó chỉ thấy Cổ Hạo Dương vẻ mặt sắt lạnh, đũa trong tay pa một tiếng bẻ gãy làm đôi.
Linh Tịnh bàn bên không nói hai lời ngất lên người Thanh Nhu luôn, hạt đậu đen trong chén tương đối bắt mắt nằm trong chén đĩa trắng muốt kiên quyết độc lập.
Phương Lưu Vân lúc này sắc mặt cũng tương đối khó coi, hít sâu vài hơi sau đó chỉ vào sợi mảnh toàn thân béo múp trắng như tuyết, dài khoảng một cm nằm trong đĩa nói: "Món này lại là thứ gì làm ra?"
Điệp Y nhìn những sợi nhỏ ngắn trắng múp múp một cái, đưa đũa gắp tới nhìn kỹ, chỉ thấy toàn thân trắng như tuyết trong suốt, không có nội tạng cũng không có vỏ gì, vẻ bề ngoài nửa trơn bóng nửa không trơn bóng, phối với nước sốt màu xanh nằm trong đĩa, nhìn đẹp mắt hương thơm lại nức mũi, kẹp đứt sau đó nhìn một cái, Điệp Y ngẩng đầu nhìn Phương Lưu Vân nói: "Thật sự muốn biết, không hối hận?"
Phương Lưu Vân nuốt từng ngụm nước miếng có chút do dự, Mộng Tầm ở một cái bàn khác đột nhiên kiên định mở miệng nói: "Tiểu thẩm thẩm người nói, Mộng Tầm muốn biết rốt cuộc mình đã ăn cái gì."
Điệp Y hiếm có được chút tâm tình tốt đẹp nhìn mọi người một cái nói: "Đã vậy, được thôi, thứ này các người chưa chắc đã thấy qua, nhưng danh tiếng của nó rất lớn, một chữ, giòi."
Bing, có tiếng người ngã xuống đất, Điệp Y không cần quay đầu cũng biết, tiểu Mộng Tầm không chịu nổi kích động vinh quang ngã xuống đất luôn, còn Phương Lưu Vân nhanh như tên xông ra khỏi phòng bao, chỉ nghe tiếng ào ào, rõ ràng chịu kí©h thí©ɧ tương đối lớn, còn những người khác cùng lúc cũng ùa ra ngoài, thanh âm nôn khan đó vang vọng trời đất.
Lúc này trong căn phòng ngoại trừ Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y ra, chỉ còn lại mấy người bọn Phong, Hành, Liễu, Minh Thanh, Hồng Tịnh và Lâm Dã, những người khác như Cổ Chấn, bọn Cổ Hạo Dương cứ cho là có định lực phi thường cũng không chịu nổi xông ra ngoài, mấy người trong phòng trầm mặc trong chốc lát, Cổ Hạo Nhiên lại không nhịn được ha ha cười lớn, Hồng Tịnh ở một bàn khác cười tới ngã ra bàn nói: "Chủ tử, sao người cái gì cũng biết thế?" Mấy người bọn Phong bên cạnh cũng không nhịn được vừa nhìn những thứ trên bàn lùi xa ba bước, vừa ôm bụng cười to.
Điệp Y lạnh lùng nói: "Chưa từng ăn nhưng đã từng thấy." Nhớ năm đó bị vứt vào trong có gì mà chưa từng thấy, trên xác chết động vật nhiều nhất là mấy thứ này, nhưng mà loại béo múp và có hình dạng giống như trên bàn này có lẽ được nuôi chuyên nghiệp, nếu không tìm đâu ra loại vừa mập vừa dài như vậy, nhưng mà đối với người Cổ gia lại không biết thứ này, Điệp Y cũng bất giác hiếm khi mà kinh ngạc một lúc.
Lại không biết giòi thứ này tuy bọn Cổ Chấn chưa từng tận mắt thấy, nhưng đại danh của nó vang lừng trong trời đất, ai không biết mao xí nhà ai cũng đều có thứ này, trên xác chết thối rửa đều có thứ này, đây chinh là chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy.
Điệp Y nhàn nhã đặt đũa xuống, nhàn nhạt nói: "Nhiều protein rất bổ dưỡng." Lời này là nghe được từ miệng của một huynh đệ trong tổ chức, người đó không có sở thích đặc biệt nào, chỉ là thích ăn thứ này chiên giòn, Điệp Y từng hợp tác với hắn một lần, gϊếŧ người xong thì ăn thứ này, còn cái gì mà tốt thế này tốt thế kia, cụ thể thế nào không nhớ nữa, chẳng qua câu nói này còn nhớ rõ.
Cổ Hạo Ảnh vừa nôn xong vẻ mặt lúc xanh lúc trắng vừa vào cửa thì nghe được câu nói này của Điệp Y, sau đó không nói hai lời trực tiếp xoay người đi lại là một trận nôn khan, khiến bọn Cổ Hạo Nhiên nhịn không được cười ầm lên.
Yên tĩnh, yên tĩnh, Cổ Hạo Nhiên nhìn đám huynh đệ thường ngày phong độ ngời ngời, phong lưu tiêu sái và lão nương lão bất tôn, bây giờ vẻ mặt ai nấy đều đen hơn than, đám tẩu tử vẻ mặt trắng bệch bại hoại dựa trên ghế, có thể rời khỏi cái bàn bao xa thì tận lực rời xa bấy nhiêu, còn lợi hại hơn cả uống độc dược tập thể, bất giác cười dựa lên người Điệp Y, hiếm mà có thể quang minh chính đại nhìn bọn họ lộ mặt xấu, điều này sảng khoái tới tận trong tim.
"Điệp Y, tới nói thử xem món này được làm từ gì?" Cổ Hạo Nhiên vừa dựa lên người Điệp Y vừa chỉ vào một món xanh xanh đỏ đỏ.
"Đừng, đừng nói nữa, chúng được làm từ nguyên liệu gì ta bây giờ đã không muốn ăn nữa rồi." Cổ Hạo Thanh dựa trên ghế vừa nghe Cổ Hạo Nhiên lại nhắc tới, vội vàng hữu khí vô lực liên thanh ngăn lại, Điệp Y nhìn mọi người sắc mặt khó coi cực độ, khóe miệng hơi cong lên không giải thuyết nữa, lại nói mình cũng không phải là toàn năng, cái gì cũng biết, vừa khéo có biết mấy thứ này mà thôi.
"Ta trở về phải tìm tên chưởng quầy đó tính sổ, cái này con mẹ nó chỉ nơi gì mà đặc sắc? Toàn bộ đều là trùng." Cổ Hạo Dương là người luôn chú ý phong độ mặt sắt lạnh nghiến răng nghiến lợi nói.
Vừa nghe lời này trong đầu Cổ Hạo Nhiên chợt lóe sáng, khóe miệng có chút co giật nói: "Cái này, ta vừa nghĩ tới, cái này, dân tộc Ảnh Thúc tương đối hung hãn, cho nên dường như thích ăn tất cả những thứ có thể ăn, trên bàn có lẽ, có lẽ ăn được?" Nói tới đây Cổ Hạo Nhiên bất giác rùng mình, đối diện với ánh mắt dữ tợn như sói dữ, Cổ Hạo Nhiên chỉ có thể cười khì khì.
Cổ Chấn nhìn Cổ Hạo Nhiên hận không thể một cú đánh tới, lạnh giọng nói: "Sao không nói sớm?"
Cổ Hạo Nhiên vô cùng ủy khuất nói: "Dọc đường đi việc ăn ở đều tương đối bình thường, làm gì mà nghĩ tới mấy thứ này, lại nói dân tộc Ảnh Thúc tương đối hung hãn mọi người cũng đều biết a, tuy con từng đến đây nhưng con cũng chưa từng ăn qua những thứ này, sao con biết hôm nay đặc sắc chính là đặc sắc tới mức này, ở đây vốn có những món bình thường, là tam ca muốn toàn bộ đều đặc sắc, người ta còn đặc biệt tới nhắc nhở, tam ca còn kiên trì, cái này không thể trách con."
Cổ Hạo Thanh thấy mọi người trong phòng đồng loạt trừng mắt qua đấy, bất giác đưa tay lên sờ mũi nói: "Ta tuy cũng từng tới đây, cũng nghe nói qua Ảnh Thúc có một số nơi thích ăn mấy thứ này, nhưng cũng không rõ là quận nào cái gì cũng thích ăn, đây chẳng qua cũng là muốn ăn thứ gì đó tương đối đặc sắc, dọc đường đi cũng toàn là đặc sắc, sao ta biết Tề quận này chính là quận thích ăn trùng chứ, cái này không, cái này không phải cũng thuộc mới lạ sao."
Trong ánh mắt muốn gϊếŧ người của mọi người tiếng gõ cửa phòng bao vang lên, một đội tiểu nhị bước vào dọn dẹp chén đũa trên bàn xong, đưa lên một nồi canh cùng lúc nói: "Đây là món cuối cùng của khách quan gọi, cũng là món đặc sắc đứng đầu danh sách của bổn tiệm, Bát Tiên Quá Hải, hy vọng mọi người thích." Vừa nói vừa mở nồi canh trước mắt, Cổ Hạo Nhiên hiếu kỳ nhìn, bên trong canh còn đang nóng sôi ùng ục nhưng không thấy gì cả, chỉ thấy một làn sương khói ghê tởm.
Người tiểu nhị dẫn đầu từ đằng sau đón lấy một cái đĩa dài, trên đĩa dài phủ một lớp vải, tiểu nhị nhẹ nhàng mở lớp vải trên đĩa ra, liền lộ ra từng cuộn thịt nhỏ bên trong, Cổ Hạo Nhiên nhìn kỹ bất giác chấn kinh mở to miệng, mấy cuộn thịt nhỏ đó vẫn còn hơi động đậy, là chuột con, chuột mới ra đời còn chưa mở mắt.
Tiểu nhị mau chóng đem tám con chuột trong đĩa trút xuống nồi canh đang sôi, chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu yếu ớt nhưng trong trẻo cùng lúc vang lên, chuột con chưa mở mắt bị nóng theo bản năng bơi lội trong nồi canh, nhưng mà chỉ trong chốc lát thanh âm hoàn toàn biến mất, cơ thể đang bơi lội cũng dừng lại, nồi canh vốn mang theo mùi thơm nồng đậm, bây giờ càng tỏa ra hương thơm mê người.
"Trời ơi." Mấy tiếng kêu trong trẻo đột nhiên vang lên, tiếp đó chính là mấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, Cổ Hạo Nhiên quay đầu nhìn, mấy vị tẩu tử và ba vị muội tử đều không chịu nổi cảnh này, toàn bộ đều ngất đi.
Người tiểu nhị đó vẻ lấy làm tiếc nhìn mấy người họ một cái, sau đó cúi người nói: "Mời mọi người thong thả dùng." Vừa nói vừa cùng mấy người khác lui xuống.
Im lặng, im lặng, đến cả tiếng kim rơi xuống đất e đều có thể nghe thấy, sau lúc im lặng lúng túng, Cổ Hạo Ảnh đột nhiên xoay người một cái xông ra ngoài, tiếp đó là Cổ Hạo Thanh cũng che miệng chạy ra ngoài, ngoài cửa lại là một tràng tiếng nôn truyền tới.
Cổ Hạo Nhiên sắc mặt tương đối khó coi trừng trừng nhìn nồi canh, mấy thứ vừa này làm xong rồi đem lên vẫn chưa cảm thấy gì, bây giờ món này lại tươi sống thấy tại chỗ, nhìn thật sự có cảm giác tương đối tàn nhẫn. Cổ Chấn vẫn kiên trì ngồi cạnh bàn, bọn Cổ Hạo Nhiên sắc mặt cũng không dễ coi là mấy. Vật chết còn chịu không nổi, còn nói chi tới vật tươi sống như vậy, còn ai ăn nổi nữa.
Mọi người còn đang trầm mặc, cửa phòng bao đột nhiên được đẩy ra, người trung niên tới nhắc nhở bọn Cổ Hạo Thanh bước vào, đằng sau là một hàng người lãnh khốc mặt không biểu tình, người trung niên sắc mặt đanh lại trừng mắt nhìn bọn Cổ Hạo Nhiên lạnh lùng mở miệng nói: "Các vị, thôn Y Dương chúng tôi có phải là tiếp đón các vị không chu đáo, hay là đồ ăn chúng tôi làm không ngon?"
Lúc này vừa khéo Cổ Hạo Ảnh từ ngoài cửa đi vào tiếp lời nói: "Thứ các ngươi làm là gì, toàn là trùng, đây là để người ăn sao?"
Người trung niên đó sắc mặt sầm xuống nói: "Lời vị khách quan này nói thật khiến người ta thấy lạ, tới thôn Y Dương chúng tôi có ai không biết món đặc sắc của chúng tôi chính là trùng yến, còn nữa, cứ cho là ngươi không biết, ta cũng từng tới cảnh báo các vị lấy hai món nặng mùi là được rồi, là ai nói với ta các vị ăn được? Bộ dáng bây giờ của các vị khiến các vị khách khác nhìn thấy, sau này thôn Y Dương chúng tôi làm sao mà buôn bán được đây? Các vị có phải là có lòng tới đây phá đám? Thôn Y Dương chúng tôi đã dám tới nơi này làm ăn, thì không sợ người tới phá đám, hôm nay hoặc là ăn hết chúng cho ta, hoặc là chúng tôi xem xét nên làm gì!"
Còn tiếp