Mọi thứ đều yên tĩnh, Cổ gia tối nay vô cùng bình tĩnh, vô số chỉ lệnh lợi dụng bất cứ con đường nào có thể lợi dụng được để phát đi, có đối ngoại, có đối nội, có cái nghiêm cấm bất kỳ người nào biết, có cái lại đánh trống giương cờ chỉ sợ người ta không biết, mọi thứ đều tiến hành theo thứ tự, buổi tối yên bình nhưng lại ấp ủ sóng gió mãnh liệt.
Sáng hôm sau bắt đầu từ Phần châu, mở rộng bán kính ra bên ngoài, tất cả sản nghiệp dưới trướng của Cổ gia lúc nhận được chỉ lệnh, lập tức dựa vào sự phân phó đó rồi làm, đóng cửa thì đóng cửa, gom hàng thì gom hàng, bán ra thì bán ra, tích trữ thì tích trữ, niêm phong khố thì niêm phong.
Người đều tham chút tiện nghi, tất cả những thứ Cổ gia có thể bán ra giá cả chỉ cao hơn vốn một bậc, những môn đình khác của Thánh Thiên nghe phong phanh ai nấy đều điên cuồng tới gom hàng, cứ cho là có một số tương đối bình tĩnh biết nhìn xa, cũng không thể chịu được đợt thải hàng lớn nhất chưa từng có như vậy, đối với việc Cổ gia thải hàng tích trữ của họ, tuy họ có thể từ những con đường khác có được giá cả thấp hơn, nhưng rất rõ là Cổ gia đây là đang thải hàng, bọn họ nếu không ăn, đương nhiên có người khác tới ăn, càng huống hồ đây là một cơ hội tốt để đè bẹp Cổ gia, mấy đại môn đình liên thủ đem đồ của họ chia nhau ăn, đè bẹp triệt để Cổ gia.
Sơn gia đứng đầu trong số đó, càng huống hồ gì Cổ gia sớm đã đợi Sơn gia tới mua, có rất nhiều thứ đều là đặc biệt để lại cho họ, trong nhất thời Sơn gia thấy đã mau chóng sắp nuốt trôi thế lực của Cổ gia, và thực lực của mình không ngừng bành trướng, e là ngủ cũng cười tới tỉnh dậy, chỉ là bọn họ đều quên mất ăn nhiều thứ dễ ăn, không phải nôn ra thì là no chết.
Dân chúng rải rác lại đông như ong vỡ tổ ồ ạt lên phố, không cần biết trong nhà có dùng hết hay không, chỉ cần là giảm giá toàn bộ đều mua về nhà, trong nhất thời cả thị trường phồn vinh chưa từng có, cũng điên cuồng chưa từng có.
Số lượng lớn tiền tài từ thị trường chảy vào trong tay người của Cổ gia, lại từ trong tay Cổ gia phân cho những người họ cần, tuy hình thành một vòng tuần hoàn, nhưng quyền chủ động nằm trong tay người Cổ gia.
Lúc này tin tức các nơi nhiều như tuyết bay về Cổ gia, sáu huynh đệ Cổ Hạo Nhiên ai nấy đều ngồi vững một chỗ vận hành, không ngừng làm ra các loại trả lời và điều lệnh, trước cửa ngựa xe như nước nhiều hơn bất cứ lúc nào, người qua lại đều mang theo biểu tình giống như ngọc nát đá tan, khiến bọn Cổ Hạo Nhiên bất giác cười khổ không thôi.
"Cổ Chấn, Các ngươi đây rốt cuộc là đang làm gì? Ngươi có biết các ngươi làm vậy hậu quả sẽ thế nào không?" Một thanh âm bại hoại đột nhiên vang lên ở cửa phòng lớn, Cổ Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, là Phương gia lão tử ông ngoại của hắn tìm tới.
Phương lão gia tử để lại mấy người con trai với vẻ mặt chấn kinh ở bên ngoài phòng, nhanh bước vào phòng lớn gào lên với Cổ Chấn: "Mau dừng lại việc làm của các ngươi, ngươi có phải là không cần cái gia nghiệp này nữa không? Ngươi xem xem bây giờ Phần châu đã thành ra cái dạng gì?"
Cổ Chấn đáp một tiếng sau đó quay sang Cổ Hạo Nhiên ra hiệu bằng mắt, Cổ Hạo Nhiên đứng lên đón Phương lão gia tử ngồi xuống sau đó nghiêm túc nói: "Ông ngoại, đây là những gì chúng con muốn."
Phương lão gia tử sắc mặt sắt lạnh nói: "Thánh Thiên vương triều loạn thành cái dạng gì, ta không quan tâm, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì nhưng phải để ta biết mà lo liệu, thời gian trước là muốn ta phái người bảo vệ hết cả nhà các ngươi, bây giờ lại là cách làm tiêu cực này, cứ cho là phía triều đình thật sự xảy ra chuyện, các ngươi cũng phải nói rõ ngọn ngành cho ta, ta cũng dễ biết bên ta rốt cuộc cần làm những gì?"
Cổ Hạo Nhiên nghe ngữ khí của Phương lão gia tử, liền hiểu rõ ông ngoại hắn sống tới tuổi này không phải là uống phí, mà thật sự là thâm tàng bất lộ, sớm đoán được bọn họ bấp bênh như vậy có liên quan tới triều đình, Cổ Hạo Nhiên sau đó cũng không mập mờ trực tiếp nói: "Ông ngoại, hình thức bây giờ người chắc cũng có thể đoán được ít nhiều, chúng con nếu không phản kháng, thì chỉ có thể để người khác ngồi lên đầu mà ức hϊếp, chuyện chúng con muốn làm cũng rất đơn giản, con muốn kéo cả cái Thánh Thiên này xuống nước."
Phương lão gia tử chấn kinh nhìn Cổ Hạo Nhiên, thấy thần sắc trong mắt Cổ Hạo Nhiên nghiêm túc không giống giả vờ, bất giác buộc miệng nói: "Ý ngươi là không chỉ là Phần châu, mà còn những nơi khác?"
Cổ Hạo Nhiên gật gật đầu nói: "Cả cái Thánh Thiên, chỉ cần nơi nào có thế lực của Cổ gia, đều không tránh khỏi."
Phương lão gia tử ngẩn ra nhìn Cổ Hạo Nhiên nửa buổi trời, quay đầu nhìn sang Cổ Chấn, thấy Cổ Chấn, bọn Cổ Hạo Dương vẻ mặt đều bình tĩnh, đầu cũng không ngẩng giải quyết chuyện trước mắt, trong phòng lớn bọn Phong qua qua lại lại sắc mặt ai nấy đều nghiêm túc không nói một lời, bận rộn nhưng có trật tự, Phương lão gia tử trầm mặc nửa buổi trời sắc mặt quái dị thay đổi mấy bận, cách làm kịch liệt như vậy, đem toàn bộ tài lực của Cổ gia cược một ván với hoàng gia, là tác phong rất dọa người, bất giác im lặng chưa từng có, nửa buổi trời vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bên ta phải làm thế nào?"
Trong lòng Cổ Hạo Nhiên bất giác vui mừng, không ngờ ông ngoại luôn bủn xỉn, lần này lại đứng về phía bọn mình tuy đem cả Cổ gia ra để liều, cũng không nghĩ qua muốn nhờ người khác giúp đỡ, nhưng mà có câu nói này còn hơn cả bất kỳ sự giúp đỡ nào, sau đó vẻ mặt tươi cười nói: "Ông ngoại, có câu này của người con thấy đã đủ rồi, những thứ khác không cần, lần này Cổ gia con đứng được vững, cũng động được đao, việc làm ăn của con con muốn kết thúc thì kết thúc, con muốn hủy thì hủy, triều đình họ quản không được, dù hậu quả như thế nào, thì đó không phải là lỗi của Cổ gia con, nếu kéo các người vào cuộc, không phải là ý muốn ban đầu của bọn con, lại nói, ông ngoại, nhà người cũng không phải là kinh thương a, người dù muốn nhúng tay vào cũng vô lực."
Phương lão gia tử nhìn Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt tươi cười nhìn mình, bất giác trừng Cổ Hạo Nhiên một cái, chậm rãi lắc đầu nói: "Xem ra vẫn là ta đã quá lo lắng rồi, thì ra các ngươi sớm đã có chuẩn bị, cũng tốt, chuyện này ta thật sự không có chỗ nhúng tay vào, nhưng mà, nếu sau này có đói cơm cũng đừng tới tìm ta, ta không có họ hàng nghèo như vậy." Phương lão gia tử thấy trên dưới Cổ gia đều đã có dự tính trước, tâm tư lo lắng dần dần nguôi lại, khẩu khí lại trở về với bộ dạng trước đây.
Cổ Hạo Nhiên nhàn nhạt cười nói: "Nếu thật dùng ngọc nát đá tan mới đạt được mục đích, phản kích như vậy chi bằng không cần, chúng con đương nhiên có năng lực để nó qua đi sẽ có được lợi ích càng lớn hơn, cũng càng có thể đảm bảo tính mạng cả nhà mới làm ra chuyện như vậy, ông ngoại không cần lo lắng, chúng con đã dám làm mọi thứ ra như vậy đều đã nghĩ ổn thỏa rồi, sẽ không liên lụy tới bất kỳ ai bên cạnh chúng con, bản thân cũng tuyệt đối không chịu thiệt thòi."
Phương lão gia tử gật gật đầu, Cổ Hạo Nhiên nói tiếp: "Ông ngoại, nhưng mà người tới thật đúng lúc, con đang muốn đi tìm người giúp chúng con một việc khác." Sau đó kề sát bên tai Phương lão gia tử nói như thế này như thế kia, Phương lão gia tử nhướng mày nhìn Cổ Hạo Nhiên nửa buổi trời, thận trọng gật đầu, không nhiều lời với bọn Cổ Chấn nữa, xoay người liền rời khỏi phòng lớn mau chóng đi ra ngoài.
Trong phòng lớn Cổ Hạo Nhiên nhìn Điệp Y nãy giờ luôn bên cạnh cung cấp tin tức của Nguyệt đường, Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên gật đầu với nàng, liền đứng dậy mang theo Hồng Tịnh và Lâm Dã, bước ra khỏi phòng đi về một hướng khác.
Cổ Hạo Nhiên xoay người lại nhìn Cổ Chấn và bọn Cổ Hạo Ảnh nói: "Thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta phải gia tăng tốc độ" Cổ Hạo Thanh ừm một tiếng nói: "Yên tâm." Những người khác căn bản không nói gì vùi đầu vào làm việc, lần sau cuối này đem hết công việc phải làm mấy năm xử lý cho xong.
Lại nói lúc từng đạo chỉ lệnh của Cổ gia bay khắp Thánh Thiên vương triều, kinh thành hoàng cung cũng xảy ra chấn động lớn, Cổ Ly lúc này đang trong ngự hoa viên chau mày nhìn hoa Mẫu Đơn trước mặt, ngón tay vô ý thức đem từng cánh hoa vò nát, hôm đó sau khi biết nữ hoàng hạ lệnh đã vội vàng vì Cổ gia mà trở về nói sự tình, không ngờ tới bây giờ cũng không thấy bóng dáng nữ hoàng đâu, đây rõ ràng là đang né tránh hắn, Cổ Ly một mặt trong lòng lo lắng một mặt trong lòng lại không vui.
Trong lòng Cổ Ly cũng hiểu, đây là đối với Cổ gia mà động thủ, có lo lắng hơn nữa cũng phải vờ như không việc gì, vì một khi đã vào cung thì đã là người của hoàng gia, không được hỏi tới bất kỳ sự việc nào xảy ra bên ngoài, cũng như bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không ảnh hưởng tới hắn, nhưng lại không tránh khỏi lo lắng, không ngờ mới mấy ngày, trước tiên Cổ Hạo Nhiên đã trở về, tiếp đó là hành động kinh thiên động địa này, đây là lấy cứng chọi cứng a.
"Thu Hoành quân, sao lại tự mình ở ngự hoa viên thưởng hoa?" Một thanh âm ôn hòa từ phía sau Cổ Ly truyền tới, Cổ Ly quay đầu lại nhìn là hộ bộ thượng thư tân nhậm Lý Thu.
Cổ Ly nhàn nhạt kéo ra một nụ cười mỉm: "Thượng thư đại nhân không phải cũng chỉ một người sao."
Lý Thu ôn hòa cười, cả người vô cùng phong nhã, tự mình ngồi xuống vị trí bên cạnh Cổ Ly chậm rãi nói: "Lệnh điệt tử thật hào phóng, tác phong rất mạnh mẽ."
Cổ Ly thấy Lý Thu vừa bắt đầu thì đã vào thẳng vấn đề, sau đó cũng không vòng vo với hắn, chùi miệng một cái cười mị hoặc nói: "Không phải chỉ là hành sự theo tính khí trẻ con sao, qua vài ngày tự nhiên sẽ ổn thôi."
Lý Thu nhướng mày nhìn Cổ Ly một cái, nhẹ nhàng nói: "E là không phải hành sự theo tính khí trẻ con, động tĩnh lớn như vậy, thủ đoạn dứt khoát như vậy, bây giờ cả cái Thánh Thiên hoàn toàn rơi vào một đống hỗn loạn, đây nếu nói là hành sự theo tính trẻ con, vậy thì nếu thật sự có lòng xử lý việc thì sẽ như thế nào nữa?"
Cổ Ly nghiêng nghiêng dựa vào lưng ghế phía sau mát mẻ nói: "Ta ở thâm cung, chuyện bên ngoài ta cũng không biết."
Lý Thu quét mắt nhìn Cổ Ly khảng khái một cái nhàn nhạt cười nói: "Vậy ta sẽ nói tình hình bây giờ với Thu Hoành quân, trăm năm hiếm thấy, ngược lại cũng có thể có thêm không ít kiến thức."
Cổ Ly nhẹ giọng cười nói: "Không cần, thân là phi tử không thể quan tâm tới chuyện triều đình, những chuyện này ta không muốn biết rõ mà phạm vào."
Lý Thu liền cười nói: "Không hổ là Thu Hoành quân đứng đầu hậu cung, quả nhiên toàn vẹn mọi mặt, nghĩ được thấu triệt, như vậy ta cũng không nhiều lời nữa, Thu Hoành quân và Lý Thu tản bộ được rồi, một mình thưởng hoa tất nhiên rất vô vị?"
Cổ Ly thấy Lý Thu đâu đâu cũng dùng lời để nói, trong lòng biết nhất định là có người ở phía sau xúi giục, đối với người phía sau là ai, không cần nghĩ cũng biết, sau đó nhàn nhạt cười nói: "Cũng được." Sớm muộn gì cũng không thoát khỏi, vậy thì nghe thử rốt cuộc tình hình bây giờ thế nào.
Hai người đi vòng lên phía trước ngự hoa viên tới đại điện xinh đẹp, chính là nơi thường ngày nữ hoàng xử lý công việc, Lý Thu mỉm cười dẫn Cổ Ly tới cửa phía sau, hai người còn chưa đứng yên thì nghe thấy một giọng nữ đầy tức giận từ phía trước truyền tới: "Những chuyện này rốt cuộc là thế nào? Sao lại xảy ra tình cảnh này? Các ngươi nói rõ cho ta."
Tiếp đó một thanh âm tương đối tang thương: "Nữ hoàng bệ hạ, lúc đầu thần đã nói phải hành sự thận trọng, Cổ gia tuy là cây to gió lớn, nhưng chưa làm chuyện gì bất lợi với triều đình, chúng ta đề phòng họ là lẽ đương nhiên, cứ cho là lần này họ rêu rao, đó cũng là vì sự mất tích của thân nhân, niêm phong ngành muối và lương thực thì thôi đi, đối với những ngành khác không thể động thủ, sao biết được nữ hoàng nghe lời người khác, tiếp đó lại niêm phong ngành môi khoáng của Cổ gia, tình cảnh hiện nay sớm đã dự đoán được rồi."
"Khánh đại nhân bây giờ đừng nói những lời mát mẻ này, mau chóng chỉnh đốn tình hình trước mắt mới là chuyện đại sự, nguyên nhân là ai đã không còn quan trong nữa, quan trọng là làm thế nào để thu dọn cục diện bây giờ."
Lại một thanh âm tương đối trong trẻo: "Đúng, lời này Vương đại nhân nói có lý, bây giờ tin tức chúng ta có được, từ bảy ngày trước tất cả sản nghiệp dưới danh Cổ gia, bắt đầu từ Phần châu lan rộng khắp Thánh Thiên, xóa sạch số lượng lớn vật phẩm, đóng cửa ngừng kinh doanh, đóng kho tích trữ, tạo nên số lượng lớn dân chúng của Thánh Thiên điên cuồng đặt mua, mấy đại môn đình khác của Thánh Thiên toàn bộ đều nhảy vào gom hàng, bây giờ tới đâu cũng đều là một mảng điên cuồng."
"Bọn họ làm như vậy rốt cuộc là đang nghĩ gì? Thu hút dân chúng điên cuồng thì có tác dụng gì chứ? Bọn họ muốn hủy gia tộc bọn họ sao? Hay là muốn ăn thua cùng quả nhân?" Cố kìm chế phẫn nộ thanh âm khó hiểu và tức giận truyền tới.
"Bệ hạ, theo tình hình bây giờ, Cổ gia thật sự là muốn hủy hết tất cả những gì họ có, bệ hạ, Cổ gia nếu thật là trong một ngày thu hồi hết toàn bộ những gì họ có như vậy, kinh tế của cả Thánh Thiên sẽ bị họ kéo đổ, bây giờ ngoại trừ Cổ gia, mấy đại môn đình còn lại của Thánh Thiên, toàn bộ đều quấn lấy và chia phần hàng hóa Cổ gia thải ra, số lượng lớn kim tiền chảy vào Cổ gia, toàn bộ thị trường xuất hiện dấu hiệu bão hòa, xuất hiện tình trạng thiếu hụt tiền tệ, vả lại vì Cổ gia đóng cửa, nơi nào có thế lực của họ càng dẫn tới lòng người càng hoang mang." Thanh âm vô cùng căng thẳng của Vương đại nhân.
Nữ hoàng ho một tiếng còn chưa nói gì, bên ngoài một thanh âm đột nhiên truyền tới: "Bệ hạ, tin tức mới nhất."
"Truyền lên." Tiếp đó là một hồi vô cùng yên tĩnh, pa, chỉ nghe thấy một tiếng sách đập xuống nền, nữ hoàng soạt cái đem tấu chương trong tay vứt xuống đất, cơn phẫn nộ không cách nào kìm nén: "Chẳng qua chỉ là một Cổ gia, sao lại sinh ra nhiều tác dụng phụ như thế, Lê châu, Thương châu, Phong châu các nơi thị trường đã bắt đầu xuất hiện ngưng trệ, số lượng lớn dân chúng ăn không ngồi rồi, tựa hồ tất cả các ngành sản xuất đều đình công, lực lượng của một mình nhà hắn sao lại như thế này?"
Vương đại nhân tương đối trầm ổn nói: "Bệ hạ, Cổ gia nhà lớn nghiệp lớn, việc buôn bán nhiều năm nay sớm đã thẫm thấu khắp cả Thánh Thiên, bây giờ giống như rễ gốc cây cổ thụ, không quản đau đớn, không cần gốc rễ, chặt phá chắn ngang, họ hủy toàn bộ không nói, còn kéo theo những gốc rễ này toàn bộ cũng bị hủy, càng huống hồ những gốc rễ này có dính dáng tới những gốc đại thụ khác, hiệu quả như vậy, một khi đổ toàn bộ đều đổ, mà Thánh Thiên của chúng ta chính là dựa vào những cây đại thụ này."
Thanh âm tương đối trong trẻo đó cũng nói: "Giống như Vương đại nhân nói, những cây đại thụ này hủy rồi, nơi đó sẽ tạo thành một lỗ hỏng, lỗ hỏng này không phải một hai ngày có thể lắp đầy được, mà những cây xung quanh không quan tâm gốc rễ của mình, đi giành lấy lỗ hỏng của cây đại thụ đã có, sau vài lần nhổ, gốc rễ đã lỏng lẻo, những cây đại thụ này cũng chỉ còn cách ngã theo, cho nên mới hình thành nên cục diện đình trệ hiện nay."
Thanh âm nữ hoàng tức giận truyền tới: "Cục diện đình trệ hiện nay phải mất bao lâu?"
"Hồi bẩm bệ hạ, đây là một trận chiến tranh giành, đã bắt đầu rồi không phải nói không đánh là có thể dừng, đình trệ này có thể sẽ ngày càng lâu, vả lại ngày một nghiêm trọng, nếu chúng ta không có kế sách, có thể sẽ xuất hiện cục diện không cách nào cứu vãn."
"Kế sách, kế sách gì? Nói ra nghe xem."
Vương đại nhân đó ho nhẹ một tiếng nói: "Thứ nhất, lập tức cho Cổ gia biết, để họ dừng ngay loại hành động tự hủy này, có yêu cầu gì thì thương lượng; thứ hai, bệ hạ lập tức mở quốc khố cứu thị trường, bây giờ có thể cứu được thị trường chỉ có bệ hạ, nếu hành động chậm một chút, hậu quả sau này ngày càng rắc rối, ngày càng nghiêm trọng."
Lời vừa dứt chỉ nghe một hồi yên tĩnh, rõ ràng nữ hoàng cũng không lập tức đáp ứng, trong lúc yên tĩnh ngoài cửa một đạo thanh âm lại vang lên: "Bệ hạ, tin tức từ Khúc châu."
Sau một tràng tiếng lật dở, nữ hoàng soạt cái đứng dậy một chưởng đập lên bàn tức giận nói: "Dân chúng làm loạn."
"Bệ hạ, tin tức U châu truyền tới."
"Đọc, cứ trực tiếp đọc cho ta."
"Quan châu huyện báo lên lương thảo quân hưởng U châu, trước đây lương thảo kinh phí toàn bộ đều do Cổ gia cung cấp vô điều kiện, bây giờ Cổ gia thu hồi toàn bộ kinh phí, lương của mười vạn quân bị tháng sau từ đâu rơi xuống?"
"Bệ Hạ, tin tức từ Định châu truyền tới."
"Tháng sau là tới thọ canh của thái hậu, Bát bảo định phong châu, Cữu khúc khuynh tường linh.. thường được dùng làm vật đại diện cho dân gian, Cổ gia toàn bộ đều niêm phong không cung cấp nữa, bây giờ những bảo bối này còn muốn dùng hay không? Muốn dùng thì xin bệ hạ ra chỉ thị dùng của quốc khố."
"Bệ hạ, Vĩnh châu xuất hiện triều cường, luôn do Cổ gia cung cấp phí dùng để sửa chữa đê đập, trước vài ngày đột nhiên bị Cổ gia toàn bộ thu hồi về, bây giờ đê đập đình công, xin bệ hạ mau chóng phát khoản, tránh để tháng sau lúc mùa mưa tới lũ lụt xuất hiện, đê điều còn chưa sửa xong."
"Bệ hạ, Thanh châu xuất hiện tình hình dân chúng bạo loạn."
"Bệ hạ.."
"Đủ rồi, lại ăn thua với quả nhân như vậy." Nữ hoàng rõ ràng đã nhẫn nại tới cực điểm, một tiếng thét gào khiến chúng nhân hoảng sợ.
Người nói giúp cho Cổ gia trước tiên Khánh đại nhân, lúc này không nhanh không chậm nói: "Bệ hạ, người chưa hiểu rõ người của Cổ gia thì đã động thủ, họ đây là không vì ngọc nát, chỉ vì bình toàn, nếu cứ như vậy, tình hình sau này sẽ ngày càng tệ hại."
"Câm miệng, bây giờ quả nhân không muốn nghe những điều này, Cổ gia đã ăn thua với quả nhân như vậy, được thôi, bắt toàn bộ người của Cổ gia về đây, quả nhân phải dùng hình làm rõ."
Một giọng trung niên lập tức nói: "Không được, ngàn vạn lần không được, bệ hạ, Cổ gia đây chẳng qua chỉ là không muốn làm ăn thôi, không vi phạm luật pháp, cũng không nhằm vào ai, cứ cho là họ tìm cách gây thêm phiền phức cho bệ hạ, nhưng rốt cuộc họ không phạm pháp."
Thanh âm trong trẻo cũng vội nói: "Cổ gia làm như vậy cũng coi như là hủy hết mọi thứ của họ, không cần biết họ có loại suy nghĩ đó, và họ rốt cuộc muốn làm gì, chuyện này đã không còn là chuyện tranh cãi, bọn họ đã mất hết toàn bộ, bệ hạ ngàn vạn lần đừng nóng nảy, nhìn từ góc cạnh khác, niêm phong ba sản nghiệp lớn của Cổ gia, bệ hạ không phải đang kiêng dè thế lực quá lớn của Cổ gia, bây giờ Cổ gia làm vậy bằng với việc đem toàn bộ thế lực đều hủy cả, đây cũng xem như thành toàn cách nghĩ của bệ hạ, ai có thể đảm bảo Cổ gia không phải là đang muốn có được sự tín nhiệm của bệ hạ?" Lời này nhìn từ góc độ khác mà nói cũng không sai, nhưng có ai tin không thì không biết.
Nữ hoàng hít sâu một hơi nửa * trời sau đó chậm rãi nói: "Quả nhân giận tới hồ đồ rồi, chuyện này thật sự không trách được người của Cổ gia, muốn lấy lòng tin hay không thì không cần phải nói rồi, thiên hạ không có thương nhân ngốc như vậy, ta chỉ là đánh giá thấp thủ đoạn của họ, cũng đoán sai tính cách của họ rồi, ta vốn tưởng rằng họ sẽ lựa chọn bảo toàn những gì còn lại của họ, không ngờ lại mãnh liệt như vậy, quyết đánh tới cùng?"
Người luôn bảo vệ cho Cổ gia Khánh đại nhân lúc này thở dài nói: "Bệ hạ, bây giờ trước hết làm theo hai điều mà Vương đại nhân nói, nếu muộn thần e rằng kinh tế của toàn bộ Thánh Thiên bắt đầu bấp bênh, Ảnh Thúc vương triều nhân cơ hội mà tới, lúc đó càng thêm thiệt hại, chỉ cần quốc khố một khi trống rỗng thì đây lại là một trận tai ương."
Nữ hoàng trầm mặc nửa buổi trời trầm giọng nói: "Việc đã tới nước này, trước thì cứ làm theo lời Vương đại nhân vậy, quả nhân không tin, ta một hoàng thất lại còn sợ một thương nhân bình thường."
Thanh âm thanh sảng ngừng một lúc nói: "Vậy chọn ai đi đàm phán với Cổ gia đây? Phải biết là.." Cổ Ly nãy giờ đứng sau bức rèm bất động thanh sắc, lúc này chùi mép lộ ra nụ cười mê hoặc lòng người, nhìn bóng dáng mông lung của nữ hoàng một cái rồi rời đi.
Hộ bộ thượng thư lui xuống nói: "Thu Hoành quân không giúp hoàng đế bệ hạ sao? Thu Hoành quân nguyện ý nhìn Cổ gia bại như vậy sao?"
Trên mặt Cổ Ly luôn mang theo ý cười nhàn nhạt nói: "Chuyện triều đình phi tử không có quyền hỏi nhiều, thượng thư đại nhân, Cổ Ly còn không truy cứu người làm trái phép dẫn hậu phi tới nghe quốc sự, khiến Cổ Ly rơi vào bất trung, người còn hỏi những chuyện người không nên hỏi sao?"
Lý Thu nhìn chằm chằm vào đôi mắt Cổ Ly, khóe miệng mỉm cười nói: "Xem ra lần này không có thương lượng rồi, người Cổ gia thật sự khiến người ta mở mang tầm mắt a, quá tuyệt, quá tuyệt." Nói xong xoay người đi thẳng.
Cổ Ly nhìn theo bóng lưng Lý Thu, hôm nay hắn dám làm trái dẫn mình đi nghe chuyện trên triều đường, ngoại trừ nữ hoàng bày kế thì có ai dám dẫn hắn đi, không phải muốn để mình ra mặt giúp họ điều đình quan hệ giữa triều đình và Cổ gia sao, đáng tiếc, bây giờ khác lúc trước, mấy ngày trước lúc tưởng nắm chắc phần thắng trong tay thì né tránh hắn, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy muốn để hắn đi thu dọn đống đổ nát, thật ngại quá, Cổ Ly hắn cũng không phải là người có thể để người khác sắp đặt, đã không để mình giúp Cổ gia, vậy thì bây giờ cứ theo như ý của ả, hai bên đều không giúp, sau đó mang theo nụ cười nhàn nhạt trở về nơi ở đóng cửa ngồi xuống sau đó nói: "Tới rồi." Lời còn chưa dứt một đạo thân ảnh từ trong bóng tối đi ra.
Cổ Ly trầm giọng nói: "Đại ca bọn họ bây giờ thế nào? Thật sự chuẩn bị đem toàn bộ tâm huyết bao nhiêu năm nay đều hủy hết sao?"
Người tới cúi đầu cung kính nói: "Lão gia và các thiếu gia đều rất ổn người không cần lo lắng, ti chức lần này tới là mang theo lời của lục thiếu gia và lão gia, Cổ gia không phải dễ ức hϊếp như vậy, lần này tính lấy hết mọi thứ của gia đình đổi lấy sự suy yếu của hoàng thất, cho nên người ở đây thân phận nhất định tương đối bất tiện, lục thiếu gia căn dặn ti chức mang cho người một số tiền, để người thu xếp mọi thứ ở đây, nếu người cảm thấy ở lại đây không còn ý nghĩa gì, hoặc không an toàn, dù sao cũng đã trở mặt với hoàng thất rồi, chúng tôi đương nhiên có cách mang người đi."
Cổ Ly trầm tư một lúc lắc đầu nói: "Cái này thì không cần, ta và bệ hạ còn chưa đi tới bước đường đó, đại ca và tiểu lục bọn họ bây giờ có tính toán gì không? Động tĩnh lớn như vậy, ngày tháng sau này sẽ không dễ qua."
Người tới nhẹ nhàng nói: "Cụ thể lão gia và lục thiếu gia sắp xếp thế nào ti chức cũng không biết, lục thiếu gia chỉ truyền lời con đường sau này người đã sắp xếp đâu ra đó rồi, bên này không làm tổn thương chúng tôi được, chỉ xin người tự mình bảo trọng, vạn sự đều cẩn thận, có chuyện gì cứ theo phương thức như trước đây tìm chúng tôi là được."
Cổ Ly nghe lời này chậm rãi gật gật đầu, người bên cạnh hơi khom người sau đó trong nháy mắt đã không thấy nhân ảnh, Cổ Ly ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, chùi mép lộ ra nụ cười nhạo tự làu bàu: "Suy nghĩ trăm bề cũng có lúc sơ xuất, xem ngươi thường ngày giải quyết việc trầm ổn lão luyện, hôm nay lại chịu thiệt lớn như vậy, bệ hạ của ta, ngươi cũng có lúc tính sai a."
Lần này nữ hoàng và trư vị đại thần thân tín đang ứng phó với cục diện Cổ gia gây nên, Sơn gia đã ăn nhiều thế lực của Cổ gia dâng tặng, chống đỡ cả một gia tộc căn bản không cách nào cựa quậy, các ngành đều xuất hiện tình trạng quá tải, căn bản hoàn toàn khiến thị trường sụp đổ, chuyện này càng dẫn tới sự tranh đấu của các môn đình khác, trong nhất thời phong vân biến hóa, nước ngày càng vẩn đυ.c, giàu nghèo tranh đấu khiến kinh tế cả Thánh Thiên vương triều ngày càng hỗn loạn, cứ cho là triều đình có mở quốc khố cũng hoàn toàn không cách nào bình ổn, các vị đại thần đối với quốc sự rất có kế sách, nhưng đối với việc kinh thương chỉ có thể tay đau chữa tay, chân đau chữa chân, vào thời kỳ kinh tế của cả Thánh Thiên có hiện tượng sụp đổ hỗn loạn, chỗ nữ hoàng sét vang trời xanh, cước bộ càng điên cuồng hơn, tất cả người của Cổ gia trong một đêm toàn bộ biến mất.
Còn tiếp