- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nhà Có Điêu Phu
- Chương 42: Trước giờ gϊếŧ chóc
Nhà Có Điêu Phu
Chương 42: Trước giờ gϊếŧ chóc
Edit: Cesia
*****
Cổ Hạo Nhiên vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Ngũ Anh đang đứng trước mặt, bộ dạng cùng với hóa trang thật sự quá mức khủng bố, lúc này Ngũ Anh cũng đã phục hồi lại tinh thần, còn ném cho Cổ Hạo Nhiên vài vái mị nhãn nặng ký, Cổ Hạo Nhiên lập tức nhịn không được ói ra một trận, vất vả liếc mắt về phía nhóm Phong ý hỏi, như vậy các ngươi cũng có thể tâm bình khí hòa thảo luận loại chuyện đó, bội phục.
Phong nhíu mày nhìn lại, vô thanh nhắn gửi, cậu cũng biết là chúng tôi vất vả, ghê tởm a.
Ngũ Anh thấy Cổ Hạo Nhiên làm bộ nôn khan, nũng nịu xông tới ôn nhu nói, “Ai nha, thế nào? Có phải là hấp quá nhiều điệp luyến hoa không? Bảo bối của ta, ngươi đừng làm ta sợ nha.” Vừa nói vừa vẻ mặt thương tiếc ngồi xổm xuống bên cạnh Cổ Hạo Nhiên, nhấc tay định sờ vào mặt của Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên vừa nghe vốn chỉ nghĩ muốn phun nước bọt, hiện tại ngay cả muốn hộc máu cũng có, thật sự là sởn tóc gáy, thân mình đang dựa vào Điệp Y không khỏi rùng mình mấy cái, ngay cả Điệp Y cho dù thái sơn băng trước mặt mặt cũng có thể không đổi sắc, cũng chưa từng nhìn thấy qua tinh tinh sắm vai thục nữ, cảnh diễn này thật sự so với địa ngục còn khủng bố, lập tức cũng mất tự nhiên răng kẽo kẹt vài cái.
Cổ Hạo Nhiên vừa thấy bàn tay to tổ bố như nải chuối tây của đại thục nữ kia hướng về phía mặt mình, làm bộ nhổ ra một ngụm nước miếng, một bên còn giả trang yếu ớt rên rĩ hai tiếng nói, “Thật có lỗi, sơ ý.” Nhóm Phong ở bên kia khinh bỉ thu hồi ánh mắt, lúc này còn ra vẻ tao nhã, ghê tởm.
Vốn tưởng Ngũ Anh cho dù không chửi ầm lên cũng phải rút tay về để lau sạch nước bọt, ai ngờ nữ nhân kia còn vẻ mặt mê đắm đưa bàn tay bị dính nước miếng lên mũi, hít vào mấy hơi thật sâu, khởi động cổ họng như bò rống giả trang ôn nhu nói, “Thơm quá, bảo bối của ta cho dù nước miếng cũng là cực phẩm, ưm, ngươi thật sự là ông trời ban cho ta, bảo bối, chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”
Nói vừa xong chỉ nghe thấy một trận nôn mửa truyền đến, không phải Điệp Y cũng không phải Cổ Hạo Nhiên, bởi vì Cổ Hạo Nhiên đã muốn hoàn toàn bị thạch hóa, là quá ghê tởm. Tiếng nôn mửa là do đám huynh đệ phía sau Ngũ Anh phát ra, thử hỏi bảo ngươi ngày thường nhìn quen Kim cang đại lực sĩ, lúc này lại bắt chước như Tây Thi ôm ngực, hai mắt lóe sao, nũng nịu mềm giọng, ta nghĩ không có người nào có thể chịu được.
“Ta nói Ngũ Anh, ngươi đừng làm ta ghê tởm chết, đêm nay còn có chuyện tốt.” Giọng nói phát ra từ đại trại chủ sau khi khϊếp sợ mỹ mạo của Điệp Y rốt cuộc hoàn lại hồn, liền bắt gặp biểu hiện phấn khích của Ngũ Anh, chúng huynh đệ không dám nói chỉ dám làm, chỉ có hắn vừa dám nói vừa dám làm, lập tức ném nữ nhân ở trên người, vọt về phía Điệp Y.
Ngũ Anh trừng mắt liếc đám người ở phía sau, mới hướng về phía đại trại chủ cười hắc hắc nói, “Đại ca, ngươi ôm người của ngươi, ta ôm người của ta.” Nói xong quay đầu hướng mọi người nói, “Chúng huynh đệ đêm nay cứ uống thoải mái, hôm nay đại trại chủ, nhị trại chủ của các ngươi rất cao hứng.” Trong đại sảnh mọi người ầm ầm cười to lên, tiếp theo vừa cao giọng trầm trồ xuýt xoa, vừa uống rượu náo loạn ầm ĩ. Chưởng quầy lão tam cũng cười hắc hắc tụ với mọi người cùng náo loạn, xem hai người cao hứng như thế, ban thưởng là không thiếu được, không cần vội muốn phong thưởng tối nay.
Nhìn hai cái đại tinh tinh vọt tới trước mặt, Cổ Hạo Nhiên cười lạnh nói, “Các ngươi hình như đã quên hỏi ý kiến của chúng ta.”
Đại trại chủ Ngũ Hùng cùng nhị trại chủ Ngũ Anh hơi hơi sửng người một lúc, Ngũ Hùng cười ha ha nói, “Tiểu tử này thật thú vị, cư nhiên còn dám cho ta ý kiến.” Ngũ Anh cũng lập tức cười rộ lên the thé, đám người chúng quanh cũng vừa uống rượu vừa hùa theo quát mắng, giễu cượt, hỗn loạn với tiếng thét chói tai của đứa nhỏ, dội vang cả đại sảnh đường.
Giữa tiếng động nhốn nháo hỗn loạn, Điệp Y nhướn mày đột nhiên mở miệng, “Cười đủ chưa?” Thanh âm lanh lảnh lạnh như nước đá lọt vào tai mỗi người, kèm theo hàn ý băng lãnh thấu xương. Đám người không khỏi rùng mình, tiếng động ồn ào náo loạn cũng tức thì an tĩnh xuống.
Hai mắt của Điệp Y nhìn thẳng vào ánh mắt thiêu đốt dục hỏa của Ngũ Hùng, lạnh lùng nói, “Giải dược.”
Ngũ Hùng khϊếp sợ Điệp Y lạnh như băng, sững ra nửa ngày mới phản ứng lại, cười ra tiếng nói, “Muốn giải dược của điệp luyến hoa, tiểu mỹ nhân, ta cũng không sợ nói cho các ngươi biết, điệp luyến hoa căn bản không có giải dược, chỉ cần qua mười hai canh giờ tự nhiên có thể cử động, bất quá, tiểu mỹ nhân nàng chỉ cần hầu hạ tốt ta, ta tự nhiên sẽ không làm cho nàng một ngày đều nằm ở trên giường, hắc hắc, mỹ nhân của ta.”
Điệp Y còn không mở miệng, bên cạnh Cổ Hạo Nhiên đã ngắt lời, “Ngươi muốn đυ.ng đến bọn ta, cũng không xem xem chúng ta là loại người nào, động đến một cọng tóc của chúng ta, ta sẽ làm cho ổ thổ phỉ của các ngươi ngay cả chó gà cũng không tha.”
Ngũ Anh lập tức cười ha ha nói, “Bảo bối của ta, chúng ta đúng là sợ nha, hắc hắc, ở nơi mờ mịt thâm sơn này ngươi còn có thể làm được gì? Bảo bối của ta ngươi cũng đừng phô trương thanh thế, chúng ta không bị dọa đâu, cho dù ngươi thật sự bản lĩnh thì thế nào, trước kia có người còn lớn tiếng hơn so với ngươi, đến cuối cùng ngay cả mảnh thịt vụn cũng không còn, ta cũng chưa thấy qua kẻ nào tìm tới cửa, bảo bối, ngoan ngoãn theo ta, chúng ta hết thảy đều dễ nói chuyện, bằng không chơi chán, ta ném ngươi cho bọn hắn chơi, khi đó đừng nói tỷ tỷ không thương ngươi.”
Cổ Hạo Nhiên hơi hơi lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhìn Ngũ Anh nói, “Ta đây y ngươi, ngươi có phải để cho ta tự do đi lại không?”
Ngũ Hùng chen vào nói, “Tiểu tử, đừng nghĩ chạy, lọt vào tay bọn ta đừng nghĩ có ngày có thể chạy trốn, nói cho ngươi, cả Nha Hổ trấn này đều là sơn trại của bọn ta, bên trong tất cả đều là thủ hạ của lão tử, ngươi sớm chết tâm đi, đừng tưởng ngươi biết chút công phu liền giỏi, chỉ cần ta có điệp luyến hoa trong tay, võ công của ngươi cho dù là đệ nhất thiên hạ, tới địa bàn của bản trại chủ cũng hóa thành một đống bùn nhão, lão tử muốn chà liền chà, muốn gϊếŧ liền gϊếŧ.” Kiêu ngạo tuyên bố lập tức khiến cho đại sảnh vang lên một mảnh cuồng tiếu.
Cổ Hạo Nhiên thu hồi thần sắc sợ hãi, lạnh lùng dị thường nói, “Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng ngươi có bản lĩnh gì lớn lắm, bất quá chỉ là ỷ vào mấy đóa hoa quái lạ để làm xằng làm bậy, trong núi không có hổ, hầu tử xưng vương.” Còn mệt hắn Cổ Hạo Nhiên vẫn còn trang đến bây giờ, sơn trại căn bản chỉ có thế này.
Lời vừa nói ra Ngũ Hùng lập tức phẫn nộ quát, “Tiểu tử, ngươi thức thời một chút cho ta, đừng tưởng rằng ngươi bộ dạng đẹp đẽ thì không đem bản trại chủ để vào mắt, chọc giận ta, lão tử trực tiếp đem ngươi chiên dầu, khiến ngươi đã chết còn phải cho người khác điền bụng. Đừng cho là ta chỉ đe dọa suông, trên chiếc ghế phía sau lão tử nệm trải chính là làm bằng da người, có muốn đi lên sờ thử hay không, có lẽ chẳng qua bao lâu, da của ngươi cũng sẽ ở trên đó.” Vây ngồi dưới đất đám người lập tức nhe răng ngoác miệng cuồng tiếu, Ngũ Anh cũng đứng một bên nhìn chằm chằm Cổ Hạo Nhiên hắc hắc cười duyên, tầm mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh đều bị Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y hấp dẫn, đồng thời không biết khi nào lại tiến vào không ít người, hơn phân nửa là nghe nói có một cực phẩm mỹ nữ đến đây, muốn đến xem cho đã mắt, toàn bộ đại sảnh hiện tại e là có hơn bốn năm mươi người.
Cổ Hạo Nhiên miệng thì sôi nổi nói, mắt lại lạnh lùng quan sát hết thảy xung quanh, nhìn thấy vốn ở cửa đại môn người tới không dứt, hiện tại đã không còn ai ra vào, nghĩ người ở sơn trại nên đến đều đã muốn tề tựu đông đủ, Cổ Hạo Nhiên chính là chờ đến lúc này, không khỏi nhìn thoáng qua nhóm Phong sáu người nãy giờ vẫn một mực yên lặng, bị gạt bỏ sang một bên.
Phong và Cổ Hạo Nhiên liếc nhau, trao đổi ánh mắt mà chỉ bọn họ mới hiểu, lúc này ánh mắt của sáu người đã không hề lười nhác vô lực, giả vờ giả vịt nữa, dần dần chỉ còn lại là chán ghét, thống hận, phẫn nộ, gặp qua vô sỉ chưa từng thấy qua vô sỉ như thế, gặp qua gϊếŧ người cùng chưa thấy qua ác độc đến thế, những kẻ thế này, một nơi thế này không nên tồn tại ở trên thế gian.
Tiếng cười của Ngũ Hùng vừa dứt, lập tức vẻ mặt dâʍ đãиɠ, đi tới gần Điệp Y, mắt nhìn Điệp Y tràn ngập tham lam, dâʍ ɭσạи, ánh lửa từ bốn phía rọi vào gương mặt hắn, toàn bộ gương mặt đều vặn vẹo xấu xí không tả xiết.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nhà Có Điêu Phu
- Chương 42: Trước giờ gϊếŧ chóc