Kinh ngạc trước khí thế của người tới, thật lâu sau những người trong phòng mới hoàn hồn.
"Anh là ai?" Bà Tiết hét lên.
"Người giám hộ của Tống An Cửu." Anh không tiết lộ danh tính thực sự của mình. Dù gì thì cô vẫn là học sinh, nên việc nói ra sẽ ảnh hưởng tương đối nhiều đến cô.
"Anh đến thật đúng lúc! Nhà họ Tống của anh giáo dục con cái như thế nào?"
Phó Thần Thương không để ý đến tiếng hét của người phụ nữ bên kia, chỉ hơi nghiêng người hỏi người trong tay, "An Cửu, sao em lại đánh người?"
"..." Cô không muốn nói, bởi vì sẽ không ai tin, cũng sẽ không ai tin cô.
" trả lời." Anh ta nói chắc nịch.
"Đánh nhau là đánh nhau, còn muốn hỏi gì nữa?" Bà Tiết cắt ngang, bà muốn nói điều gì đó sau, nhưng bị ánh mắt của Phó Thần Thương chặn lại.
"Nói." Phó Thần Thương thúc giục.
"... Hắn trước bắt nạt em." Tống An Cửu cuối cùng cũng lên tiếng.
Bà Tiết kích động nhảy dựng lên, "Đùa cái gì vậy? Chỉ có cô ta bắt nạt người khác, ai có thể bắt nạt cô ta? Hơn nữa chính là Hạo Hạo của chúng tôi bị thương! Đừng hòng vu oan cho con trai tôi!"
Phó Thần Thương vẫn bình tĩnh và tiếp tục hỏi: "Ở đâu?"
"Bãi đậu xe của trường."
Sau đó Phó Thần Thương mới hài lòng ngẩng đầu nhìn người phụ trách, "Bãi đậu xe có giám sát, lấy video giám sát của ngày hôm đó!"
Ngay khi những lời này nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ, bao gồm cả Tống An Cửu.
Không chỉ người khác phán xét cô một cách bừa bãi, mà ngay cả bản thân cô cũng đã quen với điều đó nên chưa bao giờ nghĩ đến việc chứng minh mình vô tội.
"Xem ra tôi đoán đúng. Mọi người kết tội cô ấy khi mà chưa biết chân biết gì cả. Nếu sự việc đúng như An Cửu nhà tôi nói, mong nhà trường công khai xin lỗi cô ấy trước toàn trường!"
An Cửu nhà tôi ...
Bốn chữ đó khiến trái tim Tống An Cửu rung động.
Hiệu phó, trưởng khoa giáo dục và chủ nhiệm đã toát mồ hôi lạnh. Nếu ... nếu Tống An Cửu không nói dối thì sẽ rất phiền phức.
Bà Tiết cũng có chút chột dạ, nhưng nghe những gì anh ta nói vừa rồi may mà không làm khó bà nên vẫn có chút may mắn.
Đang cứng đơ, một người bước vội.
Vừa bước vào, anh ta lại cười phá lên, " Phó tiên sinh! Hehe, chuyện tầm thường thế này thì làm sao mà làm phiền ngài được chứ? Đừng lo, tôi sẽ xử lý hết mọi chuyện."
Người đến đây là hiệu trưởng Thịnh Cẩn, người thường ít khi xuất hiện mà giao cho phó hiệu trưởng
Đôi mắt bà Tiết nhìn Phó Thần Thương có chút sợ hãi. Vừa rồi cô cảm thấy người đàn ông này không bình thường. Chẳng lẽ anh ta thực sự có địa vị?
người giám hộ? Người đàn ông này trông rõ ràng là rất trẻ ...
Không nghe nói có người như vậy trong nhà họ Tống hay Chu Tĩnh Nghi?
"Không, vì mọi người ở đây, chúng ta hãy giải quyết luôn ngay bây giờ!" Phó Thần Thương rõ ràng là không nể tình, và sẵn sàng truy cứu đến cùng.
Nhìn thấy phụ nữ của mình bị ức hϊếp như thế này, sao có thể bỏ qua bọn họ dễ dàng .
Cuối cùng, theo yêu cầu của Phó Thần Thương, đoạn video giám sát ngày đó đã được triết xuất . Trong ảnh, Tiết Hạo đã chặn đường Tống An Cửu và có một số hành động khıêυ khí©h. Tống An Cửu phớt lờ và muốn đi qua, nhưng Tiết Hạo không cho ,anh ta bắt đầu động tay động chân, tay Tiết Hạo chạm đến ngực cô, Tống An Cửu không thể chịu được mà nhấc đầu gối lên thúc vào anh ta, đập cặp sách vào mặt anh ta. , và sau đó đấm và đá một lần nữa ...
Sự im lặng khó xử kéo dài hàng chục giây.
Phó Thần Thương đứng dậy ôm Tống An Cửu, "Tôi hy vọng nhà trường có thể triệu tập tất cả phụ huynh học sinh vào ngày mai để làm rõ vấn đề này một cách công khai."
Rõ ràng là anh muốn công khai tội của Tiết Hạo bằng cách ra tay như vậy.
"Bộ luật Hình sự quy định độ tuổi công dân phải chịu đủ năng lực trách nhiệm hình sự là 16 tuổi. Tội nói xấu thì bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm, tạm giữ hình sự, giám sát công vụ hoặc tước quyền chính trị. tội khiếm nhã, thì bị phạt tù có thời hạn không quá năm năm hoặc tạm giữ hình sự ”. Từ tốn nói, khuôn mặt anh lạnh đến đáng sợ kể từ khi xem đoạn video vừa rồi.
"Các anh, các anh muốn làm gì? Chỉ là bọn nhỏ đánh nhau thôi mà đem lên toà án có phải hay không chuyệt bé xé ra to!" Mặt bà Tiết tái mét, hoàn toàn quên mất việc vừa rồi là ai đã yêu cầu được gặp tại tòa.
"những chuyện còn lại bà hãy nói chuyện với luật sư của tôi."
Sau khi Phó Thần Thương nói xong, anh ấy quay sang vài giáo viên với thái độ khiêm tốn, "An Cửu của chúng tôi trong chuyện này cũng sai. Nếu không phải mọi ngày cô ấy không ngoan, các giáo viên cũng sẽ không hiểu lầm. Tôi mong sau này các vị chiếu cố cô ấy nhiều hơn. "
"không ,không ,không hẳn như vậy! Học sinh Tống thực ra rất thông minh, nhưng cũng không chăm chỉ. Tôi tin tưởng chỉ cần chăm chỉ học tập, nhất định sẽ làm nên chuyện!" Hiệu trưởng được tâng bốc, vội vàng chào hỏi lễ phép.
Biết rằng điều này đồng nghĩa với việc nhà trường sẽ không phải chịu trách nhiệm nên rõ ràng hiệu trưởng rất an tâm. Ông ấy biết rất rõ rằng ngay cả khi Phó Thần Thương không xuống nước, trường học sẽ không bao giờ dám làm khó Tống An Cửu, nhưng anh đã cố tình làm vậy, điều này cho thấy cô gái này đối với anh rất quan trọng.
Tống An Cửu từ đầu đến cuối chỉ thu mình trong vòng tay của Phó Thần Thương, không nói một lời, nhìn anh ra lệnh một cách trật tự, hoàn toàn đảo ngược tình thế, kéo cô lên khỏi vũng lầy.