Chương 20

Tôi vốn nghĩ việc này đã qua, sẽ không có ai tới làm phiền mình nữa. Ai ngờ bố mẹ tôi im hơi lặng tiếng được một dạo xong lại đến tìm tôi, nhân lúc tôi đưa con đi tắm nắng thì vây lấy tôi, kêu ầm lên là em trai tôi bị tôi hại ra nông nỗi đó, tôi làm chị không thể không quan tâm tới nó được, buộc tôi phải giúp nó ra khỏi tù.

Tôi tức điên lên, tôi và Mã Thiên Lý không phải là không nghĩ cách giúp nó, chỉ là nhà đang có con nhỏ, trong một thời gian ngắn không thể lo nhiều chuyện thế được. Hơn nữa Mã Thiên Lý đã giúp nói với bên trại giam rồi, họ sẽ lưu ý tới em trai tôi hơn, không để nó bị những tù nhân khác bắt nạt. Xét về tình về lý thì như thê cũng được rồi, sao bọn họ còn chưa thấy vừa lòng, chạy tới đây làm loạn thì được ích gì?

Tôi tức tối hét lên: "Xe không phải do con tặng nó, người cũng không phải con đâm, dựa vào cái gì mà bắt con phải đi thu dọn mớ hỗn độn này? Bố mẹ chiều nó đến mức nó trở thành người vô tích sự, lỗi là do con hại nó sao? Sao bố mẹ có thể vô lý thế được?"

"Sao mày lại không có trách nhiệm gì trong chuyện này? Nó có phải là em trai của mày không? Tao có sinh mày nuôi mày không? Mày tưởng mày chui ra từ tảng đá đấy à?! Bây giờ thì mày hay rồi, cưới được thằng chồng có tiền là mày vong ơn bội nghĩa thế hả?!" Mẹ tôi liên tục chỉ tay vào mặt tôi, đến nỗi ngón tay sắp chọc vào mắt tôi, bố tôi thì giơ cánh tay ra cản tôi, nhất quyết không để tôi đi khỏi đó.

Bàn tay đặt trên xe nôi của tôi run lên, hôm nay đúng là đen đủi, bà vυ" đã nói sẽ cùng tôi đi dạo nhưng tôi lại nói hôm nay thời tiết đẹp, chi bằng cho bà ấy nghỉ nửa buổi. Bây giờ thì hay rồi, tôi còn vướng con ở đây, không có cách nào thoát đi đâu được, chỉ có thể đứng yên ở đây chịu trận.

Tôi tức đến độ chỉ muốn nhảy cẫng lên, thường ngày tôi thùy mị quen rồi, cũng không biết cãi nhau với người khác, lúc này bị o ép quá, tôi cũng xắn tay áo lên, đanh đá gào lên với họ: "Con còn chưa nói đến chuyện bố mẹ bỏ bê con đâu, từ bé đến lớn, con đã làm gì mà bố mẹ không thèm quan tâm tới con chứ? Con là do bố mẹ sinh ra chứ con có muốn làm con của bố mẹ đâu! Các người cùng một giuộc với nhau, lẽ nào trong mắt các người, con trai là tất cả, còn con gái chẳng là gì có đúng không? Các người nghĩ con muốn mang họ Lộ, muốn làm con gái của các người đây à?! Hơn nữa, mẹ họ Lý đúng không, bây giờ lại một lòng một dạ coi mình cũng là người nhà họ Lộ rồi à, mẹ cũng tự có suy nghĩ của chính mình đi có được không, bị người ta tẩy não thành như vậy rồi, mẹ không thấy đáng buồn sao?!"

Quả thật tôi đã chịu đựng đủ lắm rồi.

Tôi gào thét một hồi, đang muốn rời khỏi đó thì lại bị mẹ tôi túm tóc giật lại rồi bà ấy ngồi phịch xuống đất, gào lên: "Mọi người lại đây mà xem, đây chính là con gái tôi đây, tôi mang nặng đẻ đau, nuôi dưỡng nó lớn khôn mà nó đối xử với tôi thế này đây."

Trong công viên lúc này có khá đông người, vừa nghe thấy tiếng cãi vã liền ùn ùn kéo tới. Mặt tôi nóng bừng, từ nhỏ tới giờ, tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện gì mất mặt như thế này. Mọi người thi nhau chỉ trỏ, xầm xì to nhỏ.

Nhà tôi ở thuộc khu cao cấp, có sân vườn đủ cả, có thể đi dạo ở đó được, nhưng tôi cảm thấy hôm nay trời đẹp, đưa con ra công viên một lúc cho khuây khỏa, trong công viên không chỉ có người già tập thể dục mà còn có rất nhiều bà mẹ đưa con ra đây đi dạo. Những người xung quanh chưa chắc đều biết tôi nhưng xét cho cùng cũng ở gần khu vực này. Tiếng xấu này mà truyền ra, bị người ta hiểu lầm thì tôi sao còn có thể sống ở đây được?

Lúc này, em bé trong xe nôi dường như bị làm cho giật mình, "oa" lên một tiếng rồi khóc toáng lên. Thế nhưng bố mẹ tôi vẫn không ngừng chửi bới, vu oan, có vẻ như cố tình gây ra tai tiếng cho tôi, rằng được gả cho đại gia rồi bây giờ vong ơn bội nghĩa, không nhận bố mẹ mình.

Tôi vừa dỗ dành con vừa cự lại bọn họ, ầm ĩ cả một góc công viên, những người đến xem cãi cọ cũng càng lúc càng nhiều. Da đầu tôi giật lên từng hồi, ngứa ngáy.

Tôi kích động quá mới gào lên: "Bố mẹ nuông chiều con trai đến như vậy khiến nó đâm người rồi bỏ chạy, loại người như nó đáng lẽ phải bỏ tù một thời gian dài mới đúng, pháp luật nước ta xử thế vẫn còn nhẹ đấy. Hơn nữa, tại sao bố mẹ không chịu nghĩ cho người bị nạn kia một chút vậy? Họ mới là người đáng thương... Bố mẹ có thời gian đến gây chuyện với con, chi bằng đi thăm người ta, xem người ta có chịu tha thứ cho con trai của bố mẹ không!"

Có vài người có lẽ đã hiểu ra tình hình, cũng nói giúp tôi vài lời: "Đúng là anh chị sai rồi, phải đi tìm nhà nạn nhân trước chứ."

Con tôi vẫn khóc ngằn ngặt, tôi có dỗ thế nào cũng không nín được, những ngón tay bé xíu cứ níu lấy người tôi, rúc đầu vào lòng tôi. Nước mắt tôi cũng vô thức tuôn trào, tôi không sợ cãi nhau, chỉ là làm mẹ rồi, tôi vô cùng nhạy cảm, chỉ cần con khó chịu một chút thôi, tôi đã cảm thây không chịu nổi rồi. Tôi nghĩ những ông bố bà mẹ đàng hoàng nào cũng đều sẽ như thế cả. Càng so sánh tôi lại càng thấy buồn, thế mới biết bố mẹ tôi rẻ rúng tôi đến mức nào, trong ký ức của tôi, họ chưa bao giờ yêu chiều, bế ẵm tôi. Tôi bỗng thấy mình thật đáng thương. Tại sao bố mẹ tôi lại như vậy chứ?

Tôi vì thái độ của họ mà đã từng trong một thời gian dài, tự ghét bản thân mình, tự phủ nhận chính mình, muốn biến mình thành một người hoàn toàn khác. Tôi không được coi trọng nên lúc nào cũng cảm thấy cô đơn, nỗi thất vọng đó hằn sâu trong trái tim, thế nên tôi mới có sự phản kháng mạnh đến vậy - không muốn kết bạn với ai, luôn cảm thấy không có ai đáng để mình nương tựa. Cho tới khi tôi gặp được Mã Thiên Lý, anh yêu chiều tôi hết mực, khiến tôi hiểu ra mình cũng đáng quý trong thế giới này.

Họ dựa vào cái gì mà cứ bắt nạt tôi mãi như thế chứ?!

Tôi hắng giọng một cái rồi mới bình tĩnh nói: "Chắc hẳn bố mẹ quyết định sinh con ra là vì nghĩ con là một bé trai, nếu biết con là con gái thì các người đã sớm phá đi rồi."

Tuy tôi không chịu lùi bước nhưng xét cho cùng tôi chỉ có một mình, còn họ có tận hai người, hon nữa tôi còn phải dỗ dành con, sức chiến đấu dần không còn mấy nữa. Tôi gào đến mức lạc cả giọng, những người xung quanh cũng tập trung đến ngày càng đông. Bố mẹ tôi hết sức vô lý, tôi nói lý với họ thì họ xoay qua nói tôi bất hiếu, không về thăm bọn họ, tôi nói bọn họ làm bố mẹ cũng không ra dáng bố mẹ, đối xử tệ bạc với tôi, bọn họ liền nói tôi xấu xa, vô lương tâm... Lời qua tiếng lại khiến tôi chóng cả mặt.

Mặc dù xung quanh có rất đông người nhưng đây là việc riêng của gia đình nên cũng chẳng có ai muốn đứng ra khuyên can. Mọi người chỉ đứng xem cho vui, lúc nào to tiếng quá thì họ nói giúp vài câu mà thôi. Thế nhưng họ cũng thật ba phải, vừa nói tôi bất hiếu, không phải phận làm con, vừa nói bố mẹ tôi quá đáng, ác độc. Phút chốc, góc công viên như một cái chợ vỡ.

Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa, định bỏ cả xe nôi, ôm con rời khỏi đó, thế nhưng bố tôi không chịu bỏ qua, kéo cánh tay tôi, giữ chặt lấy, nói: "Mày đừng có đi... hôm nay không nói rõ ràng thì mày đừng hòng đi khỏi đây... Mày nói đi, việc của em trai mày, mày định làm thế nào?"

"Mặc kệ nó." Tôi nổi giận, tiếp tục gào lên. "Bố bỏ tay con ra, con không còn lời nào để nói với các người nữa."

Lúc này mẹ tôi cũng hùng hổ lao tới, định tiếp tục nói chuyện phải trái. Bé con của tôi lại sợ hãi khóc thét lên, khản cả tiếng. Lúc ấy mới có một bác gái lớn tuổi thấy tình hình không ổn, vội ngăn mẹ tôi lại, khuyên nhủ: "Người lớn nói chuyện với nhau được rồi, đừng làm gì để con trẻ sợ thế chứ."

Những người xung quanh cũng phụ họa theo: "Dỗ dành đứa trẻ trước đi, đứa trẻ khóc bao nhiêu lâu rồi."

Bố mẹ tôi vẫn không chịu buông tha, đặc biệt là mẹ tôi, bà giật tóc tôi rất đau, hai tay tôi đang ôm con nên không thể làm gì, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Đầu tôi đau quá, cứ cúi gằm xuống, tư thế này chẳng khác nào như đang khom lưng nhận tội với bố mẹ tôi vậy. Mặt tôi nóng bừng lên, nước mắt cứ thế trào ra, trong lòng căm hận vô cùng, mọi nỗi đau đớn về thể xác cũng không thể bằng nỗi đau tinh thần này.

Đúng lúc này, đám đông dường như bị ai đó gạt sang hai bên, vừa nhìn thấy đôi giày đang bước tới gần phía mình, nước mắt tôi lại dào dạt rơi xuống. Mã Thiên Lý đã đi làm về, có lẽ anh rẽ qua đây tìm mẹ con tôi rồi nhìn thấy cảnh này. Tôi vội nghiêng đầu, định mở miệng gọi tên anh, thế nhưng mọi lời cứ nghẹn trong cổ họng, không sao thốt ra nổi.

Khuôn mặt Mã Thiên Lý nghiêm lại, giọng nói vẫn hết sức kiềm chế: "Thả tay ra!"

Không biết có phải do khí thế của anh áp đảo mẹ tôi không mà bà ấy bỗng thả lỏng tay ra.

Lúc này, da đầu tôi đã bị bà ấy kéo đến tê dại, tôi thật không muốn gặp lại bọn họ nữa. Tôi vội đẩy đám người đang túm tụm xung quanh ra, cẩn thận cho con vào trong xe nôi, lắc chiếc chuông đồ chơi gắn trên xe, dỗ con nín khóc. Bé con của tôi có lẽ vì khóc quá lâu nên mặt đỏ gay gắt, mắt nhắm tịt lại, có vẻ như rất khó chịu. Tôi chưa bao giờ để con khóc như vậy, chúng tôi rất yêu thương đứa con này, không bao giờ muốn con phải chịu bất cứ sự tủi thân nào. Con bé vẫn cứ nức nở mãi. Tôi lật tìm bình sữa, cho con uống ít nước, vỗ về dỗ dành một hồi, con bé mới không khóc nữa.

Không biết Mã Thiên Lý đã nói gì với bố mẹ tôi, lúc anh quay lại chỗ tôi, đám người xem trò vui cũng đã tản đi gần hết.

Anh xoa đầu tôi, cúi xuống nói nhỏ: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi."

Trên đường về, tôi kể lại tình hình cho Mã Thiên Lý nghe.

"Vì có con ở đó nên em không muốn cãi nhau với bọn họ, thế nhưng bọn họ nhất định không chịu để em đi, thật quá đáng!"

Mã Thiên Lý không nói gì, sau khi về nhà cũng chỉ dặn dò bà vυ" giúp tôi bế con, rổi bảo tôi vào trong phòng ngủ với anh.

Tôi còn tưởng anh muôn ôm tôi, dỗ dành tôi sau phen kinh hãi vừa rồi. Ai ngờ tôi vừa mới ngồi xuống cạnh giường, anh đã đẩy tôi ngã xuống giường, đánh hai phát vào mông, mặc dù đánh không đau lắm nhưng lại khiến tôi giật bắn cả người.

Anh lúc nào cũng ăn nói nhẹ nhàng, lúc này lại nghiêm mặt, đứng ở đầu giường, dạy dỗ tôi: "Đưa con đi cãi nhau có vui không?"

Tôi thực sự không thốt nên lời.

Sau đó anh ngồi xuống giường, kéo tôi ôm vào lòng. "Sao em vẫn cứ liều lĩnh như vậy chứ, nếu anh đến chậm chút nữa thôi, chưa biết chừng cả em và con đã bị mẹ đánh cho một trận thừa sống thiếu chết rồi."

Tôi bị oan ức, vội giải thích: "Nhưng họ quá vô lý, sao có thể nói em như vậy được? Em đã định bỏ đi ngay từ đầu rồi, nhưng chính họ đã ngăn em lại, không cho đi.."

"Em ngốc lắm, họ nói gì thì em cứ đồng ý trước, sau đó về nói lại với anh là được mà, đâu cần cứ nhất định phải nói chuyện phải trái với họ ngay." Mã Thiên Lý thở dài một hơi, đánh giá tôi: "Hơn nữa, em ấy, ăn nói vụng về, em có cãi nổi họ không?!"

Tôi không phục khi nghe thấy những lời này của anh, tôi mà ăn nói vụng về sao?

Tôi trợn mắt lên nhìn anh, nói: "Em chẳng làm gì sai cả, em chỉ muốn bảo vệ con, bảo vệ chúng ta mà thôi. Là do họ quá đáng, vô lý."

Sắc mặt anh vẫn không được tốt lắm, tiếp tục dạy dỗ tôi: "Em làm như thế thì có tác dụng gì không? Cãi nhau có thể giải quyết được vấn đề sao? Em có thể nói với anh, anh sẽ giải quyết hết cho em. Em cãi nhau như thế vừa khiến họ thêm tức giận, vừa khiến bản thân mình chịu thiệt. Hơn nữa, con em cũng bị một phen khϊếp hãi, em thấy không?"

Ban nãy đúng là tôi có phần bị áp đảo nhưng đó chẳng qua là vì tôi chưa bao giờ cãi nhau lớn như vậy, tôi không phục nói với anh: "Chẳng qua là không được luyện nhiều thôi, nếu em mà cùng anh luyện cãi nhau ở chợ vài năm, hôm nay chắc chắn em không thể thua như vậy được."

"Vậy mà em cũng nói được..." Mã Thiên Lý bật cười, nói. "Mồm miệng em vụng về, càng bị kích động thì em lại càng không nói được gì, cãi được ai mà cãi. Bà cô tổ của tôi ơi, coi như anh cầu xin em đấy, sau này gặp những chuyện như hôm nay, em nhất định phải bình tĩnh, đừng để anh cũng bị kích động theo có được không?"

Tôi nghe thấy thế thì rất bất mãn, tôi rõ ràng chẳng làm gì sai cả, sao phải chịu nhịn chứ? Quả thực hôm nay tôi rất tức giận, không muốn gặp lại bố mẹ vô lý của tôi nữa. Bọn họ còn coi tôi là con chẳng qua cũng vì tôi vẫn còn giá trị lợi dụng, chứ nếu bây giờ tôi nghèo hèn xem, họ sẽ chẳng bao giờ thèm ngó ngàng tới tôi.

Tôi không thể để họ khinh thường tôi mãi được. Dù họ có là bố mẹ đẻ của tôi thật, nhưng quá đáng đến vậy, tôi còn lý do nào để biện hộ cho họ nữa đây? Tôi không thể để họ có cơ hội làm nhiều điều sai trái hơn nữa. Nếu như không có tôi và Mã Thiên Lý, bố mẹ tôi sẽ chẳng nhờ cậy vào đâu được nữa...

Tôi nói hết những suy nghĩ này của mình cho Mã Thiên Lý nghe.

Tôi đoán chắc anh cũng đã suy nghĩ đến chuyện này rồi, sau khi nghe những lời tâm sự của tôi, anh im lặng một lúc mới nói: "Bố mẹ em sẽ không cảm thấy áy náy với chuyện ngày hôm nay đâu, người như bọn họ..."

Anh quay đầu nhìn tôi. Tôi đã rất quen với bộ dạng này của Mã Thiên Lý, khi anh quyết định làm gì đó thì đều có điệu bộ như vậy, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn thì có vẻ không có gì nhưng trên thực tế không biết anh đã tính toán đến tận đâu rồi.

"Anh có thể tìm người đàm phán với họ." Anh nói với giọng bình thản.

Tôi hiểu, anh tìm người đàm phán với bố mẹ tôi là có ý gì.

Tồi có phần do dự, dù sao thì họ cũng là người sinh thành ra tôi. Tôi làm như vậy liệu có quá đáng không? Nhưng sau khi nghĩ lại cảnh tượng lúc ở công viên ngày hôm nay, tôi liền cắn răng, không thể mềm lòng hơn được nữa, không thể cứ mãi nhu nhược như vậy.

Tôi khẽ "ừm" một tiếng, đành "bất hiếu" giống như những lời mắng nhiếc của bố mẹ vậy. Xét cho cùng, tôi cũng chỉ muốn hai người họ suy nghĩ lại, khi không dựa được vào ai nữa, họ sẽ phải sống đúng với những gì mà mình đang có.

Tôi cũng không rõ Mã Thiên Lý đã xử lý chuyện này như thế nào, chỉ biết vài ngày sau đó, tôi nhận được một tờ giấy cam đoan không có quan hệ, không làm phiền tới tôi do bố mẹ tôi viết.

Lúc đưa nó cho tôi, Mã Thiên Lý chỉ lạnh lùng nói một câu: "Không có giá trị phát luật, chỉ xem cho vui thôi."

Tôi có thể nhận ra nét chữ này, đó là nét chữ viết tay của bố tôi. Tôi vô cùng hiếu kỳ, không biết Mã Thiên Lý đã làm cách nào để khiến ông viết ra được những dòng này.

Mã Thiên Lý cũng chẳng giấu tôi. "Rắn, mềm đều áp dụng hết, có cái gì dùng cái đó."

Anh không nói rõ, có lẽ sợ tôi suy nghĩ, tôi cũng chẳng hỏi nhiều, vì dù sao mọi chuyện cũng kết thúc rồi. Tôi mong bố mẹ tôi có thể nghĩ lại mà sống tốt hơn.

Sau khi trải qua việc đó, tôi luôn có một tâm niệm, rất muốn quên đi bản thân mình trong quá khứ. Thậm chí còn muốn thay sang một cái tên mới, làm một người hoàn toàn mới.

Tôi tham khảo đủ các thể loại tên trên mạng, trên sách báo, tìm một cái tên thích hợp nhất để đặt cho mình. Hôm ấy, đang xem dở thì Mã Thiên Lý về.

Anh thấy tôi đang vừa ôm con vừa đọc sách thì hỏi: "Em đang làm gì thế?"

Tôi vội đọc cho anh nghe mấy cái tên tôi tự chọn, trước đây tôi vô cùng thích họ có hai chữ, ví dụ như Đoan Mộc, Âu Dương... Tôi cũng cho Mã Thiên Lý xem mấy họ tôi chọn nữa.

Mã Thiên Lý nghe xong thì lắc đầu nói: "Anh vẫn thích cái tên trước đây của em hơn."

Tôi "à" lên một tiếng, có chút bất ngờ, tôi còn nghĩ anh sẽ ủng hộ tôi đổi tên chứ.

Sau đó anh lại dùng giọng điệu châm chọc để nói với tôi: "Đoan Mộc Tâm Ái, nghe cứ như tên của người Nhật Bản ấy."

Tôi bĩu môi. "Anh đừng có khinh thường, ở đây người ta đều có nghiên cứu cả rồi, những người họ Đoan Mộc đều là con cháu của hoàng đế cả đấy, anh có biết đệ tử của Khổng Tử Đoan Mộc Tứ không, cũng là một họ đấy, có ý nghĩa văn hóa, lịch sử cả mà."

Mã Thiên Lý vẫn cười nói: "Nhưng anh vẫn thích em mang họ Lộ, em nghĩ mà xem, nếu em mang thêm cả họ chồng nữa thì chẳng phải là Mã Lộ hay sao?!"

Tôi tức đến nỗi đấm anh mấy phát.

Anh cười to, nhảy lên tránh, sau đó xoay người ôm tôi vào lòng, vuốt tóc tôi, nói: "Thôi được rồi, được rồi, em bằng này tuổi rồi, đổi tên làm gì nữa, nếu em muốn đổi thì chi bằng lấy luôn theo họ Mã của anh đi."

Họ Mã mà đặt tên cho con trai còn được, đặt tên cho con gái, tôi cứ thấy cục mịch, không đủ vẻ thanh tú.

Tôi nói: "Con của chúng ta đến giờ vẫn còn chưa biết đặt tên gì, anh đã nghĩ ra tên gì để đặt cho con chưa? Trễ thời gian khai sinh, nhập hộ khẩu lâu lắm rồi đấy."

Bình thường Mã Thiên Lý rất phóng khoáng, đơn giản với mọi chuyện, thế nhưng riêng chuyện về phong thủy, kinh dịch gì đó, anh lại rất tín, hành sự cũng vô cùng cẩn thận, cặn kẽ. Ngay từ việc đặt giường tủ, bàn làm việc... đều phải xem xét rất kĩ lưỡng, còn nói mệnh tôi thiếu mộc, nhất định phải trồng cây trong nhà, thậm chí còn có một dạo đột nhiên nghĩ ra, định lấy hẳn mảnh đất riêng cạnh phòng làm vườn hoa nhỏ trong nhà, may mà sau đó tôi mang bầu, anh không rảnh để làm việc đó nữa, bây giờ thì quên thật rồi. Sau khi con chào đời, tôi muốn đặt tên cho con ngay nhưng anh không đồng ý, nhất định đòi đợi cao nhân đến đặt tên cho con.

Tôi thở dài nói với anh: "Tên xấu dễ nuôi, anh đừng quan trọng hóa vấn đề quá, chỉ là một cái tên để gọi thôi mà, không đặt xấu quá là được."

Mã Thiên Lý lại không để tâm, vừa đùa giỡn với con vừa nói: "Anh đâu có tật xấu nào khác, chỉ có mỗi sở thích nho nhỏ này, em đừng so đo với anh nữa."

Anh đã nói vậy rồi thì tôi cũng chẳng biết nói gì nữa, đành nóng lòng chờ vậy.

Tôi còn tưởng người ta sẽ đặt cho con tôi một cái tên phi thường nào đó. Kết quả khi Mã Thiên Lý cầm một tờ giấy màu đỏ như cầm bảo bối về nhà, vừa nhìn thấy cái tên ghi trên đó, mắt tôi suýt thì lác lệch cả đi.

Một cái là Mã Tú Chi, một cái là Mã Xuân Yến.

Tôi nhìn Mã Thiên Lý chằm chằm, hỏi: "Đây là cái tên mà thầy phong thủy đặt cho đấy à?"

Tên gì mà quê mùa như vậy?

Mã Thiên Lý có vẻ không đồng tình với biểu cảm của tôi, nói: "Chẳng phải em đã nói rồi sao, tên xấu thì dễ nuôi, anh cố tình bảo người ta đặt cho cái tên mộc mạc một chút."

Tôi cũng đến bó tay với anh. Đúng là mê tín đến mù quáng rồi!

Anh còn bảo tôi chọn một trong hai tên đó, thế nhưng tôi biết chọn làm sao đây, con gái bé bỏng của tôi, tuy không mong mỗi lần gọi tên con lại khiến người khác phải kinh ngạc, trầm trồ nhưng không thể cứ gọi con bé bằng cái tên quê kệch đó được, khác gì đang gọi bà nội, bà ngoại ở quê đâu chứ. Tôi còn nhớ bà nội tôi tên là Mạnh Tú Phương nữa đây.

Cuối cùng Mã Thiên Lý đành tìm lại cao nhân đó để đổi tên, tên lần này có vẻ đã hay hơn một chút.

Tôi và Mã Thiên Lý bàn bạc rất lâu, cuối cùng chọn cái tên Mã Quyền Quyên, ít nhiều cũng thể hiện được nét thanh tú của con bé.

Từ đó chúng tôi đổi sang gọi bé cưng là Quyên Quyên, con bé nhận biết rất nhanh, chỉ sau vài lần gọi, nó đã có thể biết được đó là tên mình, cứ gọi đến tên là cười toe toét, hai bàn tay bé xinh không ngừng khua loạn xạ.

***

Gần đây tôi có gọi điện thoại cho Vương Thắng Nam, thái độ của cô ấy không nhiệt tình cũng chẳng lạnh nhạt, dường như có gì đó giận tôi. Trong lòng tôi rất buồn, chẳng nói được với ai đành nói với Mã Thiên Lý. Cũng thật trùng hợp, gần đây công ty Mã Thiên Lý cũng đang hợp tác mấy hạng mục với tập đoàn nơi Vương Thắng Nam làm việc. Mã Thiên Lý cũng muốn giúp tôi, thông qua quan hệ, nói chuyện với sếp của Vương Thắng Nam.

Hôm đó, Vưong Thắng Nam đột nhiên gọi điện cho tôi, tức giận nói như băm vào mặt: "Tôi biết nhà chị giàu có, muốn có cái gì là có cái đó, giờ chị giỏi lắm rồi, một lời nói của chị có thể thay đổi được địa vị của tôi, thế nhưng Tâm Ái, chị đã quan tâm một cách thái quá rồi đấy!"

Tôi ngỡ ngàng, chẳng hiểu gì, vội hỏi cô ấy có chuyện gì.

Cô ấy vô cùng bực dọc nói với tôi: "Tôi làm việc lâu như vậy, cố gắng như vậy mà cũng không bằng một lời nói của chồng chị, bây giờ tôi được thăng chức thì rồi nhưng chị thấy tôi dựa vào việc đó mà thăng chức thì có gì vui không?!"

Tôi kinh ngạc, tôi biết con người Vưong Thắng Nam rất sĩ diện. Tôi cũng không dám nói gì nhiều với cô ấy, sau khi gác máy thì vội vào phòng ngủ gặp Mã Thiên Lý.

Mã Thiên Lý còn có vẻ như rất hãnh diện, cười nói: "Bọn em làm lành với nhau rồi chứ? Sao thế, cô ấy có nói sẽ mời em đi ăn cơm không?"

Tôi thật không biết nên nói gì, dằn vặt hồi lâu mới bảo: "Thiên Lý, lòng tốt của anh lại thành chuyện xấu rồi, Thắng Nam có lòng tự tôn rất cao... Cô ấy làm việc lâu như vậy rồi, luôn cố gắng... cái cô ấy cần không phải là đi cửa sau, cô ấy muốn đường đường chính chính được thăng chức."

Mã Thiên Lý tỏ vẻ khó hiểu, chau mày nói: "Đàn bà các em thật rắc rối."

Tôi cũng hết sức buồn bực nhưng bây giờ nói với Mã Thiên Lý bảo giám đốc của Vương Thắng Nam thu hồi lại lệnh thăng chức của cô ấy, không chừng lại gây thêm rắc rối không cần thiểt cho cô ấy.

Tôi thấp thỏm gọi điện cho Vương Thắng Nam, hẹn cô ấy ra ngoài nói chuyện, có lẽ trút giận xong rồi nên lúc chúng tôi gặp mặt, cô ấy chỉ yên lặng.

Thực ra tôi rất hiểu suy nghĩ của cô ấy, chắc rằng trong lòng cô ấy rất mâu thuẫn, một mặt luyến tiếc không muốn mất một người bạn như tôi, một mặt cảm thấy lòng tự tôn của mình bị tổn thương.

Trước đây, chúng tôi còn có thể vui vẻ rủ nhau đi ăn uống nhưng bây giờ rõ ràng đã có một khoảng cách vô hình giữa hai người mất rồi, ngay cả khi tôi cùng cô ấy đi shopping, đi chơi, phần lớn cô ấy đều nghĩ rằng tôi đang hạ thấp tiêu chuẩn của mình để phù hợp với cô ấy.

Vương Thắng Nam uống một ngụm cà phê, một lúc lâu sau mới nói: "Ngày xưa khi nhà em có tiền, em rất thích mời mọi người ăn cơm, tặng quà cho mọi người, vì nghĩ họ sẽ ở bên mình dài lâu, mình nên đối xử tốt với bọn họ, nhưng khi gia đình em xuống dốc thì em không còn bạn bè nào cả. Lúc ấy, em không hiếu tại sao những người đó lại tuyệt tình như vậy, nhưng bây giờ thì em hiểu ra rồi. Thực ra những người không cùng đẳng cấp thật khó có thể chơi được với nhau. Không phải mình cứ cho người ta quà thì người ta sẽ cho là mình tốt, có thể những thứ đó lại làm người ta ghét mình, cảm thấy con người mình khoe mẽ, ham hư vinh."

Cô ấy ngừng lại một lúc, hình như đang nghĩ xem nên nói gì, do dự một hồi rồi nói tiếp: "Nhưng Tâm Ái, chị không giống như vậy... Khi gia đình em đang trên đà lụn bại, em vô cùng buồn bã, sau đó gặp được chị, em mới dần thoát ra khỏi tâm trạng đó. Chị khác hẳn với những đứa bạn khác của em, chúng ta cùng đi làm, kiếm tiền, ăn những món ăn vỉa hè đơn giản nhất, mỗi ngày đều nghĩ sẽ dùng ít tiền nhất để mua được món đồ có ích nhất, thời gian đó em vô cùng vui, chị nói ngoài Mã Thiên Lý ra thì chị không có bạn bè nào cả, thực ra cho tới khi quen biết chị, em mới có được người bạn đúng nghĩa đầu tiên... Cho nên em rất sợ bản thân em lại giống như đám bạn mà em ghét nhất kia, có thể vì sợ nên em dần không thích chị nữa, cũng vì chị đối với em quá tốt mà tâm lý của em bị mất cân bằng... Tính em lại hay sĩ diện... Bây giờ chị không chỉ cho em quà mà còn mời em ăn cơm, giúp em thăng tiến trong công việc... Em rất lo lắng..."

Những lời cô ấy nói tuy không ra đâu vào đâu nhưng tôi vẫn có thể hiểu được. Nếu cô ấy cũng giống như bao người khác, chỉ thích lợi dụng bạn bè, thì cô ấy đã sớm nịnh nọt tôi, khiến tôi việc gì cũng giúp cô ấy rồi. Thế nhưng Vương Thắng Nam chẳng phải người như thế, cô ấy không muốn tiếp tục làm bạn với tôi nữa, một phần là do tính tự tôn của cô ấy quá cao, một phần cũng vì cô ấy cũng sợ tình bạn của chúng tôi sẽ biến mất.

Thực ra sự thân thiết giữa hai chúng tôi chỉ dần dần thay đổi từ sau khi tôi mang bầu. Trước đây tôi vẫn hay cùng cô ấy đi ăn món ăn vỉa hè, nhưng sau khi mang bầu, tôi không dám ăn uống linh tinh nữa, lúc ra ngoài ăn đều phải đến những nhà hàng nổi tiếng là sạch sẽ. Những nơi đó khá đắt đỏ, tôi biết lương cô ấy không cao, thế nên mỗi lúc như vậy, tôi đều chủ động trả tiền, hôm nào mà cô ấy trả tiền thì tôi cảm thấy rất áy náy, lần sau gặp mặt liền mua tặng cho cô ấy ít đồ. Những việc đó chưa từng xảy ra trước đây, có lẽ Vương Thắng Nam đã vì sự thay đổi này của tôi mà hiểu lầm mất rồi.

Tôi cũng không hiểu làm sao, bỗng nhiên thấy mắt cay xè, liền cố gắng kìm nén cảm xúc, không để nước mắt tuôn rơi. "Chị không nghĩ lại đến mức này..."

Vương Thắng Nam giật cả mình, vội lấy giấy ăn ra đưa cho tôi lau nước mắt, quan tâm hỏi: "Chị không sao đấy chứ?"

Tôi lắc lắc đầu.

Vương Thắng Xam bị tôi làm cho hoảng sợ, vội xua tay nói: "Em đâu có nói là sẽ tuyệt giao với chị, ý em là em sợ sau này cứ ở bên cạnh chị sẽ có lúc không kìm nổi mà lợi dụng chị... Chị biết tính tự tôn của em có chút bồng bột rồi đấy, giống như một con lừa bướng bỉnh vậy, chị đừng khóc nữa, chị đánh em đi... đánh em để trút giận đi... Tâm Ái ơi, chị đừng có dọa em nữa, em nhớ chị đâu có đa sầu đa cảm như vậy."

Tôi thấy thật mất mặt, nghẹn giọng giãi thích: "Gần đây chị cùng không hiểu tại sao mình rất dễ bị xúc động, không kìm nổi nước mắt."

Vương Thắng Nam cau chặt hàng mày, an ủi: "Chị đừng như vậy, có phải gần đây chị ăn phải thứ gì lạ không hay là khi làm mẹ thì lượng estrogen bài tiết quá cao? Thật chẳng giống chị chút nào."

Tôi khịt mũi, lẩm bẩm: "Ừ, không chừng sau khi làm mẹ, chị không còn sức đề kháng với những thứ đặc biệt nhỏ nhắn, đáng yêu..."

Vương Thắng Nam thở dài một hơi, nói: "Chị ấy à, làm em sợ chết mất, em cũng đâu có nói không làm bạn với chị nữa, em chỉ nói muốn sau này chị nghĩ cho em với, đừng lúc nào cũng đi tới những nơi đắt đỏ, trước đây chúng ta ăn canh tê cay ở vỉa hè ngon biết mấy, còn cả món thịt kho tàu nhà ông chủ Lý kia nữa, vừa rẻ vừa ngon, như thế em còn có thể mời chị ăn được."

Nghe Vương Thắng Nam nói mà tôi cũng thèm nhỏ dãi. "Tự nhiên chị thèm ăn thịt kho tàu quán nhà ông Lý quá, nước thịt kho thì rưới lên cơm úp, ăn bao nhiêu cũng không cảm thấy chán."

Cũng đúng lúc đến giờ ăn trưa, cả hai đều đã đói meo, tôi liền rủ Vương Thắng Nam đến quán cơm nhà ông Lý ăn cơm thịt kho tàu.

Vương Thắng Nam vui vẻ đồng ý, cô ấy vẫn luôn muốn cùng với tôi sống lại những tháng ngày như trước đây, không cần lo nghĩ, giống như phần lớn các cô gái lớn tuổi chưa chồng khác, có thể thoải mải đi dạo phố, buôn chuyện về scandal trong giới showbiz, thoải mái ngắm các soái ca trên đường, sau đó đến những tiệm ăn ngon mà không tốn kém, đánh chén đã đời. Lúc đến quán ăn của nhà ông Lý, tôi còn cố tình lấy nhiều thịt bò một chút.

Mọi phiền muộn tan biến trong phút chốc, chúng tôi lại vui vẻ vừa ăn vừa cười nói thoải mái, giống như chưa từng có trận cãi vã, hiểu lầm mấy ngày qua vậy.

Có điều, đang ăn ngon lành, bụng tôi tự nhiên quặn lên, sau đó một con buồn nôn ập đến. Tôi không khỏi lo sự, khó khán lắm mới giảng hòa được với Vương Thắng Nam, giờ mà tôi nôn ọe ở đây thì chẳng khác nào chứng thực những điều cô ấy hoang mang là đúng. Tôi đành cố nhịn.

Vương Thắng Nam giống tôi ở chỗ vô tư, mãi đến lúc sắp ăn xong bữa mới phát hiện ra sắc mặt khác thường của tôi. Cô ấy liền hỏi tôi làm sao, tôi không nhịn nổi nữa, chạy vội ra ngoài, tìm thùng rác, nôn một hồi.

Vương Thắng Nam vừa vỗ lưng giúp tôi vừa hỏi: "Chị ăn nhiều quá nên trướng bụng đúng không?"

Tôi lắc đầu, không ngừng nôn ọe.

Vương Thắng Nam như nghĩ tới chuyện gì đó, hét toáng lén: "Tâm Ái, không phải chị lại mang bầu nữa rồi đấy chứ?"

Tôi "á" lên một tiếng, hốt hoảng nói bằng giọng phủ định; "Không thể như thế được. Từ lúc sinh con xong, chị còn chưa "bị" lại, sao có thể lại mang bầu được."

Thế nhưng Vương Thắng Nam vẫn bán tín bán nghi nói: "Bộ dạng của chị bây giờ rất giống với lúc mới mang bầu, nếu không để em đi mua que thử cho chị nhé."

"Này, này!" Tôi gọi với theo nhưng cô ấy đã chạy đi qua nhanh.

Một lúc sau, cô ấy quay lại, dúi vào tay tôi một hộp que thử thai. "Mau thử đi, tính tình chị cũng bất cẩn quá đấy, nếu quả thật chị lại mang bầu thì đừng có ăn linh tinh ở bên ngoài nữa." Đến lúc này, giọng điệu của cô ấy lại có vẻ như đang khiển trách rồi.

Tôi vẫn ngẩn ngơ trong cơn kinh ngạc, không tin là mình có thể mang bầu nhanh đến vậy. Chắc chắn buồn nôn chỉ vì dạ dày của tôi không được tốt mà thôi. Hơn nữa, tôi vừa mới sinh xong, dù sao cũng vẫn muốn để cơ thể nghỉ ngơi một thời gian, sau đó mới nghĩ tới chuyện có sinh tiếp hay không.

Chúng tôi đến một quán KFC gần đó để đi nhờ nhà vệ sinh, vì dù gì phòng vệ sinh ở đó cũng sạch sẽ hơn ở quán ăn bình dân. Vương Thắng Nam đứng ở ngoài đợi tôi.

Chẳng mấy chốc đã kiểm tra ra kết quả, chỉ là vừa nhìn thấy kết quả, tôi liền choáng váng toàn tập, thật không dám tin vào mắt mình.

Vương Thắng Nam sau khi biết được kết quả thì liền dạy dỗ tôi như dạy một đứa con nít: "Chị đã làm mẹ rồi mà sao vẫn sơ suất như vậy, gần đây chị không uống thuốc gì lung tung đấy chứ?"

Tôi vội lắc đầu, nói: "Không có, vì đang trong thời gian ở cữ nên chị rất chú ý..."

Có điều tôi lại mang bầu rồi ư?

Tôi vuốt ve chiếc bụng phẳng, không khỏi choáng váng, lần đầu tiên mang bầu tuy còn mơ hồ nhưng cảm giác lần đầu được làm mẹ quả là kỳ diệu, có chút mong chờ, có chút lo lắng. Nhưng bây giờ loáng cái đã mang bầu đứa thứ hai, tôi không biết mình nên có tâm trạng gì đây. Tôi chỉ vừa mới nói với Mã Thiên Lý về dự định công việc của mình thôi mà, chưa kịp thực hiện thì đã lại lâm vào cảnh bầu bí. Cuộc đời tôi từ giờ lại bắt đầu những chuỗi ngày nhàn rỗi, hết ăn lại ngủ như một con heo được nuôi trong l*иg kính giống trước đây sao? Thật là thảm hại!

Tôi cũng thật chủ quan, cứ nghĩ mình sẽ không thể mang bầu sớm như vậy nên không dùng biện pháp tránh thai. Có điều, tôi vẫn không hiểu sao mình lại có bầu được, kỳ kinh của tôi còn chưa tới kia mà.

Vưomg Thắng Nam chưa chồng con, vốn không hiểu, tôi cũng không thể hỏi cô ấy được. Vậy thì hỏi ai đây?

Lúc Vương Thắng Nam bảo tôi nhanh chóng gọi điện cho Mã Thiên Lý, tôi lại hết sức buổn rầu. Nếu đây là đứa con đầu thì chắc chắn tôi đã gọi cho anh từ lâu rồi. Thế nhưng bây giờ thì sao, rơi vào tình huống này, tôi không thể không bối rối và ngỡ ngàng. Biết nói gì với anh đây?

Tôi và Vương Thắng Nam rời khỏi quán KFC. Vì vẫn còn bị sốc nên lúc qua đường, tôi không chú ý đến đèn tín hiệu. Ngay lúc ấy lại có một chiếc xe trờ đến, may mà lúc đó Vương Thắng Nam đi ngay phía sau, giơ tay kéo tôi lại, thế nên mới tránh được, nhưng chiếc xe vẫn sượt qua khiến bên hông tôi bị đập một cái. Tôi không khỏi kinh hãi đến nỗi mặt mũi trở nên trắng bệch.

Vương Thắng Nam còn kinh hãi hơn cả tôi, hét toáng lên. Chiếc xe vừa va quệt với tôi cũng cảm thấy không ổn, liền dừng lại.

Vương Thắng Nam chạy tới bên cửa xe, đập vào thành cửa, hét: "Này, anh đâm phải người ta rồi, còn ngồi trong xe làm gì, mau ra đây xem người ta thế nào đi."

Mặc dù tôi không cảm thấy đau ở đâu cả, nhưng vì tôi đang mang bầu, mà giai đoạn đầu mang bầu thường rất nhạy cảm. Tôi hít sâu một hơi, chân tay không hiểu sao cứ run lẩy bẩy.

Sau đó vì sợ Vương Thắng Nam sẽ cãi nhau với người ta, xét cho cùng thì cũng là do tôi qua đường không để ý nên tôi cố lấy lại bình tĩnh, ngăn Vương Thắng Nam lại, nói: "Không có việc gì nghiêm trọng đâu, em đừng quát người ta."

Trong lòng tôi vẫn chưa hết kinh sợ, ban nãy tôi còn nghĩ đứa bé này đến thật không đúng lúc, chớp mắt đã suýt không còn rồi. Xem ra tuyệt đối không được suy nghĩ lung tung nữa, cũng không thể xem nhẹ chuyện này được.

Lúc này tài xế bị Vưong Thắng Nam uy hϊếp buộc phải xuống xe, tôi mới để ý thấy nhãn hiệu của chiếc xe này là Merccdes-Benx. Tôi còn nhớ có một dạo Mã Thiên Lý thưởng đi làm bằng chiếc xe giống thế này, nên bây giờ tôi nhận ra ngay.

Vương Thắng Nam vẫn không chịu ngừng chửi mắng, có vẻ như lúc tài xế mở cửa, cô ấy nhìn thấy người ngổi bên trong vẫn chẳng có động tĩnh gì, nên mới bất mãn mắng té tát, buộc người ta phải đưa tôi tới bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.

Tôi xoa xoa vùng eo rồi nói: "Không sao đâu, ban nãy chị chỉ hơi giật mình thôi."

Ai ngờ vừa dứt lời, cửa sổ xe bỗng nhiên hạ xuống, một khuôn mặt vô cùng thanh tú, xinh đẹp ló ra.