Lúc trở về, vừa nhìn thấy Mã Thiên Lý, tôi lại nghĩ đến những lời Vương Thắng Nam nói. Có điều, Mã Thiên Lý sao có thể là người như vậy, tối nào chúng tôi cũng ở bên nhau, nếu anh ấy có gì không phải thì tôi đã sớm phát hiện ra rồi.
Vì tôi bảo cùng Vương Thắng Nam đi ăn ở ngoài nên Mã Thiên Lý sợ tôi không được ăn ngon, buổi tối còn cố ý làm cho tôi chút hoành thánh nhân hải sản, loại mà tôi thích ăn nhất.
Canh hoành thánh pha chế thật ngon, hôm trước chỉ vì chuyện căn nhà cũ đó mà tôi buồn phiền không muốn ăn, bây giờ tâm trạng thoải mái ơn một chút, tôi liền ăn một lúc hai bát. Mã Thiên Lý thấy vậy, sợ tôi ăn không đủ, lại chạy vào bếp để gói thêm.
Tâm trạng tôi không khỏi rối bời, có lẽ Mã Thiên Lý cũng đã sớm nhận ra. Để ý mới thấy hình như tâm sự gì của tôi anh cũng có thể nhận ra được thì phải.
Không thể để chuyện này làm phiền tới cuộc sống của tôi thêm nữa, chỉ cần Mã Thiên Lý không có người khác, với tôi mọi chuyện đều không thành vấn đề. Tôi nghĩ vậy nên cũng quyết định liều một phen, muốn hỏi anh cho rõ rang, vì nếu giữa vợ chồng mà có chuyện giấu nhau thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Có điều, tôi không biết phải mở lời thế nào, nghĩ ngợi hồi lâu mới hỏi anh một câu: "Thiên Lý, gần đây anh thích anh thịt rồi à, trước đây vì lý do gì đó..."
Mã Thiên Lý nhìn tôi. "Ngày nào cũng bán thịt, thái thịt, băm thịt, tiếp xúc với thịt nhiều nên về nhà chỉ cần nhìn thấy thịt thôi anh cũng thấy buồn nôn."
"Ồ." Tôi bị anh nhìn đến mức chột dạ. "Nơi hôm qua anh đưa em tới... có thật là có một gia đình ba người từng sinh sống ở đó không? Sau đó bọn họ đi đâu rồi?"
"Không đâu, anh lừa em đấy." Mã Thiên Lý bỗng dùng ngón tay chấm bột rồi chấm chấm vào mũi tôi.
Tôi còn nghĩ anh sẽ giấu giếm hoặc ngụy biện nhưng bỗng nhiên anh lại thừa nhận, khiến tôi không sao hỏi tiếp.
Tôi buồn bực chau mày nói: "Sao anh lại lừa em?"
"Đùa em thôi mà, tiện thể cũng muốn để em cùng anh thử sống một cuộc sống như vậy." Anh chỉ hời hợt nói.
Tôi cũng không muốn căng thẳng, chỉ tiếp lời anh: "Giống những gia đình bình thường phải không? Nói cứ như thể anh là địa chủ lớn lắm ấy, nhưng... căn nhà đó là do người trước để lại như vậy hay sau này anh mới bài trí lại..."
"Anh bài trí cho vui thôi." Mã Thiên Lý vẫn giữ nguyên ngữ điệu
Anh đã thừa nhận rồi nhưng sao tôi vẫn không thấy thoải mái chút nào, trái lại càng thêm mơ hồ.
Tôi lấy hết cam đảm hỏi anh: "Nhưng Thiên Lý, em luôn thấy anh có gì đó rất kỳ lạ, có phải anh có việc gì giấu em không?"
"Không." Mã Thiên Lý đã gói xong hoành thánh, chuẩn bị ch vào nồi nấu.
Nhưng tôi không còn muốn ăn nữa, vội đưa tay ngăn anh lại, nói: "Anh đừng nấu nữa, em không muốn ăn."
Lúc này, anh mới xoay người lại, nói với tôi: "Tâm Ái, anh không biết những lời anh sắp nói ra, em có thể chịu đựng nổi không. Thực ra anh từng nghĩ sẽ nói chuyện này với em, chỉ là bây giờ vẫn còn sớm quá."
Anh đúng là cso việc giấu tôi. Tôi vội tập trung tinh thần, chuẩn bị nghe anh nói, không biết đó rốt cuộc là việc gì.
Tôi và Vương Thắng Nam đã bàn tới rất nhiều trường hợp. Vương Thắng Nam một mực khẳng định thần kinh của Mã Thiên Lý có vấn đề, ví dụ anh có sở thích quái gở nào đó mà không muốn người khác biết. Tôi lại nghĩ Mã Thiên Lý từng có người con gái khác nhưng những gì anh nói lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.
Mã Thiên Lý nói: "Anh biết mình đang đốt cháy giai đoạn, anh nên để chậm lại một chút nhưng cứ nhìn thấy em, anh lại luôn mất kiểm soát... Theo kế hoạch, ít nhất chúng ta cần yêu nhau hai năm rồi mới kết hôn... Trong thời gian đó, chúng ta sẽ có cãi vã, tan rồi lại hợp, rồi mới kết hôn và trải nghiệm... Nhưng anh đã quá vội vã, chưa để em trải qua tất cả quá trình đó, nên giờ em mới không yêu anh được như trước."
Anh đang nói cái gì vậy? Tại sao anh có thể nghi ngờ tình cảm tôi dành cho anh chứ?
Tôi không vui hỏi anh: "Tại sao em lại không yêu anh?"
Mã Thiên Lý lại cười gượng. "Anh biết em có thể yêu anh đến mức nào, Tâm Ái, giờ em đã là vợ anh rồi, có một phần là do anh có tiền, nhưng lúc đầu khi chọn anh, em chỉ có lý do duy nhất là vì yêu anh thôi..."
Tôi ngây người một lúc, chỉ có thể đồng ý với lời nói của Vương Thắng Nam, thần kinh của Mã Thiên Lý đúng là có vấn đề. Anh coi tôi là hai người khác nhau sao?
Cái gì mà tôi của trước đây và tôi của bây giờ chứ? Từ trước tới giờ tôi vẫn là tôi mà!
Sau đó, anh còn nói với tôi rất nhiều chuyện nhưng tôi càng nghe càng thấy sợ, không khỏi suy nghĩ rốt cuộc là do não anh bị hỏng hay là bị tam thần phân liệt đây? Tại sao anh lại có thể tưởng tượng ra nhiều chuyện điên rồ đến vậy? Tôi sợ đến mức không dám ở cùng một phòng với anh, lúc đó chỉ muốn chạy ngay ra ngoài.
Con người Mã Thiên Lý quá thông minh, vừa mới thấy biểu hiện trên khuôn mặt tôi đã đoán được suy nghĩ của tôi rồi, sau đó anh tìm chìa khóa xe , ra vẻ muốn tự mình đưa tôi đi.
Kỳ lạ quá, theo lẽ thường anh nên ngăn tôi lại mới đúng, nhưng anh chỉ bình tĩnh giải thích: "Muộn lắm rồi, nếu em đã không muốn ở đây thì anh sẽ đưa em tới chỗ Vương Thắng Nam, nhưng trên đường đi, anh muốn cho em xem thứ này."
Tôi đúng là muốn tới nhà Vương Thắng Nam, chỉ là tự nhiên bị anh nhìn thấu, trong lòng tôi có cảm giác không thoải mái.
Trên đường đi, tôi nghĩ tới những lời Mã Thiên Lý nói, rằng anh đã sống với tôi rồi có con, sống với nhau một thời gian rất dài với đủ cung bậc cảm xúc yêu đương mỹ mãn, nhưng không ngờ sau khi xảy ra tai nạn tỉnh lại, anh liền trở về năm mười tám tuổi...dài với đủ cung bậc cảm xúc yêu đương mỹ mãn, nhưng không ngờ sau khi xảy ra tai nạn tỉnh lại, anh liền trở về năm mười tám tuổi...
Nếu anh không lừa tôi thì sao ngay từ đầu không đi tìm tôi luôn chứ? Nếu tôi thực sự có một đứa con với anh, chúng tôi còn sống với nhau nhiều năm như vậy thì tại sao anh phải đợi tôi tốt nghiệp đại học, tìm được việc làm rồi mới đến tìm tôi?
Tốc độ lái xe không nhanh cũng không chậm, lúc này trời đã khuya lắm rồi. Trên đường lác đác vài chiếc xe qua lại, cũng rất ít người tản bộ giờ này, cho nên khi Mã Thiên Lý dừng xe, dẫn tôi một khu rừng nhỏ, tôi bỗng nổi da gà, có vẻ khủng khϊếp quá, anh muốn làm gì ở đây? Đêm hôm khuya khoắt dẫn tôi đến nơi này làm gì? Hơn nữa, anh còn tiện tay vác theo một chiếc xẻng nhỏ, anh định đào cái gì? Hay là muốn chon cái gì?
Tôi sợ đến mức không dám thở mạnh nhưng sau khi vào trong rừng, cẩn thận xem xét xung quanh lại bất ngờ phát hiện nơi này thật quen thuộc, đợi một lúc sau mới nhận ra, đây chẳng phải là khu rừng nhỏ gần nhà bố mẹ tôi, nơi mà lúc nhỏ tôi vẫn thường đến chơi sao?
Mã Thiên Lý vẫn luôn giữ im lặng, tìm kiếm một vòng gần đó, cuối cùng đào xới bên dưới một gốc cây to.
Tôi mơ hồ cảm thấy việc anh đang làm có liên quan tới tôi, mà cái cây này trông rất quen. Tôi từng giấu đồ ở đây thì phải, lúc đó tôi đã vừa khóc vừa đào đất rồi vừa khóc vừa vùi đất, nghĩ đợi khi nào lớn hơn rồi sẽ tìm xem lại nhưng sau đó quên bẵng đi chuyện này, thậm chí còn chẳng nói gì với ai, tại sao Mã Thiên Lyd lai biết được?
Tôi kinh ngạc nhìn chỗ mặt đất anh đào bới, có lẽ anh cũng không nhớ rõ cụ thể là chỗ nào, nhưng lúc trước tôi chon cũng khá nông nên chẳng mấy chốc anh đã tìm được ra một cái hộp sắt nhỏ. Đó là một chiếc hộp sắt đựng kẹo, xem ra đã bị gỉ sét lắm rồi, cho nên lúc mở phải mất khá nhiều công sức. Sau khi mở được ra, anh cười nói với tôi: "May mà nhớ đúng chỗ."
Cho đến giờ tôi không thể miêu tả được sự kinh ngạc của mình nữa rồi, nhưng trong thâm tâm vẫn biết rõ anh đang muốn chứng minh việc gì với tôi. Có thể nói anh biết rất nhiều chuyện của tôi, nếu những gì anh nói là thật thì có vẻ tôi đã từng nói nơi chon cái hộp này cho anh biết.
Tôi đã từng yêu, kết hôn, sinh con cho anh sao?!
Tôi u sầu nhận lại chiếc hộp, tìm chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống. Trực giác mách bỏ tôi rằng anh còn có lời muốn nói với tôi.
Quả nhiên anh ngồi xuống đối diện với tôi rồi mở lời: "Lúc đó tái kiến thiết thành phố, căn nhà của bố mẹ em ở thuộc vào khu vực cần di dời, họ muốn mua thêm một căn hộ cho em trai em, như vậy sẽ phải đóng thêm một phần tiền nhà, thế nên họ đến tìm em. Lúc ấy gia đình chúng ta mới có điều kiện hơn một chút, tính em hay suy tính nhưng bố mẹ em hiếm khi đối xử tốt với em như vậy, lúc thì mới chúng ta về nhà ăn cơm, lúc thì tới thương lượng việc nhà cửa, cuối cùng em không chịu nổi sự quấy rầy của họ nữa nên nói có thể đưa cho họ chút tiền, với điều kiện căn nhà của bố mẹ em được đền bù sau này sẽ thuộc về vợ chồng chúng ta... Vốn đã nói rõ rồi nhưng em vẫn cẩn thận, lúc đưa tiền còn bắt họ viết giấy ghi nợ, nhưng bố mẹ em không chịu ký, còn thẹn quá hóa giận nói em là một đứa con gái vô lương tâm, đến cả nhà của em trai mà cũng đi so đo tính toán... Em đã khóc rất nhiều, lúc ra khỏi nhà bố mẹ, anh khuyên nhủ thế nào, em cũng không nguôi ngoai."
Từ đầu chí cuối, tôi thực sự không có cảm giác gì, cứ như đang nghe chuyện người khác vậy, cảm giác đó thật kỳ lạ.
Vẻ mặt của anh luôn như vậy, trong sự bình tĩnh như thế có chút thương cảm. "Lúc đó chúng ta ngồi ở đây, em nói cho anh nghe rất nhiều chuyện trước đây em từng chịu ấm ức thế nào, nói xong em bỗng nhớ lại chuyện ngày xưa, liền đưa anh đến đây đào cái hộp sắt này lên. Anh còn nhớ rất rõ, lúc đó em vừa cùng anh đào vừa nói ngày trước em đã thề sau này lớn lên sẽ quyết không quan tâm đến chuyện gia đình nữa. Em còn mắng mình trí nhớ tồi, tại sao có thể quên được bố mẹ là người như thế nào."
Nghe anh nói , tôi mới mở chiếc hộp đang cầm trên tay ra, trong đầu hiện lên một đoạn ký ức rất mơ hồ, lúc tôi vừa mới vào cấp hai, trường học yêu cầu nộp một trăm tệ để mua đồng phục, dù nói thế nào mẹ tôi cũng không chịu đưa tiền còn nói tôi có nhiều quần áo rồi, không cần thiết phải mua nữa, thế nhưng lại sẵn sàng mua rất nhiều đồ chơi đắt tiền và quần áo hàng hiệu cho em trai tôi. Tôi rất buồn, viết tất cả nỗi bức xúc của mình lên một tờ giấy rồi cất vào hộp. Lúc đó tôi chỉ có một mong ước, đó là có thể lớn thật nhanh để khỏi phải dựa vào họ nữa. Trang giấy bên trong vẫn còn sạch sẽ, bút tích vẫn còn nguyên, chỉ có chữ viết rất xấu. Đọc lại mới thấy khi đó mình đúng là trẻ con.
"Em vừa đọc vừa khóc, oán trách bản thân tại sao lớn như vậy rồi mà vẫn bị họ lừa..." Mã Thiên Lý lặng lẽ nhìn tôi nhưng tôi không biết trong mắt anh đang là ai, tôi bây giờ hay là một tôi nào khác.
Tôi dần bình tĩnh trở lại, anh nói tới những chuyện này quả thật khiến tôi thấy sợ nhưng xét cho cùng anh không đến mức phải hại tôi, nếu thật như những gì anh nói thì anh thương tôi còn chưa hết ấy.
Tôi lấy làm lạ hỏi anh: "Vậy tại sao anh không tìm em sớm hơn?"
Mã Thiên Lý gượng cười, nói: "Nếu lúc đó anh tìm em, em mới mấy tuổi chứ, em mới vào đại học, đừng nói tới bạn trai, ngay cả nắm tay bạn khác giới cũng chưa từng mà, nhưng anh có thể khẳng định nếu anh gặp em lúc đó, anh sẽ không kiềm chế được mà ôm lấy em... Hơn nữa anh biết rõ mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào, nhưng khi thực hiện vẫn bị hạn chế, ví dụ như việc lúc đó nhà anh khai thác khoáng sản, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa là có thể khai thác được, nhưng bố mẹ anh một mực không chịu nghe anh, họ đã phải trả nợ nhiều, sợ là cả nửa đời sau lại phải trả nợ tiếp..."
Anh nhìn vào mắt tôi, ánh mắt phức tạp đó khiến lòng tôi thắt lại.
"Sau đó anh phát hiện sự việc không thuận lợi như mình tưởng, gia đình anh dù thế nào cũng không chịu làm tiếp, tiền bạc tự nhiên lại trở thành một vấn đề nan giải, thêm vào đó, anh mới chỉ là một thằng bé mới lớn, ai chịu tin anh chứ? Khó khăn lắm mới qua nổi cửa ải đó, sau khi có một mớ tiền rồi, anh nhớ tới người bạn năm đó cùng anh kinh doanh, lúc khốn khổ anh ta coi anh như anh em trong nhà, anh nghĩ tiền thì cùng nhau kiếm, hơn nữa anh cũng cần thêm một trợ thủ đắc lực, nhưng đâu có như anh tưởng, tiền tuy không phải là vạn năng nhưng có thể khiến rất nhiều người nhìn thấy nó thì thay lòng đổi dạ, lòng người thật quá phưc tạp và khó dò... Tâm Ái, anh bỗng thấy sợ, anh phát hiện phát tài rồi làm việc gì cũng sẽ đơn giản, lòng người lại khó lường, anh không dám tìm gặp em cũng vì lý do này. Anh sợ anh sẽ lại làm sai như trước đây, anh sợ nhìn thấy em thay đổi thành một người khác..."
Tôi cũng không hiểu anh đang nói gì nhưng nhìn điệu bộ thì rõ ràng là anh đang lo sợ. Tôi vốn muốn an ủi anh một câu nhưng nghĩ lại lại thấy trong chuyện này mình cũng là người chịu tổn thương, ai sẽ thương xót tôi đây? Cứ tưởng lấy được một anh chồng đại gia, không ngờ đầu óc lại có vấn đề.
Anh đang muốn nói người anh thích là tôi hay người vợ trong tâm trí của anh?
Tôi có chút bực tức, chính miệng anh nói anh đang đốt cháy giai đoạn, nếu anh cho tôi thêm một chút thời gian, có lẽ tôi sẽ vẫn như khoảng thời gian trước đó của anh, yêu thương anh rất mực, nhưng anh lại vội vàng kết hôn, còn tôi thì không có kinh nghiệm gì, cũng không biết anh còn có những tâm tư như vậy, kiểu này là tôi bị lừa kết hôn rồi còn gì!
Tôi buồn bực hỏi: "Anh đã nói tình cảm của chúng ta không theo trình tự, vậy nếu em muốn ly hôn, anh có đồng ý không?"
Mã Thiên Lý lộ vẻ khó xử, sau khi suy nghĩ một lúc, anh mới trả lời: "Tâm Ái, anh có thể ly hôn với em nhưng với yêu cầu em nhất định phải tìm được người yêu em hơn anh, đến lúc đó anh mới chịu nhường vị trí."
Những lời này của anh chẳng có ý nghĩa gì, có ai ngốc như vậy chứ, muốn cưới thì cưới, muốn ly hôn thì ly hôn sao? Người đối xử tốt nhất với tôi từ nhỏ tới lớn cũng chỉ có Mã Thiên Lý anh thôi. Hơn nữa, nghĩ tới chuyện Vương Thắng Nam ngày ngày vẫn phải khổ chiến với việc đi xem mắt, tôi không khỏi thở dài.
Thời buổi này, đừng nói tới tìm được người đàn ông yêu mình, ngay cả tìm người đàn ông có trách nhiệm, chung tình cũng là một việc vô cùng khó khăn, nếu thật như những gì Mã Thiên Lý nói, trong quá khứ của anh, chúng tôi là một đôi vợ chồng nghèo, anh rất mực yêu thương tôi, bây giờ anh giàu có hơn rồi mà vẫn yêu chiều tôi, tôi còn gì mà không hài lòng chứ? Nghĩ vậy, tôi không còn giận anh nữa.
Nói chung, tôi đã gả cho anh rồi, dù sao cũng tốt hơn là lấy phải một gã thần kinh, vô dụng hoặc một tên lừa đảo, thích nɠɵạı ŧìиɧ, có điều trong lòng vẫn còn chút vướng mắc, tôi không kìm được hỏi thêm một câu: "Anh nói anh từng có con với em, vậy lúc mà anh bị nạn rồi sống lại ấy là anh bao nhiêu tuổi?"
Mã Thiên Lý hơi do dự, hồi lâu sau mới đáp: "Có lẽ là ba mươi tám tuổi..."
"Ba mươi tám?" Giọng nói của tôi bỗng cao vυ"t, việc này cũng quá là đáng sợ!
Anh ba mươi tám tuổi ư?! Ôi!
Anh có vẻ chột dạ nhìn tôi. "Thực ra là bốn mươi mốt.."
Miệng tôi không khép lại nổi nữa, thì ra trông anh thường ngày có vẻ điềm tĩnh, từng trải là do anh đã nhiều tuổi rồi?!
Tôi bỗng hiểu ra vấn đề, tại sao anh lúc nào cũng có vẻ lạnh nhạt đến vậy, chỉ muốn cùng tôi sống cuộc sống của những cặp vợ chồng già.
Không đúng, không chỉ có bốn mươi mốt tuổi đâu, anh còn sống lại hằng mấy năm rồi, tôi vội đưa ngón tay ra tính: "Bốn mươi mốt, sau đó ánh sông lại tám năm, vậy là anh năm nay cũng bốn mươi chín rồi?"
Những lời đó tôi phải cắn răng mới nói ra được, năm nay bố tôi mới có năm mươi tuổi thôi mà...
Tôi đây giống như cỏ non rơi vào miệng trâu già rồi.
Anh chắc không ngờ tôi lại đi so đo chuyện này, vội an ủi: "Tuổi tác không thành vấn đề, hơn nữa cơ thể của anh bây giờ là của chàng trai hai mươi sáu tuổi, đang tuổi sung sức, hơn nữa đàn ông lớn tuổi thì càng biết yêu thương chứ sao?"
Đúng là tôi muốn tìm một người yêu thương tôi, nhưng không ngờ lại tìm phải một ông già như vậy!
Tôi chau mày nhìn anh, bỗng ý thức được giữa chúng tôi có khoảng cách tuổi tác, thảo nào anh hiểu tôi đến vậy, có thể hiểu rõ từng hành động, suy nghĩ của tôi, tôi trong mắt anh lúc nào cũng như một đứa trẻ con sao? Tôi thực sự hối hận, đã sớm biết như vậy thì hỏi nhiều làm gì, bây giờ thành nỗi ám ảnh trong lòng rồi.
Tôi rất giận, liền trách móc: "Anh cũng thật là... tại sao lại nói với em chứ, anh lớn tuổi như vậy mà không tự biết giấu đi sao?"
Mã Thiên Lý cũng có chút u buồn, vội giải thích: "Tâm Ái, anh không muốn lừa dối em bất cứ chuyện gì."
"Đó là lời nói dối vì thiện chí, anh có biết không?"
Tôi lại chợt nhớ tới một việc. "Đúng rồi, trước đây Tiêu Tịnh Phương từng nói là anh muốn hại cậu ta... mốc thời gian này đúng vào thời điểm anh sống lại... anh muốn cậu ta rời xa em một chút... Ôi trời ơi!" Tôi bưng miệng, lo lắng hỏi: "Tiêu Tịnh Phương và em có việc gì phải không?"
Vẻ mặt của Mã Thiên Lý vừa nhìn đã biết là không muốn đề cập đến chuyện này, anh liền chuyển sang chủ đề khác: "Muộn rồi, để anh đưa em đến chỗ của Vương Thắng Nam."
Tôi lại không chịu đi, kéo tay anh, lo lắng hỏi: "Không thể thế chứ, em và Tiêu Tịnh Phương? Giữa chúng em đúng là có chuyện gì sao?"
Cuối cùng Mã thiên Lý như hạ quyết tâm, cúi đâu khẳng định với tôi: "Tâm Ái, hãy tự hỏi lòng mình, em có thể nào thích Tiêu Tịnh Phương không?"
Tôi nghĩ kỹ lại, đúng là không thể nào, tôi lắc đầu nói: "Em sẽ không thể..."
Mã Thiên Lý thở dài, bình tĩnh nói với tôi: "Vậy thì chẳng có việc gì hết... Tâm Ái hãy quên chuyện này đi."
Tôi vẫn không đành lòng nhưng vẻ mặt của Mã Thiên Lý quá đáng sợ tôi không dám hỏi thêm nữa, có lẽ anh biết vẻ mặt của mình lúc này quá nghiêm nghị, vừa thấy tôi im lặng liền an ủi: "Chỉ là hiểu lầm một chút thôi, sau này anh sẽ từ từ nói với em..."
Cái kiểu vòng vo của anh thật khiến tôi không chịu nổi.Đầu óc tôi rối bời, lẽo đẽo theo anh lên xe. Anh lái xe rất êm, đúng là người có tuổi có khác, rất điềm tĩnh, bây giờ có thể cảm nhận được tim mình đang đập thình thịch, anh thì chẳng mấy chốc đã lấy lại bình tĩnh.
Sau khi xe chạy một lúc, tôi đã không còn lo sợ như ban đầu nữa, tuy tôi có chút so đo về tuổi tác của anh nhưng phải công nhận có thể anh vẫn rất cường tráng và rắn chắc, không có vẻ gì là già nua cả, tôi thôi không nghĩ linh tinh nữa. Trước đây tôi cũng không nghĩ đến chuyện này, bây giờ bình tĩnh lại, bỗng phát hiện thực ra tôi có thể thông qua Mã Thiên Lý để tìm hiểu được chút gì đó về cái tôi kia của mình, ít nhất thì cũng là chuyện tôi từng phải sống trong hoàn cảnh khó khăn, những người xung quanh tôi rốt cuộc ai thực lòng đối tốt, ai thực sự quan tâm, ai chỉ toàn giả dối.
Ồ, đúng rồi, còn chuyện của Vương Thắng Nam nữa. Cô ấy sẽ vẫn luôn là bạn của tôi phải không? Vừa nghĩ tới chuyện này, tôi liền hỏi Mã Thiên Lý: "Vậy em và Vương Thắng Nam có phải luôn là bạn tốt không?"
Mã Thiên Lý vẫn nhìn về phía trước, nhẹ nhàng trả lời: "Bọn em luôn là bạn tốt"
Tôi bỗng yên tâm hơn, tôi biết Vương Thắng Nam không phải kiểu người thực dụng mà.
Nhà Vương Thắng Nam cách đó không xa, lúc xe đến dưới lầu nhà cô ấy, tôi vừa định xuống xe thì bỗng nghĩ tới một vấn đề. Nếu Mã Thiên Lý đến từ tương lai thì chẳng phải anh cũng biết được chồng của Vương Thắng Nam là ai sao?
Tôi bỗng thấy phấn khích, Vương Thắng Nam mãi vẫn chưa tìm được nửa kia của mình mặc dù đã xem mắt chán chê rồi, nếu bây giờ mà biết được nửa kia của Vương Thắng Nam thì chẳng phải cô ấy có thể tránh được những kẻ sở khanh mà tiến thẳng đến cuộc sống hạnh phúc sao?!
Mã Thiên Lý nghe thấy thế thì chỉ hời hợt nói với tôi: "Tâm Ái, anh và em vốn đã là một bài học, em có chắc muốn Vương Thắng Nam vượt qua những quá trình đó, làm quen luôn với người kia? Em có dám chắc cô ấy không trải qua nhiều lần xem mắt mà có thể trở thành một Vương Thắng Nam trưởng thành, hiểu được chuyện tình yêu thạt không dễ dàng, biết cách vun đắp cho tình yêu của mình?"
Những lời của Mã Thiên Lý làm tôi ngây người.
Mã Thiên Lý vẫn bình tĩnh nói với tôi: "Tâm Ái, cuộc sống không có đường tắt, cho dù em biết trước được tương lai như thế nào thì trở ngại cần trải qua em vẫn phải trải qua, kể cả em có đi tắt một lần, nhất định vẫn sẽ gặp phải trở ngại ở một nơi không xa, nếu không con người sao có thể trưởng thành đây."
Anh nhìn sâu vào trong mắt tôi, nói tiếp: "Anh đã từng phạm sai lầm, anh nghĩ anh có thể đưa em tránh khỏi những cãi vã.... tránh khỏi những nỗi khổ mà anh từng trải qua nhưng tình hình hiện tại là em không còn yêu anh như trước... Vả lại, có những kết quả chưa chắc em đã muốn biết..."
Những lời đó của anh quá sâu sắc.
Tôi nhìn anh, không khỏi suy nghĩ, người đàn ông từng có vợ, có con này giờ lại quay trở về với cô vợ hai mươi mấy tuổi, theo lẽ thường sẽ là một câu chuyện rất lãng mạn nhưng anh còn có thể cùng tôi sinh con đẻ cái nữa không? Xét cho cùng anh đã từng trải qua một lần rồi, những cảm xúc lần đầu tiên được làm bố cũng đã nếm trải rồi. Với tâm thái của người ở độ tuổi này cũng đủ để dưỡng lão rồi. Anh còn có thể cùng tôi có một tình yêu cuồng nhiệt không?
Mà anh nói câu "có những kết quả chưa chắc mà em đã muốn biết" là có ý gì?!
Tôi lặng người nhìn anh. Mã Thiên Lý còn nghĩ tôi không đành lòng, cuối cùng anh chán nản nói: "Thôi được, nếu em đã muốn biết, anh có thể cho em biết một chút, Vương Thắng Nam kết hôn rất muộn, cuộc sống hôn nhân không được coi là mỹ mãn nhưng cũng không tệ, chồng cô ấy không nɠɵạı ŧìиɧ, cô ấy phụ chồng nuôi dạy con cái, giống đại đa số những cuộc hôn nhân bình thường khác, nói chung vợ chồng thương yêu nhau hết mực giống như anh và em là hiếm có."
Mã Thiên Lý nói vậy ít nhiều khiến tôi thất vọng. Tôi muốn Vương Thắng Nam thật hạnh phúc, được gả cho người đàn ông yêu cô ấy, nhưng dường như cuộc sống hôn nhân của cô ấy rất tạm bợ.
Tôi thở dài, nói: "Xem ra anh nói đúng, sau khi biết kết quả, chắc gì em đã vui." Nếu sớm biết như vậy thì tôi thà không hỏi còn hơn.
Tôi đóng cửa xe, đi lên lầu tìm Vương Thắng Nam, lúc này tôi rất muốn nói chuyện với cô ấy nhưng khi cô ấy mở cửa, tôi lại không nói lên lời. Tôi thật không biết nên nói gì, mà chuyện này lại khiến người ta không khỏi khϊếp sợ, tôi rất lo lắng nói ra rồi, Vương Thắng Nam sẽ cho là tôi bị bệnh thần kinh.
Tôi chỉ đành hàm hồ nói vài câu, rằng tôi và Mã Thiên Lý cãi nhau, tôi muốn đến đây để bình tĩnh lại.
Đêm hôm khuya khoắt, Vương Thắng Nam đã đi ngủ từ sớm, trông thấy tôi đến, cô ấy có chút giật mình, sau khi nghe tôi giải thích, cô ấy không gặng hỏi thêm, pha cho tôi một ly sữa nóng.
Tôi và Vương Thắng Nam cùng nằm chung giường, tôi trăn trở mãi không sao ngủ được, trong đầu văng cẳng những lời Mã Thiên Lý nói về chuyện liên quan đến cô ấy.
Đầu óc tôi rối bời, không kìm được quay sang hỏi Vương Thắng Nam: "Em có định chỉ đơn thuần tìm một người để kết hôn và chung sống không?"
"Không." Vương Thắng nam cười nói: "Em có ngốc đâu, một mình cũng sống sung sướиɠ vậy, sao còn tìm người làm phiền mình làm gì, hơn nữa em còn muốn có tình yêu ngọt ngào rồi mới kết hôn cơ, em không muốn kết hôn rồi chỉ sống qua ngày."
Nhưng Mã Thiên Lý lại nói với tôi Vương Thắng Nam kết hôn rất muộn, sống một cuộc sống hôn nhân tạm bợ. Có phải lúc đó vì làm gái ế mãi không chịu được nữa nên cô ấy cảm thấy cô đơn mà nhắm mắt kết hôn không?
Tôi có chút buồn bã, tôi muốn Vương Thắng Nam tìm được hoàng tử của đời mình, tuy suy nghĩ này thật ngốc nhưng vẫn thấy người con gái tốt như cô ấy chỉ vì muốn kết hôn mà lấy phải người không ra gì thì thật đáng chán nản. Mà Mã Thiên Lý còn nói phần lớn cuộc sống đều như vậy, tôi cũng có thể hiểu được, vì đồng nghiệp của tôi phần lớn cũng có cuộc sống hôn nhân như thế, yêu cuồng nhiệt rồi kết hôn, sau đó vì kiếm kế sinh nhai mà bôn ba, những việc lặt vặt trong cuộc sống hằng ngày vô tình làʍ t̠ìиɦ yêu phai nhạt, cuối cùng chỉ còn trách nhiệm và những thói quen để duy trì gia đình. Tôi bỗng thấy buồn thay cho Vương Thắng Nam.
Vương Thắng Nam thấy tôi như vậy thì nghic tôi vì việc cãi nhau với Mã Thiên Lý mà buồn rầu, vội an ủi: "Đừng buồn nữa, để ngày mai em dạy cho Mã Thiên Lý một bài học."
"Cũng không có gì đâu." Tôi hít một hơi, bắt đầu suy nghĩ sau này tôi không nên tùy tiện hỏi anh về tương lai nữa, nhỡ đâu kết quả không như mình mong đợi thì chẳng phải tự chuốc thêm phiền phức hay sao, hơn nữa việc biết trước tương lai cũng khiến con người không còn hứng thú làm gì nữa.
Tôi vốn nghĩ Mã Thiên Lý sẽ cho tôi tĩnh tâm mấy ngày, đâu biết ngay ngày hôm sau khi trời chưa sáng, anh đã làm xong bữa sáng rồi đưa đến cho tôi và Vương Thắng Nam.
Vương Thắng Nam ban đầu còn không muốn mở cửa, nhất định để Mã Thiên Lý phải đứng ngoài xin lỗi tôi. Mã Thiên Lý đúng là tốt tính, đứng ngoài tự kiểm điểm một lúc. Tôi nghe mà cảm thấy ái ngại, vội kêu Vương Thắng Nam mở cửa. Thực ra, suy nghĩ cả đêm, có rất nhiều việc tôi đều nghĩ thông rồi.
Trên đường về cùng Mã Thiên Lý, tôi nói với anh: "Thiên Lý, em không muốn đi đường vòng, dù sao thì anh cũng đã cho em đi đường tắt rồi, em thực sự muốn biết những việc xảy ra, ví dụ như chúng ta sẽ vì việc gì mà cãi vã, sẽ vì cái gì mà đòi chia tay... còn cả lúc ở nhà cũ thì sống như thế nào, em rất muốn biết. Hơn nữa..." Tôi có một suy nghĩ rất táo bạo. "Hơn nữa chúng ta có thể như trước đây, có nghĩ là lúc mới kết hôn, anh đã sống với em như thế nào thì bây giờ chúng ta cũng có thể thử sống như vậy... Anh đã nói tình cảm cần từ từ vun đắp, chúng ta vun đắp lại được không?"
Mã Thiên Lý đang định lái xe, vừa nghe thấy những lời này của tôi thì liền ngây người ra, vội quay đầu nìn tôi một cái. "Em chắc chắn muốn như vậy ư?"
Tôi nhanh chóng gật đầu.
Mã Thiên Lý vẫn còn do dự. "Cuộc sống đó quá nghèo khó, anh sợ em không quen, hơn nữa lúc đó chúng ta bất đắc dĩ mới phải sống như vậy, bây giờ cuộc sống đã tốt hơn rất nhiều, cứ cố sống lại như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì."
"Tại sao lại không quen, lúc đầu mới yêu anh, em còn nghĩ anh vẫn bán thịt lợn đấy..."
Tôi vội giãi bày. "Vả lại cũng đâu coi là "cố ý muốn sống", chẳng qua là đổi nơi ở thôi mà. Có gì khác biệt lắm đâu, em vốn đâu nghĩ phải giàu sang, phú quý gì... Cuộc sống giản dị của hai vợ chồng cũng đâu có tệ lắm."
Mã Thiên Lý thấy tôi kiên trì như vậy mới gật đầu, nói: "Vậy cũng được, chúng ta thử qua đó sống xem sao, nhưng em cần phải có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, ở đó sẽ rất vất vả đấy, khi nào em không thích nữa thì cứ bảo nhé."
Tôi không thích anh nói tôi như vậy, cứ như thể tôi chảnh lắm ấy, tôi là ai chứ, lúc học đại học đã phải tự kiếm tiền đóng học rồi kia mà, còn có cái khổ nào mà chưa từng trải. Sau khi nói xong những chuyện đó với Mã Thiên Lý thì tôi đi làm.
Lúc làm việc, mặc dù đầu óc có chút rối loạn nhưng tôi vẫn cố lấy lại bình tĩnh, nghĩ Mã Thiên Lý vẫn là Mã Thiên Lý, cuộc sống của tôi cũng sẽ không có quá nhiều thay đổi, vả lại vì biết trước tương lai nên tôi và anh sẽ tránh được những lúc cãi vã, tình cảm cũng sẽ đậm sâu.
Nhưng tới khi tan sở, hình ảnh chiếc Audi hay dừng bước cổng công ty không còn nữa, thay vào đó là chiếc xe đạp vô cùng cũ kĩ. Cái chuông của chiếc xe đó xem ra cũng đã tồn tại năm, sáu năm rồi ấy chứ. Đáng sợ hơn là thường ngày Mã Thiên Lý ăn mặc chỉnh tề, lần này để phù hợp với chiếc xe đạp, không biết anh kiếm đâu ra một cái áo sơ mi màu cháo lòng hết sức khó coi.
Tôi như chết đứng, anh giẫm lên bàn đạp của xe, động tác rất nhẹ nhàng, đến trước mặt tôi, cười nói: "Lên xe đi, để chồng đưa em về nhà."
Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, kể cả sống thử cuộc sống trước đây thì cũng đâu cần phải khoa trương đến vậy?
Có điều tôi không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm khó anh được, chỉ đành buồn buồn ngồi lên xe. Tôi không khỏi so sánh chiếc xe này với chiếc ô tô kia, đi xe đạp vừa đau mông vừa mỏi lưng, đường xóc một cái là cái yên sau cũng nảy lên. Giờ tôi mới hiểu, hai cuộc sống có sự khác biệt quá lớn.
Mã Thiên Lý vẫn thấy chưa đủ, còn tiện đường ghé vào chợ mua rau nữa, cà chua tươi ba tệ rưỡi nửa cân, cà chua hơi giập thì chỉ hai tệ, thế là anh liền chọn loại hai tệ. Còn cả những thứ khác nữa, tính toán từng xu một.
Khi đến dưới căn nhà cũ, cuối cùng tôi cũng không nhịn nổi nữa, lẩm bẩm: "Thiên Lý, kể cả anh nói năm đó rất vất vả nhưng có thật là vất vả đến mức này không? Tiền lương của em cũng đâu có ít, chỉ tính lương của mình em thôi cũng đủ để chúng ta ăn ngon rồi, chúng ta có cần phải dè xẻn như vậy không?
"Đúng rồi." Mã Thiên Lý như vừa nghĩ tới việc gì, vội nói: "Sau này lương của em mỗi tháng phải để ra hai nghìn tệ, lúc đó chúng ta còn phải trả tiền nhà cho cô hai anh..."Nói xong Mã Thiên Lý khóa xe lại, xách túi rau chuẩn bị lên lầu.
Tôi bỗng nghĩ ra một việc, vội truy hỏi: "Tại sao không cắt tiền của anh, lẽ nào một mình em phải nuôi cả gia đình à? Chẳng phải anh mở cửa hàng bán thịt sao, bán thịt không kiếm được tiền à?
Bán thịt sao không kiếm được tiền chứ, nhưng sửa chữa nhà cũng cần tiền mà..Cái gì em cũng muốn mua, tủ lạnh, máy giặt và cả ti vi, điều hòa cũng cần lắp hai cái, mỗi tháng tiền còn chưa đến tay đã phải mua cái này, cái kia, đừng nói đến tiền ăn cơm, tiền gửi xe cũng không còn thừa đồng nào... Mà năm chúng mình kết hôn đó, em còn khăng khăng đòi anh vào làm trong công ty bảo hiểm gì đó của phường, năm đó chúng ta nghèo đến mức chỉ còn thiếu mỗi việc đập nồi lấy sắt bán thôi. Em còn muốn chụp ảnh cưới hơn ba nghìn tệ...."
Tôi quả thật chịu thua, còn có cặp vợ chồng nghèo đến mức đó nữa sao? Hơn nữa, tôi lại còn là người không biết suy tính. Tôi buồn bực, tại sao cứ phải chụp ảnh cưới hơn ba nghìn tệ chứ, đã nghèo đến như vậy rồi mà còn sĩ diện được nữa.
Tôi hỏi anh: "Anh khẳng định chuyện em tiêu xài hoang phí chứ? Cuộc sống đã khó khăn như thế mà còn chụp ảnh cưới những ba nghìn tệ?" Tôi thấy mình đâu phải kiểu người không biết phải trái.
"Em đúng là đã làm như vậy." Mã Thiên Lý như chìm vào dòng hồi ức, lặp lại những lời đó với tôi: "Em nói đằng nào cũng phải chụp, thà chỉ thêm chút tiền chụp một lần cho đẹp. Hơn nữa còn nói mặt anh cần phải photoshop thì mới đẹp."
Thế thì lạ quá, tuy Mã Thiên Lý không đến nỗi quá điển trai nhưng dung mạo chắc chắn hơn hẳn người bình thường, sao lúc đó tôi có thể nói như vậy được nhỉ?
Có lẽ Mã Thiên Lý nhận ra sự nghi hoặc của tôi, vừa móc chìa khóa ra vừa giải thích: "Năm đó anh trông không như bây giờ, bán thịt vất vả lắm, hầu như phải phơi nắng cả ngày, da đen nhẻm, mặt còn mọc đầy mụn, nhưng anh không quan tâm, cạy mụn đến nỗi rỗ cả mặt.
Tôi nghe xong mà ngây cả người, con mắt nhìn tôi kia của tôi sao lại như vậy, có thật là tôi chấp nhận lấy một anh chàng mặt rỗ, trình độ học vấn mới hết cấp hai, đến một căn nhà tử tế còn không mua nổi?
Tôi chau mày hỏi anh: "Mã Thiên Lý, anh cho em ăn bùa mê thuốc lú gì thế, sao em có thể lấy một người đàn ông cái gì cũng tệ như vậy?Anh nói xem, rốt cuộc là em có mục đích gì chứ?"
Mã Thiên Lý nghe thế thì không hề giận mà tỏ vẻ đắc ý nhìn tôi, nói: "Vì em yêu anh,Tâm Ái, vì chúng ta yêu nhau sâu sắc nên lúc đó chúng ta không bao giờ thấy khổ, thấy chán nản, ngày nào đối với chúng ta cũng đều thuận hòa, vui vẻ."
Sau khi cùng Mã Thiên Lý bước vào căn hộ cũ, lại nhìn thấy những đồ đạc kia, tâm trạng tôi liền thay đổi hoàn toàn.
Hôm trước lúc mới tới đây, tôi còn chưa thấy có gì ấn tượng, nhưng bây giờ trong tôi bỗng dấy lên thứ tình cảm gì đó hết sức hỗn độn, rõ ràng là một nơi lạ lẫm nhưng theo Mã Thiên Lý nói thì nơi đây lại có mối quan hệ vô cùng mật thiết với tôi.
Tôi ngắm nghía kĩ lại một lần nữa, không kìm được hỏi Mã Thiên Lý: "Cách bài trí này của anh có giống với nhà mình khi đó không?"
Mã Thiên Lý gật đầu.
Tôi lại ngắm nghía thêm lúc nữa, xem ra trí nhớ của Mã Thiên Lý rất tốt, từng ngóc ngách anh đều nhớ cả.
Tôi hỏi anh: "Anh nhớ rõ thế sao?"
"Chúng ta sống ở đây sáu năm liền." Mã Thiên Lý bình thản đáp lời.
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
Mã Thiên Lý giải thích: "Lúc đầu chỉ muốn chỗ để ở tạm, chúng ta đã nói khi nào có điều kiện tốt hơn sẽ đổi căn nhà lớn hơn, nhưng người tính không bằng trời tính, vốn định sau vài năm mới có con, nhưng đến năm thứ hai sau kết hôn, em phát hiện mình mang thai, chúng ta không nỡ phá, lúc đó cuộc sống rất khó khăn, vừa mới gom hết tiền để trả xong nợ thì em lại có bầu... Em tiếc món tiền thưởng cuối năm nên kiên trì đi làm, em bị ốm nghén nặng, ăn gì cũng nôn, nôn xong lại phải ăn,anh không dám cùng xe đạp để đưa đón em nữa, em lại không dám đi tãi, cuối cùng đành chen chúc đi xe buýt.... Thời gian đó, anh cũng rất muốn kiếm tiền, cùng vài người bạn chung vốn làm ăn nhưng tiền đã ít, lại phải lấy tiền vốn ra, một người còn đỡ, mấy người lại thường nảy sinh mâu thuẫn, cuối cùng việc kinh doanh bất thành, cũng không còn tình bạn nữa."
Trước đây, khi nhìn thấy chiếc giường nhỏ kia, tôi không hề có cảm xúc gì, bây giờ bỗng thấy trong lòng trống trải như mất mát một cái gì đó. Tôi không biết có phải Mã Thiên Lý đang cố ý lảng tránh nói chuyện về con cái không. Thực ra tôi rất muốn biết nhưng lại sợ biết được sự thật sẽ buồn. Không hiểu cuộc sống lần này sẽ ra sao, tôi và Mã Thiên Lý rất có thể sẽ không sinh được đứa con như thế.Bánh xe cuộc đời đã khác rồi, có cái được ắt cũng có cái mất.
Tôi không muốn đẻ tinh thần của mình xuống dốc, vội hỏi anh: "Đừng nói đến những chuyện khổ sở nữa, lúc chúng ta ở với nhau không có gì vui sao?"
"Có chứ."Mã Thiên Lý đang rửa tay để nấu cơm, anh ở trong phòng bếp vừa hồi tưởng vừa nói: "Đến lúc cảm thấy ngon miệng rồi thì em rất thích ăn món dưa chua của vùng Đông Bắc, anh đã tìm món đó khắp nơi cho em. Lúc mua được về thì em đã ngủ, say sưa như ,ột đưa trẻ vậy. Khi đó, em có tình cảm bao la của người mẹ, nhìn thấy mèo hoang bên đường cũng muốn đem về nuôi, nhưng anh sợ trên người mèo có vi khuẩn có hại cho con và em, cuối cùng em giấu anh lén đi cho mèo ăn."
Tôi bỗng thấy hiếu kỳ gặng hỏi: "Con mèo đó trông như thế nào, bây giờ còn có thể thấy nó không?"
"Anh không biết.Anh có xây dựng một trung tâm bảo vệ mèo hoang ở thành Bắc, lúc nào rảnh anh sẽ đưa em đi xem, có thể con mèo năm đó cũng ở đấy."
Tôi kinh ngạc nhìn Mã Thiên Lý, đúng là anh đã làm nhiều việc thiện. Anh cũng điềm tĩnh nhìn lại tôi.
Vẻ trưởng thành của anh lại hiển thị trên khuôn mặt của một thanh niên trẻ, quả là nhìn thế nào cũng thấy mê người. Nhưng tôi không khỏi hiếu kỳ: "Tình cảm của chúng ta tốt đến như vậy, thế có lúc nào cãi nhau không?"
"Có chứ, có một thời gian ngày nào chúng ta cũng cãi nhau." Anh ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Lúc mang bầu bị rối loạn nội tiết, em rất hay cáu kỉnh, anh luộc trứng cho em ăn bổ sung dinh dưỡng, kết quả nhìn thấy anh chưa rửa trứng đã cho vào nồi luộc, em liền bực mình, dạy dỗ anh một trận, sau đó dù thế nào em cũng không chịu ăn trứng, còn bắt anh tự ăn hết số trứng gà đó, nói đó là hình phạt dành cho anh, kết quả khi anh ăn hết trứng, em lại nói là anh bày mưu tính kế để ăn hết phần của em."
Tôi chau mày, quả không dám nghĩ đó là những việc tôi đã làm.
""Anh còn thích làm như thế này..." Mã Thiên Lý làm động tác vén áo lên. Lần nào ra ngoài đi dạo cùng em, anh cũng quen để tay lên bụng, có lần vén áo lên cao lộ cả rốn, em có vẻ rất khó chịu, liên miệng bảo anh làm như vậy vừa mất lịch sự vừa dễ bị nhiễm lạnh."
"Sau đó thì sao?" Tôi thật không ngờ anh lại có thể làm như vậy, tuy Mã Thiên Lý lúc này không có vẻ trắng trẻo, nho nhã cho lắm, nhưng những cử chỉ bình thường thì hoàn toàn lịch sự.
"Sau đó anh đã thay đổi." Anh cười, biểu cảm đó vừa hienf hòa vừa vui vẻ.
Nhưng tôi không khỏi cảm thấy mơ hồ. Tôi biết Mã Thiên Lý yêu tôi, nhưng sao cứ có cảm giác như tình cảm mà tôi đang nắm giữ đây là do ăn đánh cắp mà có. Có điều, tôi không để mình suy nghĩ tiếp nữa, cho dù anh thích ai thì chung quy đều là tôi cả, tôi cứ coi như mình bị mất trí nhớ vậy.
Đồ ăn Mã Thiên Lý làm vẫn như vậy nhưng do cà chua bị nẫu nên ăn không có cảm giác ngon như trước.