Một lần nữa mở mắt ra, quả nhiên là mình vẫn còn đang nằm trong rương, đại cẩu cẩu A Kim ngồi dậy muốn ra khỏi tầng hầm.
“Mẹ, A Kim đâu rồi?” Là âm thanh của Tư Nam.
“Mẹ không thấy, chắc là nó chạy ra ngoài chơi rồi, không cần phải lo lắng.”
Mình trở về thật là nhanh a! Uông Phong Lân nghĩ. Nghe thấy tiếng bước chân của Tư Nam đã rời khỏi hành lang, hắn mới lặng lẽ lắc mình từ tầng hầm chui ra, sau đó từ một hướng khác chạy đi.
“Gâu!” [Tôi ở đây!] Nhìn thấy Tư Nam đang đứng ở ngoài sân, đại cẩu cẩu A Kim khò khè khò khè nhào tới, đem cậu đẩy ngả, hai chân trước vừa vặn đặt ở ngực Tư Nam, sau đó ở trên mặt cậu liếʍ liếʍ vài cái.
Đột nhiên bị đẩy ngã, Tư Nam còn chưa kịp phản ứng thì khuôn mặt đã bị liếʍ đầy nước bọt: “Ha ha, A Kim, sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy a? Mày vừa đi đâu vậy? Tao rất lo lắng cho mày đó!”
“Gâu gâu!” [Ban nãy chúng ta vừa mới gặp mặt đấy thôi!] thật là càng nhìn càng đáng yêu. Hồi nãy ở văn phòng, tôi thật muốn nhào lên hảo hảo ôm cậu nga, cho nên mới khẩn cấp trở về đây để gặp cậu.
“A Kim, đừng nháo nữa, mày làm quần áo Tư Nam dơ hết rồi kìa!” Mẹ Đường buồn cười nhìn cái hình ảnh một người một cẩu kia.
“Gâu!” [Được rồi!] Tựa đầu vào hai má mềm mại của Tư Nam cọ qua cọ lại, sau đó Uông Phong Lân mới chịu đứng dậy, phe phẩy cái đuôi đi lên lầu, đợi một hồi cũng không thấy Tư Nam đi lên cùng mình, vì vậy hắn quay đầu “Gâu ẳng!”[Mau lên lầu tắm rửa đi!]
“A Kim, mày muốn lên lầu làm gì?” Tư Nam khó hiểu đứng tại chỗ hỏi, cũng không đi lên lầu cùng A Kim.
“Gâu!” [Tắm rửa a!]
“Vẫn còn sớm mà, chúng ta đi dạo trong sân chút đi!”
“Gâu.” [Được rồi!] Không sao, để buổi tối cùng nhau tắm cũng được.
Tư Nam ngồi trên bãi cỏ ở trong sân, đại cẩu cẩu A Kim vứt bỏ đi hình tượng mà dựa vào người cậu.
“Mặt trời lại sắp xuống núi nữa rồi.” Tư Nam thản nhiên nói.
“Gâu!” [Không phải mỗi ngày đều như vậy sao?]
“Có một quyển sách tên là [Tiểu vương tử], nó kể về nỗi bi thương của một người thích ngắm nhìn hoàng hôn.” Tư Nam nheo mắt lại nhìn về một phía xa xăm “Tiểu vương tử Trụ Tinh Cầu còn rất nhỏ, nếu mỗi ngày y muốn nhìn ngắm bầu trời vào những buổi chiều tà như thế này, thì chỉ cần xoay ghế dựa của mình hướng về phía trước là được. Nhưng có một ngày, y nhìn thấy trên bầu trời loang lỗ tới 43 màu sắc.”
“Gâu gâu?”[43 màu? Đó chính là bi thương sao?] Ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp kia, Uông Phong Lân có chút hoảng hốt, tại sao trong đôi mắt trong trẻo ướŧ áŧ này, hắn lại nhìn thấy được bi thương? Dưới ánh hoàng hôn, Tư Nam trông như hóa thân của một tiểu vương tử vậy.
Ánh mắt ngập nước của Tư Nam nhìn về một nơi nào đó ở chân trời: “Tao có lẽ là không nên bi thương, đúng không? Cuộc sống của tao rất tốt, làm việc gì cũng thuận lợi. Tao muốn đến Uông thị làm việc, không nghĩ tới sẽ được tổng giám đốc trực tiếp phỏng vấn mình, còn có thể làm trợ lí của anh ấy. Nhưng mà, tao không biết vì cái gì mà mình lại cảm thấy bi thương. Nhìn thấy anh ấy, vừa anh tuấn lại vừa khí chất, hơn nữa còn gần trong gang tấc, thậm chí lại có loại cảm giác quen thuộc rất kì lạ. Tao không nên bi thương!”
“Gâu gâu!” [Đúng vậy, rất quen thuộc!] Lúc ở văn phòng, tôi suýt chút nữa đã nhào tới đè cậu xuống rồi đó.
“Nhưng mà, khi tao ra khỏi Uông thị, lại nhìn thấy ánh tà dương, tao liền cảm giác có chút bi thương.” Tư Nam thở dài một tiếng “Cho dù tao được làm trợ lí, mỗi ngày đều được ở bên cạnh anh ấy, lúc nào cũng có thể nhìn thấy ảnh, vì ảnh mà làm việc. Nhưng mà anh ấy giống như giấc mộng của tao vậy, càng tới gần lại càng không chân thật.”
“Gâu gâu ẳng!” [Yên tâm đi, mộng đẹp của cậu rồi sẽ thành sự thật thôi!]
Sờ sờ A Kim đầu, Tư Nam cười cười: “Mày đây là đang an ủi tao sao? Kỳ thật, ngay từ đầu, tao chỉ đơn thuần là thích anh ấy, không xuất phát từ mục đích gì cả. Chẳng phải thích một người chính là như vậy sao? Không cần phải có một lí do nào hết.”
“Gâu gâu!” [Vậy thì cậu cứ tiếp tục thích tôi đi a!]
“Tao có phải là tham lam quá không? Có thể gặp anh ấy thường xuyên vẫn chưa hài lòng, cư nhiên còn muốn nhiều hơn nữa.” Tư Nam lại lần nữa thở dài “A Kim, mày biết không? Tao đột nhiên có chút lo sợ khi mỗi ngày đều phải gặp mặt anh ấy.”
“Gâu gâu ẳng!” [Vì sao lại sợ gặp mặt tôi?]
“Tao sợ càng ngày mình càng mê muội ảnh.” Tư Nam giương khóe miệng cười nhẹ, nhưng nụ cười kia lại mang theo vài nét ưu thương.
Uông Phong Lân đột nhiên cảm giác được, người trước mắt là thật tâm yêu mình, hơn nữa còn yêu rất sâu đậm. Khi đứng ở văn phòng, Tư Nam thể hiện một vẻ mặt hoàn toàn khác, nhất định là cậu ấy đã rất vất vả để che giấu nội tâm của mình. Đâu có ai như cậu ấy, yêu thầm một người suốt mười mấy năm? Và liệu có ai biết rõ yêu một người sẽ không có kết quả mà vẫn cố gắng đâm đầu vào? Trừ bỏ đứa ngốc trước mắt này, thì sẽ chẳng có ai như vậy, đúng không? Hắn tựa đầu vào ngực Tư Nam, tin tưởng tôi, tôi sẽ không để cho em chờ đợi không công đâu, Uông Phong Lân ở trong lòng hứa hẹn.
Xoa xoa bộ lông vàng của A Kim, Tư Nam cười cười: “Những lời này, mày không được nói cho người khác biết nga!”
“Gâu!” [Biết rồi!] Người cần biết cũng đã biết, vậy thì cần gì nói với người khác?
Bữa tối, trên bàn ăn.
A Kim khò khè khò khè ăn những món ngon trước mắt, trong lòng nghĩ, chờ đến lúc mình trở lại thành người, nhất định sẽ thường xuyên đến đây ăn cơm, mẹ Đường làm đồ ăn còn ngon hơn cả Lí thẩm.
“Con nói hôm nay con đã gặp được Uông tổng?” Đường Chính Sâm khó có thể tin nổi nhìn con trai nhỏ của mình.
“Đúng vậy.” Tư Nam gật gật đầu, nhìn sang A Kim đang ngồi bên cạnh “A Kim, mày ăn chậm một chút, coi chừng sặc!”
“Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Uông tổng trực tiếp đi phỏng vấn người khác đó!” Đường Tư Viễn híp mắt, đánh giá đệ đệ của mình “Hôm nay bộ nhân sự hỏi anh, có phải em và Uông tổng có quan hệ không bình thường hay không?”
“Em cũng cảm thấy kì lạ!” Tư Nam nhìn nhìn ba ba rồi lại nhìn qua ca ca,“Em còn nghĩ là do ca đã nói cái gì đó với anh ấy! Nên mới cho em làm trợ lý của ảnh, giúp Tu chia sẻ công việc, hơn nữa……” Thấy trên mặt A Kim dính hạt cơm, Tư Nam kiên nhẫn giúp hắn lấy xuống.
“Hơn nữa cái gì?” Đường Tư Viễn truy vấn.
“Anh ấy còn nói, em có thể mang A Kim đi làm, bởi vì anh ấy sợ trong lúc mình hôn mê, trong công ty sẽ xuất hiện kẻ xấu, cho nên muốn em mang A Kin theo để bảo vệ an toàn cho ảnh.”
“Nó á?” Đường Tư Viễn chỉ vào cẩu cẩu chỉ biết vùi đầu vào chén cơm, làm cho xung quanh đều trở nên hỗn độn “Kêu nó đi bảo vệ an toàn? Em xác định là Uông tổng không bị hư não sau vụ tại nạn kia đó chứ?”
“Gâu! [Cậu mới là đồ hư não đó!] Hắn vừa ăn, vừa không quên cãi lại.
“Ha ha, em cũng nghĩ như vậy đó.” Tư Nam cười cười, cậu bỗng nhớ tới Uông Phong Lân hồi sáng, mỗi lần nói đến A Kim, anh ấy đều nở nụ cười, hảo thân thiết nha “Nhưng mà, anh ấy khẳng định là mình nói thật. Nếu A Kim nguyện ý, em có thể mang A Kim đi làm!”
“Ba nghĩ, Uông tổng chắc chắn là có dụng ý.” Đường Chính Sâm tỏ ra không có gì đáng kinh ngạc. “Từ ngày Uông tổng về nhận chức cho tới nay, không ít lần bày ra một số chuyện, nhưng mà tất cả những lần đó, cậu ta đều thắng. Cho nên ba nghĩ, Uông tổng muốn con làm như vậy chắc chắn là có thâm ý khác.”
“Gâu gâu!” [Trong nhà này chỉ có mình ông là thông minh!] A Kim khò khè ăn xong đồ ăn trong chén, ánh mắt nhìn về phía chai nước cà rốt mà Tư Nam đang cầm “Ẳng!” [Tôi muốn uống]
“Ân?” Tư Nam thấy A Kim nhìn chằm chằm vào nước cà rốt, lập tức đổ một ít vào chén của nó “A Kim, mày có nguyện ý theo tao đi làm không?”
“Ẳng!” [Nguyện ý] Thuận tiện gật đầu một cái, đây là chủ ý của tôi, thì làm sao tôi không đồng ý được? Ân, nước cà rốt uống rất ngon!
Đường Tư Viễn híp mắt nhìn A Kim, đem những chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay sắp xếp lại một chút:“Tư Nam, một lát ăn cơm xong, anh muốn dẫn A Kim ra ngoài tản bộ!”
“Được.” Tư Nam gật gật đầu.
“Gâu!” [Không cần!] Ai mà biết được tên này có ý gì với mình chứ, với lại, tôi không thích cậu. Hơn nữa, lỡ như tản bộ mà xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?!
Đường Tư Viễn nghe ra cẩu cẩu có ý kiến phản đối, cũng không có đáp lại, chỉ cười cười: “Tư Nam, em thực sự mang A Kim đi làm sao?”
Tư Nam gật gật đầu: “Anh ấy đã nói như vậy rồi, thì mang nó theo thôi!” Liếc nhìn cẩu cẩu bên cạnh ăn no rững mỡ, nó thì có thể làm được việc gì nhỉ?
“Anh nghĩ là Uông tổng sẽ đối xử với A Kim rất tốt.” Đường Tư Viễn nhìn Tư Nam nói, nhưng mà ánh mắt vẫn luôn hướng về cẩu cẩu đang ngồi ăn kia.
“Ẳng!” [Hừ!] Mặc kệ, ân, thật là no. Hắn tựa đầu vào ngực Tư Nam. Các người lo ăn của các người đi, tôi đi ngủ trước.
“A Kim!” Tư Nam nhìn đống lông vàng đang cọ cọ ngực mình “Ăn xong rồi ngủ, mày sẽ biến thành heo đó!”
“Ẳng!” [Đừng quấy rầy tôi!] Nếu có thể ăn no rồi ngủ, vậy heo thì heo đi!
Đường Chính Sâm cũng buông đũa xuống: “Tư Viễn, tại sao mấy ngày nay con thích cùng A Kim đấu khẩu vậy?!”
“Phải không?” Đường Tư Viễn nhún nhún vai “Ba, ba phải biết rằng, A Kim nhà chúng ta rất không đơn giản!”
“Đúng vậy! Cư nhiên được Uông tổng đề danh đi làm việc, cũng không biết cậu ta có phát lương cho A Kim không nhỉ!” Đường Chính Sâm cười cười nhìn cẩu cẩu đang dựa đầu vào ngực Tư Nam mà ngủ “Nuôi nó nhiều năm như vậy, nếu bây giờ nó còn có thể kiếm tiền, thì nó đúng là bảo vật siêu đáng giá!”
“Ba ba!” Tư Nam tặng cho lão ba một cái coi thường “Ba ba, ngài thiếu tiền sao? Còn muốn cẩu cẩu đi kiếm tiền.”
“Ba chỉ cảm thấy dạo này A Kim nhà chúng ta quả thực rất thông minh!” Đường Chính Sâm nhìn về phía Đường Tư Viễn “Tư Viễn, con ở công ty đã từng đề cập đến A Kim sao?”
Đường Tư Viễn lắc đầu.
“Tư Nam, con không thấy lạ sao? Uông tổng làm sao có thể biết được nhà chúng ta có A Kim?” Đường Chính Sâm nhìn đứa con trai nhỏ của mình.
Tư Nam gật đầu: “Phải, rất là lạ a! Bất quá, con nghĩ nếu anh ấy thực sự muốn quan tâm, thì trong gia đình mình có ai hay xảy ra chuyện gì thì ảnh cũng đều biết hết, đúng không?”
Tôi còn biết mẹ Đường nấu ăn rất ngon, nhà các người còn có một cái rương lớn dưới tầng hầm,…v…v…. Có cần ngày mai tôi nói hết cho các người nghe không? Chắc lúc đó các người sẽ hoảng sợ lắm nhỉ?! Ở trên đùi Tư Nam, tìm một vị trí thoải mái mà nằm, đại cẩu cẩu xấu xa nghĩ.
Sau khi ăn xong.
Đại cẩu cẩu A Kim cắn cắn ống quần Tư Nam, tính kéo cậu ra ngoài tản bộ. Thừa dịp trăng sáng, đi dạo cùng với tiểu khả ái. Đây không phải là một cuộc hẹn lãng mạn sao?
“Đi thôi, A Kim, đừng quấn quít lấy Tư Nam nữa, tao mang mày ra ngoài tản bộ.” Đường Tư Viễn bước đến gần cẩu cẩu.
“Gâu gâu!” [Tôi không muốn!] Hắn nhìn Đường Tư Viễn sủa hai tiếng, sau đó giả bộ đáng yêu “Ô, ẳng, ẳng ~”[ Tiểu Nam~, chúng ta ra ngoài tản bộ đi.]
Đường Tư Viễn ngồi xổm xuống, ở bên tai A Kim nhỏ giọng nói: “Tôi biết cậu không phải là A Kim! Đi theo tôi ra ngoài!”
Uông Phong Lân nheo mắt lại nhìn Đường Tư Viễn, mặc dù không biết y định làm gì mình, nhưng hắn vẫn quyết định đi theo Đường Tư Viễn, xem như là đi thám thính tình hình.
Nhìn A Kim ngoan ngãn đi theo Đường Tư Viễn ra ngoài, Tư Nam xoay người lên lầu. Không hiểu sao trong ngực lại có chút không thoải mái, chắc là do ăn cơm chưa no đi?! Tư Nam trở về phòng mình, yên lặng ngồi bên cạnh bàn, không có A Kim, căn phòng này tựa hồ như thiếu đi một cái gì đó. A Kim, mau trở về một chút a.
“Tôi biết, cậu không phải là A Kim.” Đường Tư Viễn đi đến bên cạnh A Kim “Nhưng tôi không biết cậu là ai.”
“Gâu gâu!” [Cậu đoán được mới là lạ!]
“Cậu có biết, Tư Nam rất ỷ lại vào A Kim không? Trước khi Tư Nam đi du học cũng vậy, khi trở về cũng vẫn như vậy.” Đường Tư Viễn không nhìn A Kim, tiếp tục nói “Tôi nghĩ cậu sống nhờ trong thân thể A Kim chắc sẽ không lâu đâu nhỉ, cho nên, cậu hãy cùng Tư Nam bảo trì khoảng cách đi, tôi không muốn nhìn thấy đệ đệ mình thống khổ khi mất đi A Kim.”
Tôi sẽ để cho em ấy ỷ lại vào mình. Uông Phong Lân trong lòng nói, nhưng không có nói ra ngoài miệng.
“Tôi không biết cậu và Uông Phong Lân có quan hệ gì” Đường Tư Viễn tựa hồ cũng không muốn cho A Kim đáp lại, vẫn tiếp tục nói “Nhưng tôi nghĩ quan hệ giữa hai người thật không đơn giản!”
“Gâu!”[Tính ra cậu cũng thông minh đó!]
“Ha ha, tôi với cậu nói chuyện thực sự hữu dụng sao?” Đường Tư Viễn nhìn cẩu cẩu bên cạnh đang làm ra vẻ mặt xem thường “Quên đi! Chỉ cần Tư Nam không bị tổn thương là được rồi.”
“Gâu!” [Tôi sẽ bảo vệ em ấy!] Lười nói với cậu! Uông Phong Lân quay đầu đi vào trong nhà.
Cửa phòng được mở ra, một thân thể khổng lồ nhào lên ghế dựa, ngồi lên đùi Tư Nam, sau đó ở trên mặt cậu liếʍ loạn.
“A Kim……” Khuôn mặt bị liếʍ đầy nước bọt, Tư Nam vô tội nhìn cẩu cẩu đang vô cùng nhiệt tình “Hiện tại cảm thấy như thế nào rồi?”
“Gâu ẳng!” [Rất thoải mái!] Hắn không nghĩ sẽ rời khỏi đùi Tư Nam, trong lúc vô ý quay đầu lại, nhìn thoáng qua máy tính, thấy trên MSN xuất hiện một cái tên. Nhìn cái tên kia, Uông Phong Lân lại quay đầu nhìn người đang ôm mình. Không có khả năng! Em ấy là một tiểu bảo bối nhi vô hại mà, sao lại có thể nhận thức cái loại người này?
Tư Nam mạc danh kỳ diệu nhìn A Kim, cậu có chút không rõ. Không biết vì sao từ khi A Kim bước vào phòng, mình lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tuy rằng cẩu cẩu có hành vi rất cổ quái, nhưng mà chỉ cần nghe hơi thở của A Kim, mình liền cảm thấy an tâm, Tư Nam vuốt lông cẩu cẩu: “A Kim, mày phải hảo hảo sống tốt nga, tao muốn mày sống thật lâu, có được không?”
“Gâu!” [Không có khả năng!] Bất quá, yên tâm đi! Không có A Kim, em vẫn còn có tôi!
“Được rồi! Tao cùng bằng hữu nói tái kiến, sau đó chúng ta cùng đi tắm!” Tư Nam ở trên MSN gõ vài chữ, rồi ôm lấy A Kim đi tới phòng tắm.
Tuy rằng rất muốn nhìn thân thể xinh đẹp kia, nhưng mà lại nghĩ đến mình sẽ tiếp tục bị chảy máu mũi, vì vậy cẩu cẩu đại nhân cũng vì sức khỏe của mình mà hành động. Hắn đi theo Tư Nam vào phòng tắm, đến chỗ vòi nước, rửa sạch bốn chân, sau đó ở trên khăn tắm giậm giậm vài cái, xoay người đi ra ngoài.
Tư Nam lăng lăng nhìn hành vi của cẩu cẩu, cằm cơ hồ đã muốn rớt xuống đất. Chẳng lẽ thật sự là giống như mẹ nói, A Kim đã muốn thành tinh rồi? Ha ha, này ý nghĩ này cũng có chút thái quá đi?
Chán muốn chết! Uông Phong Lân mất hết hình tượng mà dạng chân nằm ở trên giường, tiếng nước trong phòng tắm truyền ra giống như đang câu dẫn hắn vậy!! Mình nhất định phải đem em ấy ăn sạch sẽ! Uông Phong Lân nghĩ.
Hôm nay mình đã dùng hết tám giờ, ngày mai nếu em ấy mang A Kim đi đến công ty, mà không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, thì mình cũng không cần phải biến lại thành người. Không biết khi nào thì mình mới đẩy ngã được em ấy đây?
Nhưng mà nghĩ lại, mình vì muốn sử dụng thân phận cẩu cẩu để tiến vào công ty, cho nên sắp xếp cho Tư Nam làm việc bên cạnh Tu, như vậy có được không nhỉ? Liệu em ấy có gặp nguy hiểm không đây? Còn có cái người trên MSN kia…… Nguyên lai làm cẩu cẩu vẫn có phiền muộn a!