Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gia Hữu Ác Khuyển (Nhà Có Chó Dữ)

Chương 1-2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bây giờ đã là nửa đêm.

Uông Phong Lân tắm rửa xong bước vào phòng ngủ, thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một mỹ nữ áo trắng.

“Oa nga!” Uông Phong Lân lộ ra nụ cười xấu xa,“Nữ nhân muốn lên giường với Uông Phong Lân tôi thì có rất nhiều, nhưng phương thức xuất hiện của cô quả thực là rất đặc biệt nha!” Nói xong nhanh chóng nâng cằm của mỹ nữ lên.

“Tên nhân loại kia, đừng có mà xằng bậy!” Mini hơi run người một chút, hai cánh liền hiện ra, bay đến bên cửa sổ.

“Oa! Chuyện tốt hàng năm đều có, nhưng năm nay đặc biềt nhiều a!” Uông Phong Lân sửng sốt một chút, nhìn mỹ nữ trước mắt,“Cô là Thiên Sứ?”

“Ân!” Mini gật gật đầu,“Cho nên, anh đừng có mà xằng bậy nga!”

“Được rồi!” Uông Phong Lân nhàn nhã nghiêng người nằm lên giường, một tay chống đầu “Có gì chuyện gì sao?”

“Phải!” Ánh mắt này quả thực rất giống ác ma a! Mini trong lòng oán niệm,“Tôi là tiểu thiên sứ Mini, là người của ‘Trung tâm xử lí công việc khẩn cấp của thiên đường’. Bởi vì trong khoảng thời gian qua, anh đã làm nhiều chuyện xấu, cho nên cấp trên phái tôi xuống để trừng phạt anh.”

“Tôi làm chuyện gì mà xấu?” Uông Phong Lân lơ đễnh, tiếp tục cười cười nhìn Mini.

“Nói đâu xa, mấy tháng trước anh đã mua lại tập đoàn Tông Tư, trực tiếp làm cho mấy ngàn người thất nghiệp, gián tiếp làm tan nát gần hàng trăm gia đình, còn làm cho hai người vì chuyện này mà tự sát!” Mini bắt đầu kể tội hắn.

“Cái này mà cũng tính là lỗi của tôi sao?!” Uông Phong Lân bĩu môi, bất quá hắn cũng có chút áy náy khi cho tất cả nhân viên của công ty kia nghỉ việc.

“Nhưng vì niệm tình anh ở kiếp trước đã tích nhiều phúc đức” Mini tiếp tục nói “Tính ra báo ứng của anh cũng không ác liệt lắm, hơn nữa chúng tôi còn cho anh cơ hội để lựa chọn phương thức trừng phạt.”

“Nga? Nói nghe thử xem!” Uông Phong Lân có chút hứng thú nhìn Mini.

“Anh có hai con đường để lựa chọn, thứ nhất chính là anh sẽ trở thành một người ‘bất lực’!”

“Cái gì, cmn, cái này mà cũng được gọi là sự lựa chọn hay sao?” Uông Phong Lân bật thẳng dậy đứng trên giường, khuôn mặt tức giận nhìn Mini.

“Còn, còn có con đường thứ hai mà!” Uông Phong Lân kích động làm cho Mini có chút hoảng sợ mà rơi vài cọng lông chim “Điều thứ hai chính là anh phải làm cẩu cẩu trong vòng hai tháng!”

“Gì?” Làm cẩu cẩu? Hắn không có nghe nhầm chứ?

“Đúng vậy! Chúng tôi sẽ sắp xếp cho anh gặp phải một vụ tai nạn xảy ra ngoài ý muốn, sau đó sẽ hôn mê hai tháng, đem linh hồn của anh nhập vào thân xác của một cẩu cẩu.”

“Cái gì! Cô bé, cô đang đùa với tôi sao?” Uông Phong Lân nheo mắt, đi về phía Mini.

“Đừng tới đây!” Mini vội vàng giơ lên bản mệnh lệnh của thiên đường “Những đều tôi nói là sự thật a, nhưng mà để tránh cho công ty của anh xảy ra chuyện, cho nên mỗi tuần anh có thể trở về thân xác của mình một lần. Trong hai tháng, anh có tám ngày để trở lại làm chính mình!”

“Vì cái gì mà chỉ có tám ngày? Nội trong hai tháng thôi cũng có hơn sáu mươi ngày, chỉ trừ cái chỗ một tuần thì coi như tạm được, còn cái câu sau thì phải đổi bốn thành năm, phải là chín ngày!”

“Hảo! Hảo! Chín ngày!” Mini cảm giác được cánh của mình sắp rớt ra ngoài cửa sổ luôn rồi.

“Tôi còn có một yêu cầu.” Uông Phong Lân tiếp tục tới gần.

“Là yêu cầu gì?”

“Tôi muốn con cẩu mà mình biến thành, phải có bộ dáng cao ngạo, hơn nữa con đó phải là đực!” Lỡ như hắn bị biến thành cẩu cái, ngay cả sức lực chống cự cũng không có, sau đó sẽ bị mấy con cẩu đực khác thượng, nghĩ đến đây, thành phần tinh anh như hắn cũng đã muốn móc hai con mắt của mình ra luôn rồi.

“Được được, tôi đáp ứng anh!”

“Bây giờ đang là giữa tháng hai, nếu công ty tôi xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm đây?”

“Sẽ không!”

“Tôi làm sao biết giữa chừng các người có đổi ý hay không, sau đó sẽ quay qua phá nát công ty của tôi?” Uông Phong Lân đột nhiên nhanh tay nhổ một cái lông chim trên cánh của Mini xuống “Tôi nghe nói, nếu dùng lông chim thiên sứ để ước nguyện thì sẽ thành sự thật a, bây giờ tôi nhổ một cái lông chim của cô. Cho dù sau này bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần tôi cầm lông chim này gọi cô, thì cô phải xuất hiện ngay cho tôi!”

“Anh sao lại biết lông chim có tác dụng này a?” Mini oán niệm nhìn lông chim trên tay Uông Phong Lân, đau quá nga!

“Đáp ứng sao?”

“Hảo, tôi đáp ứng!” Nói xong, Mini lập tức lắc mình, liền biến mất trước mặt Uông Phong Lân.

Mặc dù vẫn còn buồn ngủ nhưng Uông Phong lân vẫn cố mở mắt ra, hắn quan sát xung quanh, thấy mình vẫn còn nằm ở trên giường, không có bị biến thành một đại cẩu, chuyện xảy ra ngày hôm qua chắc chỉ là giấc mộng thôi nhỉ?!

“Thật sự là một giấc mơ kì quái!” Uông Phong Lân lầm bầm lầu bầu, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt; xuống lầu ăn bữa sáng; thuận tiện xem báo một chút, hiểu biết một ít tin tức trong ngày; sau đó chuẩn bị kĩ càng, đi làm.

Tuy rằng sinh hoạt cá nhân của Uông Phong Lân rất thối nát, nhưng thái độ khi làm việc của hắn thì cực kì nghiêm túc. Đúng mười giờ mỗi ngày hắn sẽ xuất hiện trong công ty, bước vào cửa chính, hắn không keo kiệt mà dâng tặng cho mọi người một nụ cười sáng lạn mê hoặc, từ hai cô nàng tiếp tân cho đến tổng bí thư, làm cho tất cả người trong công ti đều bị hắn hút hồn. Đương nhiên, chuyện này cũng không phải là tuyệt đối, bởi vì đối với một người, nụ cười của hắn căn bản là vô dụng, đó chính là trợ lý của hắn Tu Đức Uy tiên sinh.

Tu từ nhỏ đã cùng hắn học chung với nhau. Cái này có thể gọi là đồng nghiệp nhưng không đồng mệnh đi? Gia cảnh của Tu không khá giả gì mấy, y có được địa vị như ngày hôm nay đều là dựa vào chính sức lực của mình. Còn hắn thì khác hẳn, từ lúc sinh ra cuộc đời của hắn giống như một cái chìa khóa vàng vậy, có một người cha vừa giàu vừa có quyền, cho nên, dù Uông Phong Lân có là một tên hỗn đản đi chăng nữa thì sau này hắn chắc chắn cũng sẽ trở thành tổng tài của Uông thị. Vì vậy, từ nhỏ hắn đã phải chịu giáo huấn hà khắc dành cho người nối nghiệp. Hắn biết rõ lão cha Uông Thiên Đức của mình có tâm địa rất gian xảo, có một lần hắn làm việc không vừa lòng lão cha, liền bị ông ta bắt về giáo huấn, mặc dù lúc đó Uông Phong Lân rất không tình nguyện, nhưng bởi vì hạnh phúc của mẹ mình, có thể nói mấy năm nay hắn cái gì cũng làm, suốt ngày chỉ cố gắng vùi đầu vào công việc. Cuối cùng hắn cũng đã thành công tiếp nhận Uông thị, để cho hai lão nhân trong nhà đi hưởng thụ tuổi già.

Hình như cũng lâu rồi mình vẫn chưa về thăm mẹ a! Uông Phong Lân vừa nghĩ đến đây không khỏi trầm mặc, suy nghĩ có chút thất thần, bỗng nhiên bên tai chỉ nghe được tiếng “Bính, cạch, bính……”, sau đó đều chìm vào trong bóng tối.

“A Kim, A Kim, mau tỉnh lại đi! Mày như thế nào rồi? Đừng làm tao sợ a!”

Một đạo âm thanh lo lắng đang quanh quẩn bên tai, còn có một đôi tay nhỏ bé đang ôn nhu lay động bả vai mình. Ai lại đáng ghét như vậy chứ, không muốn cho lão tử ngủ hay sao? Uông Phong Lân không kiên nhẫn nghĩ, chậm rãi mở to hai mắt, nhưng hắn chỉ nhìn thấy một mảng sương mù mênh mông.

“A Kim, mày rốt cục cũng tỉnh rồi! Tao còn nghĩ mày sẽ không chịu tỉnh lại nữa chứ!”

Cả người lập tức bị ôm vào trong một l*иg ngực ấm áp, còn rất thơm nữa! Đây chắc hẳn là một mỹ nữ đi? Hắn cũng chả quản A Kim là ai, cứ hưởng thụ trước đi đã! Uông Phong Lân ngửi ngửi hương thơm của người đang ôm mình, ừm, không phải là mùi nước hoa, mà là hương thơm tự nhiên a.

“A Kim, mày đừng làm cho tao sợ nha! Ba ba nói mày đã mười ba tuổi, cũng sắp hết tuổi thọ rồi, nhưng mà tao chỉ mới vừa trở về nhà thôi a, mày không thể chết được đâu!!”

“Gì? Mười ba tuổi? Sắp hết tuổi thọ?” Này là sao? Hắn định đẩy người đang ôm mình ra, nhưng khi nhìn đến tay của mình — không đúng a, tại sao lại là móng vuốt? Trời ạ! Đây là cái gì? Tay của mình sao ? Tại sao lại biến thành móng vuốt của một con cẩu lông vàng thế này?

Hắn vốn muốn hỏi:“Này, chuyện gì xảy ra vậy?” Nhưng âm thanh vừa phát ra khỏi miệng lại biến thành –“Gâu, ẳng gâu gâu!” Trời ạ, mình thực sự biến thành cẩu cẩu rồi sao? Uông Phong Lân chanh chóng nhắm mắt lại, chắc chắn là mình vẫn còn ở trong giấc mộng kia!

“A Kim, tại sao mày lại nhắm mắt lại a?”

Bả vai bị người khác lắc mạnh, Uông Phong Lân bất đắc dĩ một lần nữa mở mắt, ai, thì ra đây là sự thật sao.

Bây giờ hắn thực sự đã biến thành một đại cẩu cẩu lông vàng a, nhưng mà dáng vẻ này hình như không phải là thuần chủng, cho dù có bị bán đi cũng chỉ đáng giá có mấy đồng tiền. Hơn nữa, cái thân xác của cẩu cẩu này đã mười ba tuổi, đối với thế giới loài cẩu mà nói, mình thực sự là quá già rồi.

Mặt khác, cái người đang đứng trước mặt hắn, bộ dạng vô cùng lo lắng, còn có thêm một đôi mắt to ngập nước nhưng mà đây không phải là mỹ nữ, mà là một nam nhân! Chết tiệt, tại sao cậu bé này lại xinh đẹp đến như vậy? Lại còn dùng ánh mắt chân thành kia nhìn mình, quả thực là làm cho mình muốn có ‘phản ứng’ luôn rồi!

“Tư Nam, ăn cơm thôi!” Một giọng nữ ôn hòa từ trong phòng bếp truyền đến “Không phải hôm nay con muốn đến Uông thị phỏng vấn sao? Đừng có đến muộn a!”

“Mẹ yên tâm, con sẽ không đến muộn đâu!” Tư Nam sờ sờ đầu A Kim,“A Kim, mày phải ngoan nha! Sau này không được ngủ lâu như vậy, biết không? Buổi chiều chỉ có mày và mẹ ở trong nhà, mày phải bảo vệ bà nha, không được cho người xấu vào nhà đâu đó.”

“Tư Nam, mau đến đây ăn cơm! Thật là, sao lại giống như đứa nhỏ vậy chứ, yêu thích cùng A Kim nói chuyện, nó chỉ là cẩu thôi mà, làm sao nghe hiểu được con đang nó cái gì!” Mẹ Tư Nam cười cười nhìn con mình,“Đã hai mươi ba tuổi rồi mà vẫn còn ngây thơ như vậy a!”

“Mẹ, A Kim nghe hiểu những gì con nói mà!” Tư Nam chuyển sang nhìn A Kim,“Đúng không, A Kim?”

Vốn còn muốn nói:“Ngu ngốc, tôi mới không để ý tới cậu!” Nhưng mà khi hắn nhìn thấy đôi mắt to ngập nước kia, Uông Phong Lân giống như bị mê hoặc mà liên tục gật đầu.

“Mẹ, mẹ xem, con đã nói rồi mà! A Kim còn biết gật đầu nữa này!” Tư Nam vui vẻ kéo A Kim đến bên cạnh bàn ăn, sau đó cậu cũng ngồi vào bàn, bắt đầu ăn cơm!

“Ẳng ẳng!”[ Ôi chao, thơm quá, tôi cũng muốn ăn!] Uông Phong Lân ngẩng đầu nhìn, làm cẩu thật sự là ủy khuất mà, ngay cả trên bàn có món gì cũng không thể nhìn thấy.

“A Kim, lại đây, tao đã để bánh bích quy dành cho cẩu mà mày thích ăn nhất trong bát ăn của mà rồi đấy!” Mẹ Tư Nam vừa xào bao tử vừa nói.

Bánh bích quy dành cho cẩu? Cái gì a? Điên rồi sao? Tôi đường đường là tổng tài của công ty Uông thị mà phải ăn cái thứ này sao? Hiện tại hắn rất muốn mắng chửi người, nhưng mà khi mở miệng ra thì chỉ nghe được mấy âm thanh chán ghét “Gâu ẳng”. Tôi mới không muốn ăn bánh bích quy dành cho cẩu, tôi muốn ăn đồ ăn giống cậu bé kia. Nghĩ nghĩ một chút, Uông Phong Lân quyết định đẩy ngã cái ghế dựa, nhưng mà…… Gặp quỷ a, thật sự là một lão cẩu mà, tứ chi không được linh hoạt, ngay cả một cái ghế dựa cũng không đẩy ngã được. Buồn bực, buồn bực đến cực điểm! Vì thế hắn ủy khuất mà “Ô ân……”, phát ra hai tiếng kêu nặng nề.

“A Kim, mày bị sao vậy?” Tư Nam cúi đầu nhìn,“Nga, mày muốn ăn thịt đúng không. Được rồi, ngoan, há miệng ra nào!” Nói xong Tư Nam cầm một miếng thịt để xuống dưới.

Gặp quỷ, nếu ăn như vậy thì thật sự là mất mặt chết người a! Quên đi, dù có mất mặt thì cũng là con cẩu này chứ không phải là mình, có thịt ăn so với ăn bánh bích quy dành cho cẩu còn tốt hơn nhiều! Hai ngón tay cầm thịt quả thật là rất đẹp mắt nha, lúc hắn ngậm lấy miếng thịt, còn thuận tiện mυ"ŧ lấy hai ngón tay ngọc ngà kia, so với thịt còn ngon hơn a!

“A Kim, mày học thói xấu nha!” Tư Nam cười cười sờ sờ đỉnh đầu A Kim,“Còn muốn sao?”

“Ân.” Gật đầu.

“Ha ha, A Kim, hôm nay mày thật thích gật đầu nga!” Tư Nam lại lấy một miếng thịt để xuống dưới uy nó ăn.

“Trước đây cũng vậy, con toàn cho A Kim ăn phần thịt của mình. Cho nên đến bây giờ vẫn còn gầy như vậy a! Mẹ còn tưởng con sẽ cường tráng giống ca ca của mình, xuất ngoại vài năm thì sẽ khỏe mạnh hơn trước, ai ngờ một chút tiến bộ cũng không có!” Mẹ Tư Nam có chút hoài niệm.

“Ẳng!”[ Ân, quả thật là rất gầy!] Nhưng mà không sao, phải tranh thủ ôm một chút mới được. Ây, mình đang suy nghĩ cái gì vậy? Muốn ôm tên nhóc ốm yếu này sao? Đây nhất định là suy nghĩ của con cẩu này chứ không phải là mình.

Một ít cơm được đưa đến bên miệng, Uông Phong Lân cảm thấy, có người uy mình ăn quả thực là một chuyện rất hạnh phúc nha.
« Chương TrướcChương Tiếp »